[MINH HUỆ 24-5-2007]

Hội nghị Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2007

Bài của một đệ tử ở Toronto

Kính chào Sư Phụ, chào các đệ tử đồng môn.

1. Đắc Pháp và bắt đầu tu luyện

Tôi sinh ra trong một gia đình vô thần. Sau lần đầu tiên đọc cuốn «Chuyển Pháp Luân», tôi cảm thấy đây là một cuốn sách của Thần thánh. Đột nhiên, tôi bị một căn bệnh trầm trọng và phải đưa vào bệnh viện khẩn cấp. Tôi cảm thấy rất cận kề với cái chết. Tuy nhiên, tôi đã không cảm thấy sợ, trái lại, tôi đã nghĩ về nơi tôi sẽ đến sau khi tái sinh. Dần dần, cơn sốt và lạnh mà tôi bị trong một thời gian dài đã biến mất. Bác sỹ nói tôi có thể bị di chứng vì thế tôi phải tới bệnh viện để kiểm tra hàng năm. Một năm sau, bác sỹ đã rất ngạc nhiên vì sức khoẻ của tôi đã rất tốt. Ông nói rằng tôi không cần phải tới nữa. Tôi đã trải qua điều tự nhiên phi thường của Đại Pháp.

Một điều khó tin đã khiến tôi cảm thấy sự phi thường và nghiêm túc của tu luyện. Một ngày, tôi đang vào Internet và tìm thấy những bài báo về một lãnh đạo tôn giáo. Có một đường link tới website của tôn giáo đó. Vì tò mò, tôi đã click vào đó và thấy nó giới thiệu về tín ngưỡng, và một số điều về thế nào là người tốt. Tôi nghĩ nó không tồi. Ngay lập tức, tôi nhận ra đó không phải là cách nghĩ đúng của một đệ tử Đại Pháp. Tôi đóng trang web lại ngay lập tức. Đêm đó tôi đã mơ thấy một con rắn khổng lồ đang cố chui vào trong bụng tôi. Tôi không thấy đau chút nào, nhưng tôi đã rất sợ hãi. Đúng vào giây phút đó, tôi đã hét lên “Pháp chỉnh càn khôn, Tà ác toàn diệt” và con rắn đã chết. Sau khi tỉnh dậy, tôi toát mồ hôi. Tôi đã nhận ra, mỗi câu trong cuốn «Chuyển Pháp Luân» đều đúng. Vào thời điểm đó, tôi cũng cảm thấy rằng tu luyện là rất nghiêm túc. Là một đệ tử, tôi phải rất cẩn thận với từng suy nghĩ.

2. Giảng rõ sự thật trên một chuyến đi tua bằng ô tô.

Xuân 2006, hai nhân chứng đã bước ra khẳng định về việc mổ cướp tạng các học viên Pháp Luân Công. Ông David Matas (luật sư nhân quyền) và ông David Kilguor (cựu ngoại trưởng và thành viên quốc hội Canada) đã viết bản báo cáo về kết quả điều tra của mình xoay quanh vụ việc này. Các học viên vùng Toronto chúng tôi đã tổ chức đi ô tô quanh thành phố để giảng rõ chân tướng và vạch trần ta ác. Tôi không mắc bận bấy giờ nên đã tham gia.

Có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị trước khi khởi hành. Chúng tôi cần có kế hoạch chi tiết và tuyến đường, và cũng cần đảm bảo chúng tôi có thể kịp thời có họp báo. Tôi cần tời các văn phòng thành phố và mời mọi người tới dự họp báo, gọi điện tới các quan chức chính phủ để giảng rõ chân tướng. Tôi đã gọi hàng trăm cuộc gọi. Những thư ký của quan chức thường từ chối chúng tôi. Tôi cảm thấy thất vọng và nghĩ rằng: “Thế này thì chuyến xe tua của chúng ta hỏng mất!”

Vài ngày trước khi chuyến đi bắt đầu, tôi cùng chồng tới nhóm học Pháp. Trên xe tôi đột nhiên trông thấy một đoá hoa sen lớn trên cửa kính, bao phủ một phần ba tấm kính. Tôi nói, “Nhìn kìa, một đoá sen thật lớn!” Chồng tôi nói, “Phải, có lẽ bên trong quá ẩm ướt, ” sau đó anh mở cửa sổ, nhưng đoá sen vẫn không lay chuyển. Chúng tôi lái xe mất nửa giờ và đoá hoa ở đó suốt quãng thời gian. Một vài đệ tử nói, “Đó là Sư phụ của chúng ta đã để đoá hoa để khuyến khích bạn.”

