Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2023] Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã có được nhiều trải nghiệm kỳ diệu. Sau đây là hai ví dụ.

Tôi và chồng đang lái xe về quê vào một ngày tháng 6 năm 2016. Anh ấy tông vào lan can cầu bên đường khiến kính chắn gió bị vỡ nát, cả hai túi khí đều bung ra. Tôi ngồi ở ghế phía trước và không thắt dây an toàn. Khi bị túi khí va vào, tôi liền bật dậy, đầu tôi đập vào trần xe rồi theo quán tính tôi bị văng ra ngoài, bất tỉnh nhân sự.

Nguyên thần tôi ly thể rồi bay lên trên. Cảm giác thật tuyệt vời. Sau đó tôi được biết chồng tôi đã cố gắng đánh thức tôi nhưng không được. Ông ấy bèn gọi cho cháu trai tôi để nhờ giúp đỡ. Khi cháu tôi đến, thấy tôi bất tỉnh nhân sự mặc dù trên người tôi không có vết thương nào, cháu đã rất lo.

Trong lúc tuyệt vọng, chồng tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và gọi tên tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy như bị phanh gấp và toàn thân đau đớn tột cùng. Cháu trai tôi thở phào nhẹ nhõm và vợ cháu nói: “Thật may mắn khi cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chiếc xe bị hỏng hết cả mà cô đã tỉnh lại rồi.”

Cháu trai tôi ngay lập tức đưa tôi đến bệnh viện. Bệnh viện ở gần đó nhưng xe chạy trên con đường gập ghềnh khiến tôi đau đớn tột cùng. Tôi tin chắc rằng mình sẽ ổn vì tôi được Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, bảo hộ.

Sau một hồi kiểm tra, bác sỹ nói: “Bà ấy ổn. Trong não không tụ máu, cũng không có nước.” Chồng tôi bối rối hỏi: “Vậy tại sao bà ấy lại bất tỉnh lâu đến vậy?”

Bác sỹ thuận miệng nói: “Có lẽ đó chỉ là một cơn chấn động nhẹ (thực tế là tôi không bị buồn nôn hay đau đầu). Bà ấy nên nằm viện bảy ngày để theo dõi và điều trị chống viêm.” Tôi nói với chồng: “Em ổn mà, nằm viện làm gì, mai em còn phải đi làm nữa.”

Chồng tôi không khăng khăng bảo tôi ở đó mà chỉ nói tôi nên ở nhà nghỉ ngơi một tuần.

Cơn đau không biến mất ngay lập tức. Tôi phải cắn răng chịu đựng khi leo thang bộ lên tầng năm về nhà mình. Mỗi lần cử động, tôi đều nhăn nhó vì đau. Tôi biết cách tốt nhất để hồi phục là luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng chồng tôi nhất quyết bắt tôi nằm yên một chỗ như lời bác sỹ khuyên. Vì vậy tôi đợi ông ấy ngủ say rồi mới luyện công.

Lúc đầu, tôi phải nghiến răng chịu đựng với mỗi động tác duỗi căng. Tôi nghĩ có lẽ tôi chỉ nên duỗi người vừa phải thôi. Sau đó, tôi quyết định rằng cho dù đau đớn thế nào đi nữa, tôi nên luyện đúng, và tôi đã luyện ba bài công pháp đầu tiên. Khi tôi cố gắng luyện bài công pháp thứ tư, tôi không thể cúi xuống vì phần thắt lưng và chân của tôi quá đau. Tôi tự nhủ: “Mình phải tách bản thân khỏi sinh mệnh đang khiến mình đau đớn”. Sau khi luyện xong tất cả các bài công pháp, tôi đổ mồ hôi rất nhiều. Đêm đó tôi đau quá không thể chợp mắt được.

Tìm ra chấp trước

Hai ngày tiếp theo, tôi tiếp tục luyện công nhưng tình hình của tôi không cải thiện. Vào chiều ngày thứ ba, đồng tu Mai đến thăm tôi. Cô ấy nghiêm túc nói với tôi: “Chị có sơ hở lớn như thế, chị phải hướng nội đi.” Tôi nói: “Tôi hướng nội rồi, nhưng tôi tìm không ra ấy chứ.”

Sư phụ thấy tôi ngộ tính quá kém nên đã để đồng tu Mai chia sẻ với tôi về cách cô ấy vượt quan sau khi hướng nội. Được truyền cảm hứng từ trải nghiệm của cô ấy, tôi đột nhiên nhận ra chấp trước của mình. “Tôi đã tìm thấy rồi – tâm tôi đầy oán hận”, tôi nói.

“Sau khi tôi kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì tội bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nhà trường không cho tôi giảng dạy mà bắt tôi vào bếp nhặt rau, dọn bát. Bởi vì tôi chậm chạp nên mọi người thường xuyên vô tình hay hữu ý giễu cợt tôi. Điều khiến tôi chịu không nổi là một đồng nghiệp mà tôi đã giúp đỡ rất nhiều trong việc giảng dạy cũng nói bóng nói gió trách mắng tôi. Cô ấy rất bất mãn vì công việc ở thư viện của tôi được giao cho cô ấy. Cô ấy trút giận hết lên tôi, mắng tôi nhiều lần khiến tôi khóc thầm. Tâm tôi tràn ngập oán hận.”

