Bài viết của Tịnh Văn, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-01-2024] Tôi là một nữ đệ tử Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu tu luyện vào năm 1998. Ngay từ lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi. Từ một người mắc nhiều vấn đề về sức khỏe, Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trở nên vô bệnh, thân thể nhẹ nhàng, và giải thoát tôi khỏi nơi thế gian dơ bẩn, mê mang và hỗn loạn này.

Nhờ học Pháp, sức khỏe của tôi nhanh chóng cải thiện và tâm tính của tôi rất nhanh được đề cao. Tôi có nhiều giấc mơ đẹp, trong mơ tôi thường bay trên không trung và có thể nhìn thấy những cảnh tượng thù thắng ở thế giới thiên quốc. Trong suốt 26 năm tu luyện, tôi chưa từng sử dụng bất kỳ loại thuốc nào. Thật là một cảm giác tuyệt diệu khi được trải nghiệm trạng thái vô bệnh. Dưới đây là một chút nhận thức của tôi về Pháp của Sư phụ:

“Người chân tu là không có bệnh, Pháp thân của tôi đều gỡ bỏ cho chư vị rồi.” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994])

Trong quá trình tu luyện, chúng ta có thể gặp đủ các loại khổ nạn như đau răng, đau bụng, cao huyết áp, hoặc đủ các chuyện phiền phức khác, thì điều đầu tiên chúng ta cần nghĩ đến chính là Pháp. Chúng ta cần nhận thức ngay rằng bản thân là người tu luyện, người chân tu là không có bệnh, thân thể đã là kim cương bất hoại rồi. Ngay từ khi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho chúng ta đạt đến trạng thái vô bệnh. Tôi có lối tư duy nhạy bén, thân thể nhẹ nhàng, đi bộ xa mấy cũng không cảm thấy mệt, đạp xe như có người đẩy. Tôi nhận thức sâu sắc rằng hết thảy những điều này là Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp ban cấp cho tôi.

Tuy nhiên, tu luyện thật không hề dễ dàng, vừa gian khổ lại vừa nghiêm túc. Đó là quá trình trừ bỏ tâm chấp trước của bản thân, vậy nên, chúng ta phải chú trọng vào tu luyện tâm tính. Bởi mục đích tu luyện của chúng ta là quay trở về thế giới thiên quốc nên chúng ta phải buông bỏ hết thảy mọi chấp trước, dục vọng thì mới có thể trở về.

Tôi có chấp trước rất mạnh vào việc ăn thịt. Không giống như những người tu luyện khác, việc ăn thịt chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Ăn chay tôi không thấy no, không có thịt tôi không cảm thấy thoải mái. Tôi từng là đầu bếp cho một căng tin ở Trung tâm thương mại. Một số khách hàng rất thích món thịt kho tàu, cứ dăm ba bữa lại gọi món này nên tôi luôn có cơ hội nếm náp. Một hôm, cuối cùng tôi đã trải nghiệm như điều Sư phụ giảng:

“Để họ vứt bỏ cái tâm này, thì làm sao đây? Họ ăn thịt vào liền bị đau bụng, không ăn [thịt] thì không đau; sẽ xuất hiện trạng thái này, nghĩa là không được ăn [thịt] nữa.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Đáng tiếc là tôi đã không tận dụng cơ hội này để loại bỏ chấp trước vào việc ăn thịt. Tôi đã buông lơi bản thân, dung dưỡng cho cái tâm này, hễ bụng không đau là tôi lại muốn ăn thịt. Khi ăn cơm ở nhà, tôi thường bị người nhà không tu luyện nhắc nhở nên ăn ít thịt.

Ngộ tính của tôi khi đó đã bị tâm chấp trước rất mạnh vùi lấp. Dần dần, tôi bắt đầu thấy những vảy máu khô trong mũi. Lợi của tôi sưng lên, răng đau nhức. Khi học Pháp, tôi cảm thấy buồn ngủ, chóng mặt, đầu tôi đau và căng lên. Có lúc đau đến mức tôi phải nằm xuống mới dễ chịu hơn. Cuối cùng, tôi cảm thấy như thể máu sắp trào ra khỏi cổ họng mình. Tôi nhận thức được đó là một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Tôi biết đó không phải là bệnh mà do chấp trước vào việc ăn thịt của mình gây ra. Tôi chưa từng mảy may nghĩ tới việc đi bệnh viện khám, và tôi quyết tâm loại bỏ chấp trước này.

Một hôm, khi đang in Tuần báo Minh Huệ, tôi buồn ngủ đến nỗi không mở mắt nổi và chóng mặt khủng khiếp. Tôi đã nói chuyện với máy in: “Hãy tiếp tục làm tốt công việc của ngươi. Ta cần nằm một lát”. Nhưng ngay khi tôi vừa nằm xuống, một tờ giấy bay ra khỏi máy in và làm tôi giật mình. Tôi nhặt tờ giấy lên rồi lại tiếp tục nằm xuống. Máy in khi đó lập tức dừng lại và hai đèn vàng bắt đầu nhấp nháy. Tôi biết là mình đã sai. Chắc hẳn Sư phụ đã cảnh tỉnh tôi theo cách đặc biệt này. Tôi bèn cố gắng đứng dậy và khởi động lại máy in. Nó vẫn hoạt động tốt cho đến khi hoàn thành công việc. Khoảng thời gian đó thực sự khó chịu, nhưng tôi rất thanh tỉnh bởi tôi xem đó là cơ hội để loại bỏ chấp trước thay vì coi nó là bệnh.

Tôi vô cùng hối hận và cảm thấy hổ thẹn, thấy mình có lỗi với Sư tôn vì đã mất quá nhiều thời gian để loại bỏ chấp trước vào việc ăn thịt. Tôi đã không đáp ứng được kỳ vọng của Sư tôn. Tôi bắt đầu chủ động tu luyện bản thân, cố gắng loại bỏ chấp trước vào vị giác. Khi tôi đề cao tâm tính, nhân niệm cũng nhanh chóng thay đổi. Tại sao người ta có bệnh và khổ nạn? Đó là do nghiệp mà chúng ta đã tích lũy từ đời này sang đời khác. Người tu luyện phải học Pháp thật tốt, chiểu theo Pháp mà tu, và đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ để trở về với bản nguyên của sinh mệnh.

Chúng ta thật may mắn khi đắc được Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp này. Sư tôn từ bi đang thức tỉnh chúng sinh, dẫn dắt các đệ tử tu luyện, và đưa con người lên cao tầng. Chúng ta có thể làm gì đây? Không có cách nào để chúng ta có thể báo đáp ân cứu độ của Sư tôn. Là một đệ tử, tất cả những gì chúng ta có thể làm là vâng lời Sư phụ, luôn coi mình là người tu luyện, chiểu theo Pháp yêu cầu bản thân. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi cần phải hướng nội khi gặp mâu thuẫn, giữ tâm bất động cho dù có bị tổn thất về lợi ích cá nhân, lấy khổ làm vui, bởi chịu khổ có thể tiêu trừ nghiệp lực.

Con xin cảm ân Sư phụ từ bi cứu độ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/27/471369.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/1/216414.html

Đăng ngày 16-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share