Bài viết của Xảo Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-12-2023] Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995, cuộc đời tôi đã trở nên tốt hơn. Những trải nghiệm trong tu luyện đã dạy cho tôi kiên định khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Tôi cảm thấy mình được bảo hộ và tôi luôn cảm ân Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).

Tôi sinh năm 1957 trong một gia đình nghèo đông con. Ngay từ khi còn nhỏ, bố mẹ đã coi tôi như một gánh nặng và cho tôi đi làm con nuôi khi tôi lên bốn. Tôi gầy gò ốm yếu nhưng bố mẹ nuôi bắt tôi làm việc từ sáng sớm đến tối mịt. Họ không bao giờ vui vẻ với tôi. Tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm và thường xuyên bị mắng chửi, đánh đập.

Ở trường, tôi thường bị các bạn bắt nạt. Khi tôi lên lớp bốn, bố đẻ tôi tố cáo với lãnh đạo nhà trường rằng bố nuôi của tôi từng là lính của Quân đội Đông Bắc trực thuộc Chính phủ Quốc gia Trung Hoa Dân Quốc. Vì điều này mà tôi bị liệt vào nhóm “phản cách mạng” và bị chỉ trích công khai. Tôi bị hành hung tàn bạo, làm trò giải trí nơi công cộng trong khi bố đẻ của tôi chỉ đứng nhìn.

Năm tôi 12 tuổi, Đại cách mạng văn hóa lên đến đỉnh điểm. Vì tôi viết ngoáy chữ “vạn tuế”, chữ ‘vạn’ (万) bị thiếu dấu móc nên bị một bạn cùng lớp mách cô giáo rằng tôi viết chữ ‘hỗ’ (互). Tôi lại bị dán nhãn “phản cách mạng”. Ngày qua ngày, tôi bị đứng trên bục, bị chế nhạo, sỉ nhục và bị hành hung ngay trước toàn trường. Sự đau đớn về tinh thần, thể xác và tình cảm đã khiến sức khỏe của tôi suy sụp. Tôi ăn không ngon, ngủ không yên, triền miên sống trong sự lo lắng và sợ hãi. Hệ quả là cơ thể tôi phát triển bất thường, tôi gầy gò, thấp bé, và còng lưng.

Cuộc hôn nhân thất bại

Khi còn là một cô gái trẻ, tôi đã không muốn kết hôn. Mệt mỏi và chán ghét cảnh bố mẹ đẻ và bố mẹ nuôi suốt ngày khắc khẩu, cùng với sự tự ti về diện mạo của mình, tôi sợ hôn nhân. Tuy nhiên, kể từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ được quyền quyết định bất cứ điều gì cho cuộc đời mình.

Gia đình bên đẻ bên nuôi không thể đợi đến lúc tôi đi lấy chồng. Khi tôi 25 tuổi, họ gán ghép tôi với một người đàn ông già hơn tôi rất nhiều. Đương nhiên là tôi từ chối. Một hôm sau bữa trưa, bố đẻ tôi đến và bảo bố mẹ nuôi tôi cùng ra ngoài có việc, để tôi ở nhà một mình. Đó là một ngày hè nóng nực, khi tôi đang ngủ trưa thì người đàn ông đó lẻn vào và cưỡng hiếp tôi. Tôi vô cùng tức giận nhưng ông ấy hứa là sẽ cưới tôi và chăm sóc tốt cho tôi. Ba tháng sau, tôi phát hiện ra mình có thai và tôi vội kết hôn với người đàn ông đó.

Ngay từ ngày đầu tiên sau khi kết hôn chúng tôi đã đối mặt với rất nhiều thử thách. Sau khi tôi vừa sinh con gái, chồng tôi đã ngoại tình và đòi ly hôn. Vì muốn giữ một gia đình nguyên vẹn cho con gái, mãi tới tận 10 năm sau tôi mới đồng ý ly hôn. Khi cuộc hôn nhân kết thúc, tôi trở nên kiệt sức sau nhiều năm thảm kịch. Sức khỏe tôi rất kém và tôi mắc rất nhiều bệnh. Kết quả kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm cho thấy tôi có thể bị ung thư tử cung. Tôi đã vô cùng đau khổ.

