Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-02-2024] Tâm oán hận của tôi đối với chồng đã gia tăng mạnh mẽ trong cuộc hôn nhân 11 năm của chúng tôi. Hai năm trước, nó đã lên tới đỉnh điểm. Tôi cảm thấy mình là người duy nhất nỗ lực vì mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi đang làm việc nhưng chồng tôi lại thường nhờ tôi làm các việc vặt. Ngay cả khi ông ấy không kiếm được nhiều tiền và không chăm sóc con cái, ông ấy lại chỉ trích tôi. Tôi đã nảy sinh tâm oán hận.

Sư phụ nhìn thấy tâm chấp trước mạnh mẽ của tôi nên Ngài đã cho tôi nhìn thấy một cảnh tượng trong một tiền kiếp: tôi đã gây sát thương cho chồng bằng cách bắn hàng loạt mũi tên vào cổ ông ấy. Ngay cả khi đã nhìn thấy mối quan hệ nghiệp lực của chúng tôi, tôi vẫn oán hận khi bị ông ấy đối xử tồi tệ. Mặc dù tâm oán hận đã dần giảm thiểu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn thiếu sự từ bi dành cho ông ấy.

Tôi đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm tâm tính để loại bỏ tâm oán hận và dần dần tôi đã có thể đề cao lên, tuy nhiên tôi chưa bao giờ loại bỏ nó hoàn toàn cho đến khi trải qua những sự việc sau đây.

Một đêm nọ, khi tôi chuẩn bị ngủ, tôi nhờ chồng mang cục sạc đến cho tôi. Ông ấy đã ném nó lên chăn và nó đập trúng chiếc máy tính bảng ngay trước mặt tôi, khiến màn hình bị nứt. Tôi không tức giận mà được gợi nhớ đến một sự việc khác cũng có liên quan đến cục sạc.

Nhiều năm trước, cháu trai tôi phải nhập viện. Tôi đã về nhà để lấy một cục sạc. Thật khó để tôi bước lên tận sáu tầng lầu trong khi đang ẵm con gái nhỏ (lúc đó nặng hơn 10 kg). Tôi gọi cho chồng tôi và nhờ ông ấy mang cục sạc xuống tầng dưới nhưng ông ấy đã từ chối.

Tôi không còn lựa chọn nào khác nên đành nhờ một người hàng xóm sống ở tầng dưới ẵm con gái của tôi, còn tôi thì chạy lên sáu tầng lầu để lấy cục sạc. Nhìn thấy chồng tôi ngồi trên ghế sô pha, tôi tức giận đến mức muốn đánh ông ấy nhưng lại thôi. Tôi đã căm ghét chồng một thời gian dài sau sự việc ấy.

Khi tôi nghĩ về hai sự việc có liên quan đến cục sạc, tôi đột nhiên ngộ ra mối quan hệ nghiệp lực luân báo giữa tôi và chồng: ông ấy không cần phải làm bất kỳ điều gì cho tôi bởi vì tôi nợ ông ấy. Nếu ông ấy làm gì đó cho tôi, tôi sẽ phải hoàn trả bằng cách nào đó.

Một sự việc khác cũng đã giúp tôi thấu hiểu những hành vi gây tổn thương mà chồng dành cho tôi. Tôi đã để cháo tôi nấu vào đêm hôm trước ở trong chiếc nồi cơm điện. Sáng hôm sau, ông ấy lấy một ít cháo để ăn sáng trước khi đi đến chỗ công trình xây dựng. Ông ấy muốn giữ cháo ấm cho tôi, tuy nhiên lại ấn nhầm nút khiến cho mớ cháo ấy bị cứng lại. Tôi không chịu được nên đã phàn nàn, cho tới khi tôi nghĩ về ý tốt của ông ấy và nhận ra rằng, bởi vì mối quan hệ nghiệp lực luân báo trong tiền kiếp nên ông ấy không cần phải làm bất kỳ điều gì cho tôi.

Một sự việc khác đã giúp tôi nhận ra rõ ràng hơn về mối quan hệ nghiệp lực giữa tôi và chồng. Một hôm, tôi cho quần áo vào máy giặt trước khi đi làm. Khi ông ấy về nhà, chiếc máy giặt đang phát ra tiếng ồn rất lạ nên ông ấy đã tắt nó đi. Khi tôi về nhà, tôi thấy cửa máy giặt đã bị kẹt cứng. Tôi tức giận và đổ lỗi cho chồng nhưng ông ấy lại biện hộ cho bản thân mình. Tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới sửa được chiếc máy giặt.

Từ những sự việc này, tôi hiểu ra rằng không có gì là ngẫu nhiên. Sư phụ đã giảng:

“Từ xưa đến nay, đối với nhân loại, Thần chưa từng bao giờ buông lỏng khống chế với bất kể dân tộc nào, với bất kể cá nhân nào;…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005)

Bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, làm sao có thể không có duyên cớ gì mà chồng tôi lại ngược đãi tôi như thế được? Hành động của ông ấy chính là kết quả của nghiệp lực mà tôi đã gây ra trong một tiền kiếp vì đã làm tổn hại ông ấy. Dù cho Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi để tôi có thể hoàn trả nợ nghiệp, tôi vẫn cần phải tự ngộ và nhẫn chịu những chuyện xảy ra với mình và đề cao tâm tính. Pháp của Sư phụ đã giảng rất minh bạch về nguyên lý này rồi. Tôi chỉ không thể hiểu được nó bởi vì ngộ tính tôi quá kém và tâm chấp trước quá mạnh mẽ.

Tôi đã ngừng phàn nàn chồng của mình. Bây giờ, mỗi khi ông ấy không làm gì ở nhà, tôi không còn cảm thấy tình cảnh bất công nữa và cũng không mong chờ gì từ ông ấy. Tôi giờ đây đã có thể cân nhắc sự việc từ góc độ của ông ấy.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/15/473231.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/2/216426.html

Đăng ngày 27-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share