Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-01-2024] Năm nay tôi đã 93 tuổi và tôi muốn chia sẻ một trải nghiệm tu luyện của bản thân mới xảy ra gần đây.

Một ngày nọ, tôi đi xe đạp điện ra ngoài để cắt tóc. Đến cổng khu dân cư, tôi nhìn quanh thấy đại lộ không có xe cộ qua lại nên đã rẽ trái. Đột nhiên, một chiếc ô tô điện từ bên trái lao tới và tông thẳng vào tôi. Tôi bị văng lên không trung, rơi xuống đường và bất tỉnh.

Vài phút sau, tôi tỉnh lại và nghĩ trong tâm: “Mình có Sư phụ bảo hộ, mình sẽ ổn thôi.” Khi tôi cố gắng từ từ đứng dậy, tôi thấy xung quanh có rất nhiều người, một người trong số họ nói: “Tôi tưởng ông ấy đã chết rồi”.

Một số người đổ lỗi cho tài xế lái xe quá nhanh. Sau đó, tôi nhìn thấy người lái xe, là một phụ nữ. Cô ấy rất sợ hãi và không biết phải làm gì. Cô ấy đề nghị đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi từ chối và nói: “Không cần đâu. Cô cứ đi đi. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi sẽ ổn thôi.”

Tuy nhiên, đám đông không để cho cô ấy đi. Có người nói: “Ông lão đã bị thương nặng thế. Sao cô có thể rời đi được.“

Tôi liên tục bảo rằng tôi không sao và cô ấy có thể rời đi. Tôi cũng nhờ cô gái đó dựng xe đạp điện giúp tôi. Tôi thấy xe không hỏng hóc gì bèn đứng dậy và từ từ đẩy xe về nhà. Thấy tôi không sao, đám đông giải tán và cô gái lái xe rời đi.

Khi tôi bước vào cổng khu nhà, chân trái của tôi đau đến nỗi tôi chỉ có thể bước những bước chậm chạp. Và khi tôi về được tới nhà, toàn bộ chân trái của tôi đã chuyển sang màu tím đen.

Tôi sống một mình và không kể cho các con nghe về vụ tai nạn vì nghĩ rằng chúng có thể sẽ ép tôi đến bệnh viện thăm khám.

Khi chúng đến nhà tôi và nhìn thấy cái chân bị thương của tôi, chúng đã cố gắng thuyết phục tôi đến bệnh viện để khám, nhưng tôi không đi và bảo đảm với chúng rằng tôi sẽ ổn. Tôi nói với chúng một cách tự tin: “Cha là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý sẽ chăm sóc cho cha”.

Các con tôi vẫn còn lo lắng nên đã mời một bác sĩ nổi tiếng đến khám cho tôi. Ông ấy nói rằng tôi bị bong gân cơ đùi. Các con tôi còn muốn tôi đến bệnh viện chụp X-quang nhưng tôi từ chối. Chúng cũng mang cho tôi nhiều loại thuốc khác nhau, nhưng tôi không dùng bất kỳ loại nào vì tôi biết rằng mình sẽ ổn. Dù gì, tôi đã có Sư phụ bảo hộ.

Tuy nhiên, tôi thực sự rất đau, thậm chí tôi còn gặp khó khăn khi ra khỏi giường. Mặc dù vậy, tôi vẫn luyện công trên giường, hàng ngày, tôi kiên trì việc luyện công và học Pháp không hề bỏ lỡ. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, và tin rằng mình sẽ ổn vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tình trạng của tôi được cải thiện từng ngày. Hai tháng sau vụ tai nạn, cái chân bị thương của tôi đã hoàn toàn bình phục. Cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng con.

Nghĩ lại mà tôi thấy sợ, nếu tôi là một người thường, có lẽ tôi đã sớm mất mạng ngay tại hiện trường rồi. Chiếc xe chạy nhanh như thế và tôi lại bị tông trực diện. Hơn nữa, ở độ tuổi của tôi, nhiều người ngay cả khi đi trên mặt đất bằng phẳng cũng có thể bị ngã, và một số có thể phải nằm liệt giường chứ đừng nói đến việc không bao giờ có thể đi lại được nữa. Nhưng tôi đã sống sót và vẫn có thể đi xe đạp điện để giao tài liệu chân tướng Đại Pháp cho các đồng tu khác đi giảng chân tướng cứu người. Cảm ơn Sư phụ đã từ bi khổ độ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/5/470597.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/5/214592.html

Đăng ngày 19-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share