Bài một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2007] Hôm nay khi tôi đi ra ngoài làm sáng tỏ sự thật, tôi gặp một người đàn ông trung niên mà tôi nghĩ là một công nhân xây dựng dựa theo cách ông ta ăn mặc. Chúng tôi đạp xe đạp bên cạnh nhau và tôi làm sáng tỏ sự thật với ông ta. Ông ta nói rằng ĐCSTQ vô cùng thối nát và nên phải bị tiêu diệt, và ông ta đã rút lui khỏi ĐCSTQ. Tôi hỏi ông ta, “Phải chăng có học viên Pháp Luân Công đã giúp ông ta rời khỏi ĐCSTQ?” Ông ta tỏ ra rất hãnh diện nói với tôi là vợ ông ta là một học viên Pháp Luân Công và làm những hoạt động để cứu người mỗi ngày, kể cả in tài liệu giảng rõ sự thật tại nhà.

Tôi nhắc ông ta chớ có nói với bất kỳ ai là vợ ông ta làm tài liệu. Sau đó ông ta nói với tôi một cách nghiêm trang, “Sợ gì ? Nếu mỗi học viên Đại Pháp không có chấp trước vào sự sợ, sự khủng bố này đã chấm dứt từ lâu.”

Nghe những lời của ông ta, tôi có một cảm giác kính nể phát ra từ đáy tim tôi. Một người không là học viên, vượt qua sự khủng bố hằng ngày, có thể đạt được một vị thế làm sáng tỏ sự thật như vậy. Nhưng nhiều bạn học viên không thể bước ra làm sáng tỏ sự thật vì chấp trước của họ vào sự sợ. Tôi càng kính trọng người bạn học viên của tôi hơn nữa, người vợ của vị công nhân xây dựng này– bà ta thật là làm quá tốt. Qua câu chuyện này, tôi đã nhìn thấy sự thiếu sót của tôi. Từ nay tôi sẽ học Pháp nhiều hơn, sẽ học tốt hơn, giải quyết những chuyện gia đình với từ bi và làm tốt ‘ba điều’ mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm tốt.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/22/161285.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/30/89083.html

Đăng ngày 25-12-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share