Vụ tai nạn thập tử nhất sinh

Cuối năm 1994, tôi bị một vụ tai nạn nghiêm trọng. Một chiếc xe tải đâm vào tôi rồi cán qua tôi. Đầu tôi bị thương, chân, tay, và nửa thân trên của tôi bị gãy. Tôi được đưa đến bệnh viện, bác sỹ bảo sẽ mổ não và cưa cụt chân tay tôi. Tuy nhiên, ngày hôm sau, lúc khám cho tôi họ đã vô cùng kinh ngạc khi thấy cục máu đông trong não tôi đã biến mất, và tuần hoàn máu ở chân tay tôi đã trở lại bình thường. Tôi không còn cần đến phẫu thuật nữa. Tôi bị liệt trong vòng một tuần và nằm viện một tháng. Những người nghe đến vụ tai nạn của tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ chết. Nhưng kỳ diệu thay, tôi vẫn sống sót.

Vụ tai nạn không thể khiến tôi quỵ ngã, nhưng gia đình đã khiến tôi suy sụp. Trong thời gian tôi nằm viện, người thân họ hàng biết tôi tai nạn xuýt chết nhưng không một ai, cả bên đẻ và bên nuôi, đến thăm tôi. Họ nghĩ tôi không đáng để họ dành thời gian đến thăm. Nếu tôi chết chắc hẳn sẽ thuận tiện cho họ hơn. Chỉ có duy nhất một người bạn học cũ đến chăm sóc cho tôi.

Vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng đã khiến đầu và khuôn mặt tôi biến dạng. Một bên mắt của tôi bị xếch lên và miệng tôi bị méo. Tôi phải chống gậy mỗi khi đi lại. Tôi không có nhà để về khi ra viện. Tôi đòi tài xế lái xe tải bồi thường nhưng gia đình bên đẻ bên nuôi đều ngăn ông ấy trả tiền cho tôi .

Tình trạng của tôi vô cùng thê thảm. Tôi đau đớn triền miên và mắc nhiều bệnh. Hy vọng duy nhất của cuộc đời tôi là con gái – vì con mà tôi phải cố gắng sống tiếp.

Một cuộc đời mới

Cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn vào mùa xuân năm 1995 trong dịp Lễ hội đua Thuyền Rồng. Một người bạn đã hồng Pháp cho tôi và tôi đến điểm luyện công địa phương. Tôi quá may mắn khi đắc được Đại Pháp và bắt đầu con đường tu luyện. Tôi sớm nhận ra sự cải thiện lớn trong sức khỏe và diện mạo của mình. Miệng tôi không còn bị lệch sang một bên nữa và mắt tôi trở lại bình thường. Tôi đã vứt cây gậy đi vì tôi không cần dùng đến nó nữa. Quá đỗi vui mừng, tôi hô lớn: “Cơ thể của tôi đã trở lại bình thường rồi. Tôi đã được cứu rồi. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi”. Không lời nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc của tôi lúc bấy giờ.

Tôi đến nhà bố mẹ đẻ, nhà chị gái, nhà anh trai, và nhà bố mẹ nuôi để kể cho họ nghe về những thọ ích của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ rất vui và mừng cho tôi, rồi lần lượt từng người bước vào tu luyện.

Sau đó tôi nhận ra rằng Sư phụ đã chăm sóc cho tôi ngay cả trước khi tôi đắc Pháp. Nếu không có sự bảo hộ của Sư tôn thì chắc hẳn tôi đã chết trong vụ tai nạn năm 1994 rồi. Tôi vô cùng cảm ân Sư phụ vì lòng từ bi vô lượng của Ngài. Tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến viên mãn, cho dù có gặp bao nhiêu khó khăn, quan nạn.