Có nhiều sự can nhiễu trước khi chúng tôi đi. Tôi có một chút lo lắng về bản thân mình. Tôi chưa bao giờ đi xa một mình. Mọi nơi tôi đi, chồng tôi sẽ quan tâm đến mọi thứ. Tôi không biết tôi có thể xa nhà một thời gian dài như vậy hay không. Đồng hồ của tôi, trước đó chạy rất tốt, đã ngừng chạy. Giầy của tôi bỗng nhiên cần phải sửa. Trước khi ra sân bay, tôi không thể tìm thấy ví của mình với toàn bộ giấy tờ cá nhân. Tôi đã có một chút lo lắng. Tôi phát chính niệm, và kết quả, bốn người chúng tôi bắt đầu chuyến đi không có một vấn đề gì.

Chuyến đi khá khắc nghiệt đối với tôi. Chúng tôi dành phần lớn thời gian của mình ở trên xe. Ở tỉnh Prairie, không có nhiều nhà ở. Chúng tôi thường xuyên phải ngồi trên xe một thời gian lâu để tìm một thị trấn nhỏ. Trong vòng hai tuần, chúng tôi không có cơ hội để ăn một bữa trưa tử tế. Để tiết kiệm thời gian quý giá, chúng tôi thường xuyên ăn một chút bánh mỳ với rau trên xe. Bữa sáng và bữa tối của chúng tôi là mỳ gói và thịt hộp. Để tiết kiệm tiền và sức lực, chúng tôi quyết định ngủ trong những chiếc lều. Trong lều rất lạnh và bắt đầu mưa ngay sau khi chúng tôi vào trong lều. Sau cơn mưa nặng hạt và gió mạnh, những đệ tử khác kêu lên, “lều dột rồi!” và hỏi tôi xem có sao không. Tôi kiểm tra túi ngủ của mình và lều, cái nào cũng ướt. Sau đó, mỗi khi ngủ, tôi che túi ngủ của mình bằng áo mưa và một chiếc ô.

Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên bị say xe. Tôi rất sợ đi ô tô. Nôn và chóng mặt có thể là những vấn đề nghiêm trọng đối với tôi. Quan tâm đến vấn đề của tôi, những đệ tử khác để tôi ngồi trên hàng ghế đầu. Tuy nhiên, tôi cần phải chỉ đường. Việc đó lẽ ra khiến tình hình tệ hơn vì tôi chưa từng đọc hay viết trong tình trạng đang đi ô tô. Tuy nhiên, đó thật sự là một phép màu vì trong vòng hai tuần, tôi đã không gặp bất kì vấn đề gì.

Chuyến đi ô tô cũng là một cuộc hành trình để tu luyện tâm tính của tôi. Từ khi ba trong số bốn thành viên trong nhóm chúng tôi có thể nói tiếng Anh tốt, chúng tôi cứ hay ngắt lời nhau khi giảng rõ sự thật. Hiệu quả đã không được tốt lắm. Sau đó, tôi thấy rằng đó là do chấp chước của tôi vào việc thích người khác chú ý đến mình. Tôi đã cố gắng bỏ chấp trước này và phát chính niệm trợ giúp mỗi khi những người khác giảng rõ sự thật. Thế là là các học viên bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau, thêm vào những điểm chưa hoàn chỉnh và kết quả trở nên rất tốt đẹp.

Hôm Thứ Sáu, chúng tôi tổ chức họp báo tại Saskatoon, Saskatchewan. Sau đó chúng tôi tới siêu thị lớn để thu thập chữ kỹ trên bưu thiếp vào ngày Thứ Bảy. Khi tôi hỏi một người xem anh ấy từng nghe việc ĐCSTQ mổ cướp tạng của các Pháp Luân Công chưa, anh ấy nói: “Có, và tôi đã thấy chị trên TV hôm qua.”

Mọi người ở trong tỉnh Prairie rất tốt. Một lần, chúng tôi lạc đường, vì thế chúng tôi hỏi một vài người để chỉ đường. Chúng tôi nói với một người đàn ông về mục đích chuyến đi của chúng tôi và anh đã rất xúc động bởi những việc chúng tôi đang làm. Anh nói với chúng tôi rằng anh sẽ phôtô những tài liệu của chúng tôi và đưa chúng cho các khách hàng ở quầy hàng của anh. Một vài người khác nhìn những chiếc áo phông của chúng tôi và khăng khăng đòi mua một cái và nói với chúng tôi rằng anh sẽ kể câu chuyện này với các bạn của mình.

Chuyến đi Canada hoá ra rất hiệu quả với tất cả những nỗ lực của các đệ tử. Trong hầu hết mọi thành phố, một vài phương tiện truyền thông đã đưa tin về việc đó, thậm chí trong một vài thị trấn nhỏ.

