Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2024] Chiều hôm qua tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang bức hại môn tu luyện, trên đường về, lúc đi qua công viên tôi thấy hai người ngồi trên ghế băng đang ăn bánh bao và súp lơ nguội trong hộp.

Vì thời tiết vẫn còn rất lạnh nên việc ăn ở ngoài trời như vậy không dễ chịu gì, tôi tò mò liền hỏi họ: “Sao các anh lại ăn ở đây? Tìm chỗ nào ấm áp có tốt hơn không.”

Họ quay sang nhìn nhau rồi nói với tôi rằng họ không thể rời đi được vì họ được trả tiền để trông coi ở đó 24 giờ một ngày, và phải thức suốt đêm. Một người trong số họ nói: “Ở đây đâu có chỗ để ngủ và dù sao thì chúng tôi cũng không được phép ngủ. Họ [các quan chức] không cho treo bất kỳ biểu ngữ nào ở đây”.

Sau đó tôi mới để ý cả hai người đều đeo băng tay màu đỏ có dòng chữ “Tình nguyện viên hướng dẫn dân sự”. Tôi chợt nhận ra việc này có thể liên quan đến kỳ họp “lưỡng hội” của ĐCSTQ được tổ chức vào tháng 3 hàng năm, đó là Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc (ĐHĐBNDTQ) và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc (HNHTCTNDTQ). Hai người đàn ông cho hay họ từ nơi khác đến và làm việc thời vụ ở đây để ngăn chặn bất kỳ ai kháng cáo về những vụ án oan sai hoặc kêu gọi công lý.

Tôi khuyên họ nên mua một ít đồ ăn nóng ở cửa hàng gần đó nếu không họ có thể bị cảm vì ở ngoài trời lạnh cóng cả đêm. “Chúng tôi mới đến đây và chúng tôi chưa biết chỗ nào với chỗ nào cả. Cảm ơn anh rất nhiều”, một trong số họ nói. Tôi còn có việc khác cần làm nên tạm biệt họ và rời đi.

Trên đường về nhà, tôi miên man nghĩ về việc hai người họ đến đó để làm gì. Mặc dù ĐCSTQ thường quảng bá “lưỡng hội” như một hình mẫu “phục vụ nhân dân”, nhưng thực ra, sự kiện này chính là cái cớ để chế độ tăng cường kiểm soát người dân, trong đó có việc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Trên trang Minh Huệ có rất nhiều bài viết về việc các học viên bị sách nhiễu hoặc bắt giữ vào tháng 3 hàng năm trong những “ngày nhạy cảm về chính trị” này.

Việc này đã xảy ra với tôi vào tháng 3 năm ngoái. Vì tôi ra ngoài khi các quan chức đến nhà sách nhiễu tôi, nên sau đó họ lắp camera giám sát bên ngoài cửa nhà tôi. Tôi nhìn thấy nó và đã nộp đơn khiếu nại. Tôi cũng báo cáo sự việc này lên trang Minghui.org. Dù sau đó camera đã được tháo bỏ nhưng mỗi khi không tìm thấy tôi, các quan chức vẫn liên tục đến sách nhiễu người thân của tôi. Cảnh sát thậm chí còn dọa sẽ bắt cả người nhà của tôi với lý do theo lệnh của cấp trên.

Trước kỳ họp “lưỡng hội” năm nay, nhân viên cộng đồng không liên lạc được với tôi (vì tôi đã đổi số điện thoại), nên đã liên lạc với nhân viên quản lý nhà đất để hỏi tung tích của tôi. Vì hầu hết nhân viên quản lý nhà đất đều đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công và biết các học viên là người tốt nên họ phớt lờ việc này và bảo rằng cũng lâu rồi họ không gặp tôi. Nhân viên cộng đồng không còn cách nào đành phải để tôi yên.

Tôi nghe nói khắp nơi ở Bắc Kinh đều đang bị theo dõi và giám sát chặt chẽ. Khi các con của tôi từ các thành phố khác đến thăm tôi, chúng nói hành khách đến đây đều bị kiểm soát kỹ lưỡng tại các trạm xe lửa ở Bắc Kinh. Hành khách không chỉ bị kiểm tra tại khu vực phòng chờ, các viên chức còn đi vào từng cabin và lục soát từng túi một, đồ đạc bị quẳng ném khắp nơi, người lớn thì kêu la còn trẻ em thì gào khóc, tiếng mắng chửi không ngớt.

Có người nói: “Hễ lưỡng hội họp thì dân càng thêm khốn đốn”. Những người khác nói: “Đó là vì ĐCSTQ đã thối nát đến tận lõi rồi, nạn tham nhũng tràn lan khắp nơi. Các quan chức sợ người dân có thể nổi loạn mà.”

Trong số các nhóm bị bức hại, các học viên Pháp Luân Công đã phải chịu đựng nhiều nhất từ khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc đàn áp vào năm 1999. Tuy nhiên, họ vẫn kiên định tu luyện và người thân, bạn bè của họ đã nghe nói hoặc chứng kiến những lợi ích về cả thân lẫn tâm của Pháp Luân Công. Trên thực tế, phần lớn người dân ủng hộ các học viên Pháp Luân Công và niềm tin của họ vào Chân-Thiện-Nhẫn đều đã được nhận phúc lành và vượt qua đại dịch.

Ngay cả một số người từng nghi ngờ cũng bắt đầu suy nghĩ lại về tình hình hiện nay. Khi đi ngang qua một trường học, tôi gặp một cặp vợ chồng già đang đến đón cháu trai. Họ nói bây giờ khắp nơi đều có người xấu và họ lo lắng cho sự an toàn của đứa trẻ. Họ đã nghe nói về cuộc bức hại Pháp Luân Công, bao gồm cả nạn thu hoạch nội tạng. Họ bảo rằng một số thanh thiếu niên, trong đó có cả trẻ em, đã mất tích và một số người nghi ngờ điều này có thể liên quan đến hoạt động buôn bán nội tạng. Tình hình ở Trung Quốc thực sự đáng sợ.

ĐCSTQ với chủ nghĩa vô thần, tàn bạo, và dối trá đã phá hủy các giá trị truyền thống khiến người dân mất niềm tin vào bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì. Một xã hội như vậy sẽ không tồn tại lâu dài.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/10/474049.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/13/216197.html

Đăng ngày 15-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share