Giảng chân tướng và chứng thực Pháp

Ngày 25 tháng 4 năm 1999, tôi tham gia cùng hàng chục ngàn học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Nam Hải để đề nghị Chính phủ Trung ương thả các học viên bị bắt ở Thiên Tân. Sau khi Thủ tướng đương thời gặp các học viên đại diện, chúng tôi đã nhặt hết rác, giấy và đầu mẩu thuốc lá trước khi rời khỏi Văn phòng thỉnh nguyện ở Bắc Kinh. Đường phố và vỉa hè thậm chí còn sạch hơn khi chúng tôi đến. Các học viên đã chứng thực Pháp và biểu hiện sự thiện lương, chân thành và nghĩ cho người khác trước.

Vài tháng sau, Giang Trạch Dân (giờ đây đã chết), cựu lãnh đạo đương thời của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) trên toàn quốc. Để kháng nghị cho quyền được tự do thực hành đức tin của mình cũng như phơi bày những dối trá của chính quyền và những tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Bắc Kinh ba lần để thỉnh nguyện lên chính quyền Trung ương.

Tôi đã giơ cao một biểu ngữ ở quảng trường Thiên An Môn và hô to: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Hãy trả lại thanh danh cho Sư phụ của tôi”. Cảnh sát đã bắt tôi và áp giải tôi quay trở lại quê nhà rồi giam giữ tôi ở đó. Mặc dù bị tra tấn và bị đe dọa bỏ tù, tôi vẫn kiên định và không bao giờ làm theo yêu cầu của cảnh sát là từ bỏ đức tin của mình. Tôi rất bình thản và không hề sợ hãi. Ở Trại tạm giam, nhiều học viên trong đó có tôi đã bị tra tấn tàn bạo. Chúng tôi tuyệt thực để phản đối việc ngược đãi của họ.

Sau khi được thả ra, là một bà mẹ đơn thân, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống. Tôi và con gái nhỏ nương tựa vào nhau, nhưng không gì có thể lay chuyển được tâm tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng trực diện, phát tờ rơi và các cuốn sách nhỏ về Đại Pháp, treo băng rôn, dán áp phích v.v… Tôi biết tôi ở đây để trợ Sư Chính Pháp.

Từ năm 2005, tôi thường đến các khu vực khác nhau để giảng chân tướng, đặc biệt là những nơi bị bức hại nghiêm trọng. Ở cộng đồng nơi tôi sinh sống, phần lớn cư dân làm việc trong lĩnh vực thực thi luật pháp. Bất cứ khi nào gặp công an, tôi luôn nói với họ về Đại Pháp và Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phỉ báng pháp môn như thế nào. Tôi nói với họ Sư phụ rất từ bi và các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp là Pháp của vũ trụ. Đó là Pháp với đại đức vô biên và Pháp ở đây để cứu người.

Tôi không thể đếm được có bao nhiêu lần tôi từng bị báo cáo lên công an, bị bắt và giam giữ. Nhưng tôi luôn giữ Pháp trong tâm và bảo trì chính niệm mạnh mẽ. Nhờ sự gia trì và bảo hộ của Sư tôn, tôi không bao giờ gặp phải bất cứ nguy hiểm thật sự nào. Nhiều cảnh sát thậm chí đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó – họ đã chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Cuộc hôn nhân của con gái tôi

Con gái tôi cũng được thọ ích từ việc tu luyện Đại Pháp. Cháu luôn là một đứa trẻ tốt bụng, biết nghĩ cho người khác trước và học rất giỏi ở trường. Mặc dù lớn lên trong sự nuôi dưỡng của người mẹ đơn thân và điều kiện thiếu thốn về vật chất so với các bạn cùng trang lứa nhưng con gái tôi đã được giáo dục rất tốt và trở thành một cô gái xinh đẹp, thông minh. Sau khi học xong phổ thông, con gái tôi đỗ đại học và có được một công việc hằng mơ ước. Cháu đã thực sự được Đại Pháp ban phúc.

