Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Tiểu Vũ, một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-11-2011] Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đắc Pháp vào đầu năm 1999, và 12 năm đã trôi qua. Tôi muốn nhân cơ hội này để báo cáo với Sư Phụ về kinh nghiệm tu luyện của mình và chia sẻ với các bạn đồng tu.

1. Sư Phụ luôn ở bên cạnh tôi

Trước khi tập Pháp Luân Công, tôi đã chấp trước rất mạnh vào danh và lợi và tranh đấu vì chúng ở mọi tình huống. Vào đầu năm 1999, tôi đã gặp một đồng nghiệp cũ, người giới thiệu tôi với Pháp Luân Công. Lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân, tôi thấy Pháp Luân quay bên trong cuốn sách, quang cảnh đầy màu sắc sặc sỡ, và các vị Phật, Đạo, Thần xuất hiện trong các hình ảnh khác nhau. Mỗi câu Sư Phụ viết dường như nhắm thẳng vào tôi.

Vào thời điểm đó, tôi bị nhiều bệnh, chẳng hạn như huyết áp thấp và bệnh tim. Sau khi tập luyện được hơn hai tháng, tất cả những bệnh này đều biến mất, và tôi có sức khỏe tốt.

Một buổi sáng năm 2000, tôi đứng dậy và đi vào bếp để nấu ăn. Khi tôi bắt đầu bật bình gas, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, và toàn bộ nhà bếp đã chìm trong ngọn lửa. Thậm chí ngay cả những chiếc khăn trải bàn ướt cũng bốc cháy. Đám cháy xảy ra do khí gas bị rò rỉ từ vết thủng trong ống cao su nối bình chứa gas với bếp. Tôi nhanh chóng tắt bếp. Khi lửa bùng lên, tôi đang đứng ngay giữa ngọn lửa. Chồng tôi nghe thấy tiếng nổ và chạy ra khỏi phòng ngủ. Tôi nói với anh ấy, “Đừng chạm vào lưới trên cơ thể của em.” Tôi thấy bản thân mình được bảo vệ bởi một lưới màu trắng ánh vàng với một bông hoa ở phía trên. Cái lưới này biến mất khi tôi đã cố gắng nhìn nó gần hơn. Tôi đã không bị bỏng. Tóc và quần áo của tôi đã không bắt lửa. Chẳng bao lâu, sự cố này lan truyền đến các bè và người thân của tôi. Mọi người đều kinh ngạc trước phép mầu của Đại Pháp.

Vào một đêm năm 2006, tôi đi ra ngoài để phân phát các tờ rơi giảng chân tướng. Khi tôi đi đến một huyện nhỏ, tôi cảm thấy như thể một cánh cửa đã đóng lại. Trên thực tế không có chiếc cửa nào cả: đó chỉ là một biểu hiện của tâm sợ hãi. Cuối cùng, tôi bị trượt chân và ngã trong một ngõ nhỏ. Mắt cá chân phải của tôi bị trẹo đến mức các ngón chân bị ngoặt lên trên. Bất chấp đau đớn, tôi đã nắn mắt cá chân của tôi trở lại đúng vị trí. Tôi cầu xin Sư Phụ giúp tôi phân phát hết tất cả tờ rơi. Khi đi bộ trở về nhà, tôi hướng nội và phát hiện ra tâm sợ hãi của bản thân. Tôi sợ chồng tôi sẽ quở trách tôi nếu tôi về nhà muộn. Tôi cũng sợ bị phát hiện và bị ai đó tố cáo.

