Bài viết của một học viên tại Canada
[MINH HUỆ 26-02-2024]
Tôi năm nay 84 tuổi và sống tại Canada. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mắc rất nhiều bệnh tật. Hồi còn học trung học, tôi đã phải nghỉ học ba lần, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền thuốc thang. Mẹ tôi đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt, và gia đình tôi phải chịu đựng rất nhiều. Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ quên ngày 13 tháng 5 năm 1996, cái ngày tôi bắt đầu tu luyện ấy. Thật diệu kỳ, mọi triệu chứng của hơn chục bệnh mãn tính mà tôi mắc phải từ rất lâu đã biến mất trong ngày hôm đó. Tôi cảm tạ Sư phụ trong những giọt nước mắt biết ơn đẫm trên khuôn mặt.
Từ đó, tôi trở nên vô bệnh, vui tươi và hạnh phúc. Sáng sáng, tôi đi ra công viên để luyện công, dùng thời gian trong ngày để giảng chân tướng, và học Pháp vào buổi tối. Đã 28 năm trôi qua, dù ở Trung Quốc hay ở Canada, tôi chưa từng tốn dù chỉ một xu vào thuốc thang. May mắn này mới lớn lao làm sao! Sức khỏe này, tài sản lớn nhất này là Sư phụ đã ban cho tôi.
Vượt qua những thống khổ
Tôi xin chia sẻ câu chuyện về vượt qua khổ nạn bằng chính niệm. Sự việc này đã khiến các nhân viên cấp cứu (NVCC), con dâu, các bạn bè và thân quyến của tôi ở Trung Quốc chứng kiến uy lực của Đại Pháp.
Một hôm, khi ở điểm diễn tập của Đoàn nhạc Thiên Quốc, tôi đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, như thể mặt đất đang quay tròn. Niệm đầu của tôi là không sao cả, chỉ là giả tướng. Tôi không ngừng phát chính niệm, hướng nội, và chính lại bản thân theo Pháp. Ngay sau đó, tôi bắt đầu nôn thốc nôn tháo không thể kiểm soát được, cứ như một cái đập nước vỡ tung. Các đồng tu cũng giúp tôi phát chính niệm, và ai đó đã gọi xe cấp cứu.
Khi NVCC đến và khám cho tôi, họ ngay lập tức muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói, “Không cần đâu, tôi có ốm đâu”. Sau đó họ chuyển tôi lên một cái cáng. Tôi nói cần đi vệ sinh thì NVCC đáp: “Mọi người không cần giúp bà ấy đâu. Nếu bà ấy có thể tự ra khỏi cáng, thì bà ấy không cần phải đi viện nữa”. Tôi nghĩ, “Ta là một đệ tử Đại Pháp, có Pháp và Sư phụ ở đây. Ta không sợ bất kỳ điều gì, và không làm sao cả!” Được các học viên khác khích lệ, tôi đã có được dũng khí và ra khỏi cáng. Lúc đó, các học viên đã vỗ tay cổ vũ.
Trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy NVCC ở bên ngoài nói, “Nếu bà không muốn đi viện, thì bà phải tự bước ra đi”. Tôi nghĩ, “Mình tín Sư tín Pháp, mọi việc đều giao cấp hết cho Sư phụ”. Với quyết định đó, tôi dồn hết sức và đi được ra sảnh, và các học viên lại vỗ tay lần nữa.
Lúc này cả hai NVCC đều đến bên tôi, và người nhân viên nữ, không để tâm đến tình trạng nhếch nhác của tôi, đã đến ôm tôi và nói, “Cháu làm nhân viên cấp cứu nhiều năm rồi, chưa bao giờ cháu thấy xe cấp cứu đến mà lại không đưa ai đó đến bệnh viện cả. Thực sự là không thể tin được”.
Toàn bộ quan này kéo dài chưa đến hai tiếng đồng hồ, và cảm giác giống như bước ra từ một giấc mộng, như thể chưa có gì xảy ra. Sáng hôm sau, khi luyện công xong, học viên đã ở lại với tôi ra về, và tôi lại bắt đầu đi phát tài liệu như thường lệ. Lúc quay về đến cửa nhà, tôi gặp con dâu mang theo một túi quà to đến thăm tôi.
Con dâu tôi, một nghiên cứu viên sau Tiến sỹ ngành dược, đã rất sốc khi nhận cuộc gọi từ một học viên đêm hôm trước. Tin rằng tình hình rất nghiêm trọng, cháu ngay lập tức thông báo gia đình chúng tôi ở Trung Quốc và chuẩn bị cho tình thế xấu nhất. Khi thấy tôi vẫn ổn, cháu đã rất ngạc nhiên.
Sự việc này đã lan truyền trong các bạn bè thân quyến của tôi ở Trung Quốc, mọi người đều cảm thấy khó tin và thực sự mừng cho tôi. Sự việc này cũng đem lại một minh chứng rõ ràng nữa cho bản chất huyền diệu và phi thường của Đại Pháp.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/26/473587.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/13/216195.html
Đăng ngày 02-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.