Khi con gái tôi đến tuổi kết hôn, một người bạn đã giới thiệu cháu cho một cậu thanh niên. Cậu ấy xuất thân từ một gia đình khá giả – bố của cậu là Bí thư Đảng ủy của một doanh nghiệp lớn trên địa bàn Thành phố còn mẹ cậu làm việc cho một doanh nghiệp Nhà nước. Bản thân cậu ấy là thư ký của một lãnh đạo Thành phố cấp cao. Bạn bè của gia đình đó hầu hết là những cán bộ thực thi pháp luật hoặc nhân viên Nhà nước. Ở tầng lớp kinh tế xã hội cao và có nhiều mối quan hệ như vậy, đương nhiên gia đình cậu ấy không hề xem con gái tôi là môn đăng hộ đối với cậu con trai độc nhất của họ.

Lần đầu tôi gặp nhà thông gia tương lai, bác của cậu ấy bị đau răng nhức nhối. Tôi nói với ông ấy về Đại Pháp và huyền năng của Đại Pháp. Tôi gợi ý ông ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Khi tôi chưa kịp nói xong thì ông ấy đã nhảy dựng lên và tức giận hét vào mặt tôi. Có người nói với tôi rằng ông ấy là công an. Giống như hầu hết những người thực thi pháp luật, ông ấy đã bị tẩy não bởi những lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc và có định kiến đối với Đại Pháp.

Buổi gặp mặt đầu tiên giữa hai gia đình đã thất bại. Tất cả họ hàng của cậu ấy đều chỉ trích và lăng mạ tôi vì đức tin của tôi và phản đối cuộc hôn nhân, đặc biệt là bà mẹ cậu ấy. Gia đình cậu ấy không muốn gặp rắc rối vì tôi nằm đầu bảng trong danh sách đen của chính quyền trong hơn một thập kỷ qua. Vậy nên cuộc hôn nhân đã bị hủy.

Trải qua một thời gian dài thăng trầm thử thách, vì duyên phận, cuối cùng hai cháu quyết định muốn chung sống với nhau. Gia đình nhà trai miễn cưỡng đồng ý nhưng với một điều kiện là con gái tôi phải cắt đứt mọi quan hệ với tôi và gia đình họ sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào với tôi nữa.

Con gái tôi vô cùng giằng xé trước yêu cầu vô lý của gia đình chồng tương lai. Tôi nói với con: “Mẹ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mọi điều mẹ làm là vì lợi ích của người khác. Nếu con thực sự muốn chung sống với cậu ấy thì hai con cứ kết hôn đi. Còn có quan hệ với mẹ hay không thì điều đó cũng không quan trọng”. Hai cháu cuối cùng cũng kết hôn. Tôi không liên quan đến cuộc sống của họ và cũng không đến thăm gia đình nhà con rể.

Cuối cùng, khi tôi được phép liên lạc với con gái thì con rể tỏ ra rất bất kính và thù địch với tôi, như thể tôi là kẻ thù số một của cậu ấy vậy. Con rể còn liên tục yêu cầu tôi thanh toán giúp những món đồ đắt tiền. Con gái tôi rất xấu hổ và buồn vì những đòi hỏi vô lý của chồng, nhưng tôi an ủi cháu: “Mọi việc sẽ ổn thôi con à”. Tôi giữ mình theo tiêu chuẩn của Pháp và bất kể con rể đối xử với tôi tệ thế nào, tôi xem mọi thứ cậu ấy làm là để giúp tôi đề cao, nên việc đó là hảo sự.