3. Tìm được việc nhờ sự tịnh hoá tư tưởng.

Sau khi tôi tốt nghiệp ở trường, tìm được một công việc là một nhiệm vụ quan trọng của tôi. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để đánh bóng lý lịch của mình và chuẩn bị cho những cuộc phỏng vấn. Tô ghen tị với những đệ tử lớn tuổi những người không cần phải tìm một việc làm. Tôi cũng ghen tị với những đệ tử trung niên đã có việc làm và chỉ đi làm. Họ đều có thể dành nhiều thời gian hơn để làm những kế hoạch Đại Pháp. Khi tôi tìm việc, tôi đã mất rất nhiều thời gian và không thể giảng rõ sự thật nhiều. Tuy nhiên, không có thu nhập, tôi cảm thấy không dễ dàng.

Thời gian trôi đi, tất cả các loại ý nghĩ trên bề mặt là: Tất cả bạn bè của tôi đã tìm được việc. Tôi rất xấu hổ vì không có việc làm. Không có việc làm, tôi sẽ sống như thế nào? Bất cứ khi nào cha mẹ hay bạn bè tôi nói về chủ đề công việc, tôi cảm thấy rất lo lắng. Tôi cố gắng phát chính niệm để loại trừ bất kì can nhiễu nào, nhưng tôi rất ham muốn tìm được việc và thường xuyên mơ rằng tôi có thể mua được một ngôi nhà lớn. Tôi biết suy nghĩ đó là không chính, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về nó.

Không bỏ được chấp chước, tôi đã đối mặt với rất nhiều khó khăn. Một cơ hội công việc gần như là một vị trí lý tưởng cho tôi. Tôi hết sức chú ý để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn. Mọi thứ có vẻ rất tốt. Người làm nhân sự bắt đầu thảo luận về lương với tôi. Tôi đã rất thích thú. Vài ngày sau, tôi không nhận được thêm bất kì thông tin gì. Sau đó người thư kí nói với tôi rằng vị trí công việc đã bị huỷ bỏ. Tôi đã rất thất vọng. Sau đó, tôi có một cuộc phỏng vấn khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghe về công ty này. Địa điểm công ty khá xa nơi tôi ở. Tôi làm bài thi, rất khó. Sau khi tôi bình tĩnh lại và Phát chính niệm, tôi đã rất ngạc nhiên là mình đã làm xong hầu hết các câu hỏi. Công ty mời tôi tới cuộc phỏng vấn thứ hai, và tôi đã không thể trả lời bất kì câu hỏi nào. Từ đó tôi đề cao tâm tính của mình, tôi đã không còn lo lắng về điều đó, nhưng cảm thấy rất thanh thản. Ở tình huống xấu nhất, tôi có thể làm vài công việc nặng nhọc. Vài ngày sau, công ty báo với tôi họ đã chấp thuận tôi. Mức lương khá tốt. Công việc cũng hợp lý. Từ những kinh nghiệm này, rốt cuộc tôi đã hiểu ý nghĩa của câu “Vô cầu nhi tự đắc”.

Vào thứ sáu, người quản lý gọi điện tới một dự cuộc họp để làm việc cho một dự án quan trọng, nó sẽ đến hạn kì vào ngày thứ hai. Sản phẩm của chúng tôi không sẵn sàng để đưa ra. Ông hy vọng rằng chúng tôi có thể làm việc trong suốt ngày nghỉ. Tôi đồng ý như vậy. Tuy nhiên, một đồng nghiệp lâu năm khác từ chối. Mọi thứ trái ngược với tôi. Tôi không thông thuộc với dự án, hay những công cụ làm việc với nó. Tôi đã một mình đối mặt với nó. Khi tôi làm việc, tôi phát chính niệm và nói với bản thân mình, “Mình là một đệ tử Đại Pháp, mình có thể giải quyết mọi vấn đề”. Dần dần, các vấn đề trở nên ngày càng dễ hơn. Tôi có thể sử dụng các công cụ khá tốt. Dự án đã kết thúc thành công vào thứ hai. Tôi biết mọi sự sáng suốt của tôi đến từ Đại Pháp. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi đã không thể đạt được nó.

Hồi tưởng lại vài tháng trước, tôi không thể giải thích được làm thế nào mà tôi đã giải quyết được những vấn đề khó khăn đó. Bây giờ tôi đã hiểu, miễn là tôi kiên định tin vào Sư Phụ, cũng như tin vào Đại Pháp, Sư Phụ sẽ giúp tôi và Đại Pháp sẽ mang đến điều kì diệu cho cuộc đời tôi.

Tôi có một chấp trước khác. Tôi rất sợ sự đánh giá của người khác về mình. Tôi luôn do dự bày tỏ bản thân. Tôi sợ phê bình và hiểu lầm của người khác về tôi. Khi tôi viết chia sẻ của mình, tôi cũng do dự. Quá trình viết chia sẻ này cũng là một cơ hội tốt cho tôi để từ bỏ chấp chước.

Đây là một vài kinh nghiệm tu luyện của tôi. Nếu có gì thiếu sót, xin từ bi chỉ rõ.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/5/24/155540.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/6/5/86468.html

Đăng ngày 17-1-2008; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share