Khi về đến nhà, ngay lập tức tôi bắt đầu học Pháp. Sau khi học một bài giảng của cuốn Chuyển Pháp Luân, chân của tôi ngừng đau. Ngày hôm sau, chồng tôi nhìn thấy mắt cá chân sưng phồng và yêu cầu tôi đi đến bệnh viện. Tôi có một suy nghĩ trong tâm: “Sư Phụ bảo hộ tôi.” Tôi nói với anh ấy tôi không muốn đi đến bệnh viện và bắt đầu tập công. Tôi cảm thấy Pháp Luân xoay trên cơ thể của tôi. Sau khi hoàn thành các bài tập công đứng, chỗ sưng ở chân của tôi đã giảm xuống rất nhiều. Sau đó tôi ngồi thiền trong tư thế bán kiết già. Hơn nửa giờ sau, tôi không thể nào chịu đau hơn được nữa. Tôi thấy chỗ sưng ở chân của tôi đã xẹp xuống 3/4. Chồng tôi đã rất ngạc nhiên. Anh ấy nói, “Đó là một phép mầu.” Vào ngày thứ ba, một cục áp xe máu phát triển giữa các ngón chân của tôi. Tôi đã chọc vỡ nó và để cho máu đọng ra ngoài. Tôi học Pháp như thường lệ, vì vậy vào ban đêm chỗ sưng ở mắt cá chân của tôi đã biến mất. Vào ngày thứ tư, tôi lại đi ra ngoài để phát tờ rơi lần nữa. Đến ngày thứ năm, tôi có thể đi xe đạp. Gia đình tôi đã ngạc nhiên bởi sự việc này. Tôi đã ngộ ra một điều hết sức sâu sắc rằng miễn là chúng ta tin vào Sư Phụ và Pháp, không có gì là không thể.

Vào tháng 07 năm 2008, có một khối u xuất hiện trên cổ của tôi. Hơn ba tuần sau, khối u phát triển to như một quả trứng. Tôi nhận ra rằng mình phải có một chấp trước và cựu thế lực đã lợi dụng nó. Ngày hôm sau, khi tôi đọc câu này trong Chuyển Pháp Luân: “[nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất), tôi cảm thấy khối u đau nhói như kim đâm. Cuối cùng tôi đã phát hiện ra chấp trước của mình. Sau khi con gái tôi kết hôn, cháu thường xuyên cãi vã với chồng, và tôi đã luôn luôn lo lắng về các cháu. Khi tôi tìm được chấp trước, tôi quyết định xả bỏ chấp trước về tình với các con tôi. Trong vòng một vài ngày, khối u biến mất. Trong giấc mơ của mình, tôi thấy một chú chim nhỏ mang một vài thứ ra khỏi cơ thể của tôi. Tôi biết rằng đó là Sư Phụ đã gỡ bỏ khối u cho tôi.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã trải qua sáu vụ tai nạn xe hơi. Một lần, thậm chí tôi đã ngã xuống một đống hàng cao hai tầng. Tuy nhiên, tôi luôn luôn thoát khỏi sự nguy hiểm mà không hề bị thương. Sư Phụ luôn luôn bên cạnh tôi trên con đường tu luyện. Ngài bảo hộ tôi với lòng từ bi trong mỗi bước đi. Sau này những tai nạn đó đã rất hữu ích để thuyết phục mọi người khi tôi giảng chân tướng.

2. Phân phát Cửu Bình

Sau khi Cửu Bình xuất bản, tôi đã nghi ngờ. Sau đó, tôi tìm ra vấn đề của tôi. Tôi đã làm việc trong một tổ chức chính phủ nhiều năm và bị đầu độc rất nặng bởi văn hóa Đảng. Vì vậy, tôi liên tục phát chính niệm để loại bỏ những điều này từ tâm của mình. Tôi cũng thanh lọc môi trường ở nhà, vứt bỏ tất cả các cuốn sách đề cập đến văn hóa Đảng. Tôi dành nhiều thời gian hơn để học, thuộc lòng Pháp, và đọc cửu bình thường xuyên.

Khi Sư phụ phát hành kinh văn“Chuyển Luân hướng thế gian”, tôi cảm thấy rằng Chính Pháp đã bước vào một giai đoạn mới. Sư Phụ giảng,

“Thực ra trong Chính Pháp, Sư phụ đang cứu độ hết thảy chúng sinh, không chỉ là [chúng sinh] thiện, mà tất nhiên cũng bao gồm cả ác. Tôi vẫn thường giảng rằng, trong Chính Pháp tôi không nhớ kể hết thảy những gì chúng sinh đã phạm trong quá khứ, chỉ xét thái độ của chúng sinh đối với Đại Pháp trong Chính Pháp.” (“Chuyển Luân hướng thế gian”)

“Thực ra ‘vạch trần con tà linh cộng sản’ không phải là nói về con người. “cửu bình” là cứu vãn hết thảy những chúng sinh bị tà ác đầu độc, cũng bao gồm cả đảng viên cộng sản và cơ cấu quyền lực tối cao của Trung Cộng cũng như con người thế gian bình thường khác; mục đích là để chúng sinh các giới đều thấy rõ nhân tố đằng sau đảng cộng sản là gì.” (“Không phải là làm chính trị”)