Dọn đến nhà thông gia ở để trông cháu

Mấy năm sau con gái tôi hạ sinh một bé trai. Hồi đó ông thông gia vì mắc bệnh tiểu đường nặng và bị một cú đột quỵ nên nằm liệt giường. Bà thông gia phải dành toàn thời gian chăm sóc chồng và mẹ già của bà ấy. Đôi vợ chồng trẻ cần ai đó để trông con khi chúng đi làm. Sau khi trao đổi qua lại, các con quyết định tôi là người sẽ trông cháu bé và giúp làm việc nhà. Tôi đồng ý vì tôi xem đây như một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng.

Tôi dọn đến ở cùng với gia đình thông gia. Ngoài việc trông cháu tôi còn nấu nướng, lau chùi và giặt giũ. Tôi bận từ sáng tới tối nhưng không bao giờ than phiền. Khi thời tiết đẹp thì tôi đẩy xe đưa cháu ra ngoài và nói với mọi người về Đại Pháp. Buổi tối khi cháu ngủ tôi lại ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng và dán biểu ngữ ở xung quanh khu dân cư. Khi có chút thời gian rảnh vào cuối tuần thì tôi giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi cũng tham gia với các đồng tu địa phương để chứng thực Pháp.

Mặc dù tôi toàn tâm chăm sóc cho gia đình ấy nhưng bà thông gia vẫn coi thường và lạnh nhạt với tôi. Trong bữa ăn, bà ấy không gắp cho tôi một miếng thịt hay cọng rau tươi nào, và luôn than phiền về chi phí sinh hoạt cao và giá thịt, rau đắt đỏ ra sao. Mặc dù vậy, tôi giữ chính niệm và không để thái độ của bà ấy ảnh hưởng đến tôi. Tôi thật sự không quan tâm là tôi ăn gì, hầu như tôi chỉ ăn chút dưa muối và tương ớt với cơm. Cũng không sao cả.

Khi bà ấy thích quần áo hay đồ phụ kiện nào của tôi, tôi liền cho bà ấy ngay không chút do dự. Trong những ngày nghỉ hay lễ Tết, con gái tôi thường được sếp cho đồ tươi hoặc những món đặc biệt. Tôi luôn bảo con gái biếu chúng cho bà thông gia. Bà thông gia càng đối xử tệ với tôi thì tôi lại càng đối xử tốt với bà ấy bởi tôi là một học viên.

Bà thông gia thường mách con trai khi bà ấy nghe thấy tôi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Bà ấy còn xúi con trai đánh tôi khi tôi mắc một lỗi nhỏ. Một lần khi phơi quần áo ở ban công, tôi đã nói chuyện với người hàng xóm về Đại Pháp. Con rể túm lấy tôi và tát tôi mạnh đến nỗi tôi bị chảy máu mũi. Bất cứ khi nào con rể phát hiện ra tôi đang nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, cậu ấy sẽ đấm đá tôi. Có lần cậu ấy làm sái tay tôi và đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể nhấc cánh tay ấy lên. Còn có một lần con rể đá tôi mạnh đến nỗi tôi ngã xuống và bị gẫy chân. Nhưng tôi không hề oán hận và vẫn bảo trì tâm tính. Tôi vẫn giữ thái độ tích cực và luôn vui vẻ không kể tôi bị đối xử thậm tệ thế nào.

Nhà thông gia dần dần thay đổi

Một thời gian sau, con rể tôi bị tai nạn và xe ô tô của cậu ấy bị nát vụn. Nhìn hiện trường vụ tai nạn, mọi người nghĩ rằng cậu ấy đã chết ngay rồi. Nhưng con rể tôi chỉ gẫy một chân và không bị thương gì nghiêm trọng cả. Tôi biết Sư phụ đã cứu cậu ấy. Khi con rể hồi phục ở nhà, tôi đã chăm sóc chu đáo cho cậu ấy và giảng chân tướng mỗi khi có cơ hội. Dần dần thái độ của cậu ấy đã thay đổi – con rể không còn có thái độ thù địch với tôi nữa, nhưng cậu ấy không bao giờ mỉm cười với tôi.