Tôi đột nhiên hiểu ra tại sao cả hai túi khí đều bung ra – bởi vì tôi đầy bất bình! Tôi cũng tìm thấy nhiều chấp trước hơn, chẳng hạn như tâm tật đố và tâm sợ mất thể diện. Ngay khi tôi nhận ra điều này, tôi cảm thấy có thứ gì đó bị lấy ra khỏi cơ thể mình. Tôi cảm thấy sảng khoái và cơn đau biến mất. Đại Pháp thật thần kỳ!

Ngày hôm sau tôi lái xe đạp điện đi làm. Tôi gặp hiệu trưởng ở cổng trường. Ông ấy biết về vụ tai nạn xe hơi của tôi khi chồng tôi xin cho tôi nghỉ phép một thời gian ngắn. Ông ấy ngạc nhiên hỏi tôi: “Tại sao cô lại ở đây?” Tôi nói: “Tôi ổn rồi.”

Ông ấy mỉm cười: “Tôi biết, hẳn là vì cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi đáp: “Hiệu trưởng, nếu tôi không học Pháp Luân Đại Pháp thì chúng ta chắc là âm dương cách biệt rồi”. Ông ấy tiếp tục: “Hãy học tốt nhé, học tốt nhé.”

Sau khi cháu tôi kéo xe hỏng nát về, nhiều người trong làng đã đến xem và tất cả đều ngạc nhiên. Sau sự việc này, có người trước đây phản đối Pháp Luân Đại Pháp đã nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Vết cắt lành lặn trong hai ngày

Một ngày mùa xuân năm ngoái, tôi nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân chưa qua chỉnh sửa. Tôi tranh thủ thời gian buổi tối, dùng một lưỡi dao cạo để xóa đi các chữ in sai trong đó. Đến khoảng 10 giờ 30, tôi thu dọn đồ đạc để đi ngủ. Nào ngờ sau khi tắt đèn, không hiểu sao lưỡi dao từ đâu rơi ra cứa vào đầu gối phải của tôi. Máu túa ra và băng cá nhân căn bản không thể ngăn được máu chảy.

Tôi bắt đầu hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo.” Con gái tôi vội lấy miếng băng vệ sinh quấn quanh đầu gối của tôi. Máu đã ngừng chảy. Vết thương ở ngay giữa đầu gối của tôi là nơi khó chữa lành nhất.

Tôi tỉnh dậy vào khoảng 2 giờ sáng vì đau đớn. Tôi nhìn vết thương thì thấy hình như vẫn đang rỉ máu. Tôi đã luyện năm bài công pháp, nhưng vì chịu ảnh hưởng của quan niệm, tôi chỉ luyện bài công pháp thứ năm đơn bàn trong nửa giờ thay vì một giờ với tư thế song bàn. Khi trời rạng sáng, tôi gọi cho một học sinh cũ của tôi đang làm trong bệnh viện và nhờ cậu ấy khâu vết thương cho tôi.

Học trò của tôi đến và thấy vết thương quá dài nên đưa tôi đến bệnh viện. Bác sỹ nói: “Vết cắt sâu đến tận xương.” Vì đã qua thời điểm tốt nhất để khâu vết thương nên ông ấy đề nghị tôi nằm viện một tuần, sau đó ông ấy sẽ quyết định có nên khâu vết thương hay không. Ông ấy nói mất khoảng hai tuần để hồi phục. Tôi kiên quyết từ chối nhập viện.

Học sinh của tôi đưa tôi đến phòng khám của mẹ cậu ấy và nói rằng bà có thể có cách điều trị tốt hơn. Mẹ của cậu ngoài 60 tuổi và đã mở phòng khám này được nhiều năm. Tôi và bà ấy quen biết nhau nhiều năm rồi, và bà ấy rất ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Bà kiểm tra vết thương cho tôi và nói: “Theo kinh nghiệm của tôi, nếu cô không khâu lại, vết thương lớn như vậy có thể bị nhiễm trùng đó.” Tôi nói với bà: “Chị đừng lo, em sẽ ổn thôi.” Bà bôi một ít thuốc Bắc lên băng gạc rồi quấn lại.

Ngày thứ ba, bà ấy đến nhà tôi để thay băng. Bà lấy một bát nước muối để chuẩn bị rửa vết thương. Tuy nhiên, sau khi bà tháo băng ra, vết thương gần như đã lành. Bà ấy liền ngây người ra: “Pháp Luân Đại Pháp đúng thật thần kỳ! Vết thương lành rất tốt chỉ trong một ngày mà một chút máu bầm cũng không có!”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/25/468381.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/27/214466.html

Đăng ngày 14-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share