Tôi nghĩ rằng tôi nên làm bất cứ điều gì Sư Phụ yêu cầu. Tôi bắt đầu phân phát số lượng lớn cửu bình cùng với các bạn đồng tu. Vào một đêm rất khuya, một học viên đã đưa 3.000 cuốn cửu bình đến chỗ tôi. Tôi nhìn vào đống sách khổng lồ và tự hỏi nơi để đặt chúng. Chồng tôi nói, “Không quan trọng nơi chúng ta đặt chúng miễn là Sư Phụ trông chừng chúng“. Tôi lấy cảm hứng từ lời nói đó và đặt những cuốn sách trước ấy trước bức hình của Sư Phụ. Đêm tiếp theo, các đồn công an và Phòng 610 bắt đầu lục soát nhà các học viên. Chiếc xe cảnh sát vừa đến ngôi nhà của tôi đột nhiên nó bị hỏng, và cuộc tìm kiếm buộc phải dừng lại.

Một đêm, một mình tôi đã đi đến một ngôi làng để phát cửu bình và DVD. Sau khi phát tất cả các tài liệu, tôi phát hiện ra rằng số lượng tài liệu tôi đã mang theo đủ để phát hết tất cả các hộ gia đình. Không còn thừa một tập nào. Đã có quá nhiều lần trùng hợp ngẫu nhiên, và tôi rất hài lòng với bản thân. Tôi đã quay lại và bị ngã mạnh. Ngay lập tức tôi hiểu rằng tà ác đã lợi dụng tâm hoan hỷ của tôi.

Xung quanh là đêm tối, trên đường về nhà, tôi đã phải đi qua một cái mương lớn dài 2-3 km. Đó là một nghĩa trang, và tôi sợ đến nỗi lạnh toát mồ hôi. Tôi tập trung can đảm để đi bộ về phía trước và đọc thuộc Pháp trên đường đi. Tôi chợt nhớ ra rằng Sư Phụ bên cạnh tôi, vậy tại sao tôi phải sợ? Tôi tĩnh tâm lại. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy tiên nữ trải hoa, và Pháp Luân và các vị Thần xuất hiện trên bầu trời. Quay lại phía sau tôi là những cảnh tuyệt diệu trên bầu trời. Tôi khóc và biết rằng Sư Phụ đã khích lệ tôi.

Một đêm đông, tôi đã đi đến một trang trại để phát tài liệu. Ngay sau khi tôi đến, tuyết bắt đầu rơi. Tôi để chiếc xe đạp của mình sang một bên và bắt đầu phát các tài liệu hết nhà này đến nhà khác. Tôi phát xong thì trời đã rất muộn. Khi tôi đi lấy xe đạp, tôi không thể tìm thấy chìa khóa của chiếc xe đạp. Lúc đó, tuyết đã dày 5-6 phân. Vào lúc nửa đêm, tuyết rơi khắp mọi nơi, Làm thế nào để tìm chìa khóa đây? Ngay lập tức tôi phát chính niệm cầu xin sự giúp đỡ của Sư Phụ. Tôi đột nhiên nhớ rằng tôi đã làm điều chân chính nhất trên thế giới và do đó không nên sợ hãi. Sư Phụ chắc chắn sẽ chăm sóc tôi. Ngay sau đó, tôi thấy một vật gì đó chiếu sáng trên mặt đất khoảng hai mét về phía trước. Tôi nhanh chóng đi đến ngay chỗ ấy và nhìn thấy nó là chìa khóa xe đạp.

Một buổi tối đầu mùa xuân, hai học viên và tôi đã mang rất nhiều tài liệu đến các vùng núi. Chúng tôi đã đi đến một số ngôi làng, nhưng đến lúc trời rạng sang mà chúng tôi vẫn chưa xong việc. Chúng tôi đọc bài thơ của Sư Phụ để khích lệ bản thân và cảm thấy dường như cơ thể của chúng tôi trở nên cao và lớn hơn. Sự mệt mỏi biến mất, và chúng tôi tiếp tục cho đến khi tất cả các tài liệu đã được phát hết. Trên đường trở về nhiều con đường lầy lội. Trong một số vùng, trên đường có các hố sâu. Vào nửa đêm chúng tôi đạp xe trên một con đường như vậy, và các học viên nói rằng nó giống như đi trên một con đường bằng phẳng.