Tôi không hề nảy sinh tâm oán hận vì những điều đã xảy ra, tôi cũng không oán ghét gì ông bà thông gia. Tôi biết họ là những chúng sinh có tiền duyên với tôi mà tôi cần phải cứu. Có lẽ tôi đã đối xử rất tệ với họ trong đời trước nên tôi hiểu rằng tôi đang trả nghiệp trong đời này. Tôi đối xử với họ bằng sự thiện lương và từ bi và hướng nội mỗi khi có mâu thuẫn xảy ra. Mặc dù họ khiến cuộc đời tôi khốn khổ theo nhiều cách khác nhau nhưng tâm tôi vẫn bình thản. Các học viên ở đây là để cứu chúng sinh.

Sau một thời gian dài, cuối cùng nhà thông gia cũng thay đổi. Họ đã chứng kiến cách tôi luôn tốt bụng và nghĩ cho họ trước, cho dù họ đối xử với tôi tệ đến mức nào. Một người thường không tu luyện thì chắc hẳn đã bỏ đi từ lâu rồi. Nhưng tôi là một học viên Đại Pháp, tôi đã không bỏ đi và không bỏ cuộc. Tôi vẫn giúp gia đình thông gia và chăm sóc mọi người như thường lệ.

Có một lần cả nhà ra ngoài đi chơi. Khi đi qua một cây cầu, tôi liền lấy cây bút chì ra và viết lên lan can của cây cầu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Gia đình thông gia nhìn nhau nhưng không nói gì cả. Họ không hài lòng nhưng vẫn để kệ như vậy. Trong những năm qua, họ đã thử nhiều cách nhưng không thể ngăn cản tôi giảng chân tướng nên cuối cùng họ đã trở nên quen và chấp nhận điều đó. Chắc hẳn Sư phụ đã đang quan sát xem tâm tôi có động hay không. Với chính niệm mạnh mẽ và sự kiên định, tôi đã vượt qua khảo nghiệm, nên gia đình thông gia đã không được phép can nhiễu tôi nữa.

Có một hôm bà thông gia hỏi tôi: “Mọi người cười nhạo và coi thường các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bà không cảm thấy xấu hổ à mà lại vui thế?” Tôi nói với bà ấy rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là cao đức đại Pháp. Một người có thể đắc Pháp trong cuộc đời thì quá may mắn. Tôi cảm thấy vinh diệu vô biên và vô cùng may mắn khi tôi có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Còn những điều mà mọi người miệt thị, nhạo báng và cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc ư? Chúng không là gì cả. Tôi không để những điều đó ảnh hưởng đến tôi”. Bà thông gia nghe thấy vậy bèn im lặng một lúc lâu.

Thái độ của nhà thông gia thay đổi

Nửa năm sau, ông thông gia qua đời và bà thông gia vô cùng đau buồn. Bà ấy rơi vào trạng thái trầm cảm và ngày nào cũng khóc lóc. Nỗi đau mất chồng và sự cô đơn đã giày vò bà ấy. Bà ấy không còn tỏ ra hơn tôi và kiêu ngạo nữa mà lại trở nên nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Tôi an ủi và chăm sóc bà ấy. Tôi giải thích các mối quan hệ nhân duyên giữa mọi người như thế nào dựa trên Pháp mà Sư phụ dạy. Bà ấy có vẻ tiếp nhận. Tôi mua hoa quả mà bà ấy thích ăn và nấu những món vừa miệng bà ấy. Tôi trang trí phòng bà ấy bằng hoa tươi để bà ấy vui lên. Dần dần, bà ấy lấy lại được tinh thần và bắt đầu cười trở lại.

Con rể tôi là thư ký cho một quan chức Thành phố cấp cao. Một hôm cậu ấy về nhà với tâm trạng chán nản và nói với con gái tôi: “Anh không muốn sống nữa”. Con gái tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy điều này: “Tại sao vậy?” Cậu ấy bảo đã làm thất lạc một tài liệu vô cùng quan trọng và điều này có thể khiến Thành phố mất một khoản tiền vô cùng lớn. Cậu ấy đã tìm tập tài liệu này trong nhiều ngày nhưng không thể tìm thấy. Con rể bảo với con gái tôi rằng nếu không tìm thấy tập tài liệu đó, cậu ấy sẽ nhảy lầu. Con gái tôi vô cùng lo lắng.

Mãi một tuần sau tôi mới biết sự việc này. Một hôm con gái tôi đi làm về và nói: “Mẹ ơi, ăn tối xong mẹ đưa cháu đến chỗ làm của chồng con nhé. Mẹ trông cháu để con tìm giúp anh ấy cái này”. Tôi gật đầu đồng ý: “Ừ”. Hai vợ chồng không nói với tôi là đang tìm cái gì. Chúng chỉ bảo tôi trông cháu ở phòng bên cạnh khi chúng tìm lục trong văn phòng của con rể.

Nhiều giờ trôi qua và đã gần đến nửa đêm. Cháu bé khó chịu và không chịu ngủ. Tôi bế cháu lên và mở cửa vào một căn phòng vô cùng lộn xộn – hai vợ chồng đã lục tung căn phòng đó, hộp hồ sơ và giấy khắp mọi nơi.

Tôi nói: “Thằng bé không chịu ngủ và khó chịu hàng giờ rồi. Về nhà thôi”. Con gái tôi bảo: “Nhưng bọn con vẫn chưa tìm thấy”. Tôi bèn hỏi các con là đang tìm cái gì. Con gái tôi trả lời: “Một tập tài liệu vô cùng quan trọng. Bọn con đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Ngày mai sếp của anh ấy cần đến tập tài liệu đó rồi. Nếu không tìm được thì anh ấy sẽ nhảy lầu mẹ ạ”. Tôi đặt cháu bé xuống và nói: “Chúng ta đành cầu Sư phụ giúp đi”. Tôi liền ngồi ở thế song bàn, nhập định và xin Sư phụ trợ giúp.

Một lúc sau, tôi đứng lên và chỉ vào một cái hộp: “Nó ở trong này”. Các con không tin tôi: “Bọn con đã tìm trong cái hộp đấy mấy lần rồi. Không ở trong đó đâu mẹ”. Tôi quả quyết chỉ vào cái hộp một lần nữa: “Ở trong hộp này. Cứ kiểm tra lại đi”. Con rể ngập ngừng mở cái hộp ra và bắt đầu tìm lại một lần nữa. Vài giây sau, cậu ấy vui sướng giơ lên một tập giấy: “Đây rồi. Nó ngay ở đây”. Các con vô cùng sung sướng. Con rể tôi nghĩ quả là không thể tin nổi: “Thật kỳ lạ. Con đã tìm trong cái hộp đấy rất nhiều lần rồi. Sao con không nhìn thấy nhỉ”. Tôi nói với con: “Sư phụ đã giúp con tìm thấy đấy”. Hai vợ chồng liền khấu đầu lạy Sư phụ ba lần để tạ ơn. Sư phụ đã cứu con rể tôi.

Họ được cứu

Một ngày tháng 7 năm 2022, tôi đang nắm tay cháu trai đi xuống cầu thang thì bị trượt chân và ngã. Tôi ôm chặt cháu khi ngã xuống đất để cháu không bị thương. Ngược lại tôi bị vỡ đầu gối bên phải. Tôi không thể đứng hay đi lại và chân tôi sưng lên nhanh chóng.

Vừa lúc con gái và con rể tôi đi làm về bèn cõng tôi lên nhà. Tôi bị tàn tật tạm thời và không thể tự chăm sóc cho bản thân. Tôi nghĩ nhà thông gia sẽ đuổi tôi đi vì giờ tôi đã trở nên vô dụng, nhưng ngạc nhiên thay con rể và bà thông gia đã ở bên và chăm sóc cho tôi. Họ chăm sóc mọi thứ cho tôi, thậm chí cả việc tôi đi vệ sinh. Điều đó hoàn toàn nằm ngoài mong đợi và tôi rất cảm động. Tôi biết đó là nhờ huyền năng của Đại Pháp đã cải biến họ hoàn toàn.

Các học viên địa phương nghe tin tôi bị ngã liền đến thăm. Họ thay phiên nhau chăm sóc tôi. Chúng tôi cùng học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Mọi người đều lịch thiệp, nhã nhặn và thân thiện với nhà bà thông gia. Ngoài việc giúp tôi, họ còn làm luôn cả việc nhà mà lẽ ra tôi phải làm. Họ đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của nhà bà thông gia đối với Đại Pháp và các học viên Đại Pháp.

Chứng kiến sự tôn trọng rất lớn mà các học viên dành cho tôi, bà thông gia đã sốc khi thấy tất cả đều đối xử với tôi, một bà thông gia quê mùa ngu ngốc của bà ấy, bằng cả sự kính trọng. Có thể trong mắt người thường tôi dường như là ngốc bởi vì tôi coi nhẹ lợi ích cá nhân. Tôi cũng không quan tâm đến việc tôi được đối xử tử tế thế nào.

Các học viên đã khiến bà thông gia thực sự cảm động và ấn tượng. Đã hơn một lần bà ấy nói với tôi rằng: “Mọi người trong nhóm của bà thật tốt bụng, duyên dáng và lịch thiệp. Họ ăn mặc đẹp và dường như được giáo dục rất tốt. Nhưng họ không hề ngại bị bẩn và làm các việc nặng nhọc để chăm sóc cho bà và mọi việc trong nhà này”. Bà ấy ngồi xuống cùng chúng tôi và nghe các học viên chia sẻ thể ngộ trong Pháp và các trải nghiệm tu luyện. Một hôm bà ấy nói rằng bà ấy cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp.

Cuối cùng bà ấy đã bỏ được tất cả những định kiến và thành tâm nói với các học viên khi họ đến nhà: “Tôi rất muốn có một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp”. Không lâu sau, một học viên mang một cuốn sách đến cho bà ấy. Từ đó trở đi, bà thông gia đã tham gia vào nhóm luyện công và những hoạt động Đại Pháp khác cùng tôi. Tôi đã cảm tạ Sư phụ vì đã cứu bà ấy.

Sự thay đổi ở con rể tôi thậm chí còn đáng kể hơn. Cậu ấy từng không bao giờ cho tôi treo ảnh của Sư phụ ở nhà. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đã nhờ một học viên khác giữ hộ tôi. Giờ đây, không chỉ ảnh Sư phụ được treo trên tường mà hàng ngày con rể tôi còn dâng hoa quả tươi lên trước ảnh Sư phụ. Cậu ấy yên lặng nghe tôi giảng chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Lời kết

Tôi vì Đại Pháp mà đến và được sinh ra vì Đại Pháp. Đại Pháp đã cứu tôi và ban cho tôi một cuộc đời mới. Nhìn lại con đường tu luyện hơn 28 năm qua của mình, tôi đã đối mặt với hiểm nguy, các phiên tòa và những ma nạn rất lớn. Tuy nhiên, bằng việc làm theo sự chỉ dẫn và an bài của Sư tôn, tôi đã vượt qua mọi quan nạn. Tôi đã đề cao bản thân trong quá trình này và trải nghiệm niềm vui và sự tự hào lớn lao.

Sư phụ đặt kỳ vọng lớn đối với các học viên và tôi sẽ không để Sư phụ thất vọng. Tôi sẽ tu luyện như thuở đầu đắc Pháp và hoàn thành thệ ước của mình. Sư phụ đã gánh chịu cự đại để cho chúng ta thêm thời gian. Tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh lịch sử và cùng với các đồng tu, chúng ta sẽ trở về gia viên cùng Sư phụ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/27/463747.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/3/214558.html

Đăng ngày 31-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share