Một lần học viên khác và tôi đã đi đến một nơi để nhận một số tài liệu. Trên đường về, trời đột nhiên đổ mưa. Tôi không có bất cứ vật gì để che các tài liệu và nghĩ rằng, “Sư Phụ ngay bên cạnh tôi.” Tôi nhanh chóng đạp xe về nhà dưới trời mưa tầm tã. Tôi đã ướt đầm đìa khi về tới nhà, nhưng các tài liệu thì hoàn toàn khô ráo.

3. Cứu độ chúng sinh bằng chính niệm

Cả hai vợ chồng tôi đã làm việc trong ban ngành của chính phủ được hơn 30 năm. Do đó, chúng tôi biết nhiều người lãnh đạo ở các vị trí khác nhau. Sau này việc ấy đã đặt một nền tảng cho chúng tôi để giảng chân tướng về cuộc bức hại và thực hiện thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó cho mọi người.

– Thuyết phục gia đình thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc

Chồng tôi đã đọc cửu bình ngay sau khi nó được xuất bản, nhưng ông không thể chấp nhận được nó. Khi tôi cố gắng để thuyết phục con gái, anh trai và em gái thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới, tôi cũng đã gặp kháng cự mạnh mẽ. Mọi người đều nghĩ tôi đã dính líu đến chính trị. Tôi tĩnh tâm và hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi không nên để chấp trước vào tình hay tranh cãi khi giảng chân tướng cho họ. Dần dần, tôi đã có thể đối mặt với họ một cách bình thản và bỏ qua những gì họ nói. Khi tôi xả bỏ được chấp trước, thái độ của tôi đối với chồng tôi cũng thay đổi. Do đó, ông không chỉ thoái Đảng ĐCSTQ, mà cũng bắt đầu tập Pháp Luân Công cùng với tôi. Thậm chí thỉnh thoảng chúng tôi cùng nhau đi giảng chân tướng. Tôi bỏ đi cái tình đối với con gái và hướng dẫn cháu đọc một số tài liệu. Tôi học kinh văn về “Cảnh giới” với cháu. Thật bất ngờ, cháu hiểu những gì được dạy: Một người phải trở thành người tốt và hành động giống như một người tốt. Sau đó, cháu thay đổi thái độ của mình và đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi cũng để anh trai và chị gái đọc cửu bình. Họ chấp nhận sự thật và thoái Đảng. Hơn nữa, chị cả và hai em gái của tôi cũng bắt đầu tu luyện.

– Giảng chân tướng cho các quan chức Chính phủ

Tôi đã được mời tham dự một cuộc gặp mặt của ông chủ cũ và đồng nghiệp. Tất cả những người tham dự là các quan chức cấp cao của chính phủ. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng cho họ. Một số người là các quan chức trong phòng an ninh công cộng vì vậy tôi do dự. Sư Phụ giảng,

“Dẫu chỉ là việc nhỏ, một ý kiến của cá nhân, chư vị khi giảng chân tướng mà gặp các chủng các dạng người và sự việc khác nhau, đều không hề quá đơn giản; nhưng chư vị chỉ có ôm giữ tâm từ bi mà làm thì mới được.” (“Giảng Pháp tại Manhattan 2006“)

Vì tôi gặp họ ngày hôm đó, thế thì họ phải có một mối quan hệ nhân duyên. Vì vậy, tôi phát chính niệm và cầu xin sự giúp đỡ của Sư Phụ. Tôi phải cứu những người này. Một quan chức làm việc ở phòng giáo dục hỏi tôi lý do tại sao tôi rất khỏe. Ngay sau đó, một bí thư Đảng nói rằng, “Tôi nghe nói ngôi nhà của chị bị cháy mà chị vẫn bình an!” Tôi tiếp tục nói với họ về những thay đổi về thâm và tâm mà tôi đã trải nghiệm và những điều kỳ diệu của Đại Pháp. Các vị quan chức ở Sở công an công an hỏi về sự cố “tự thiêu” trên quảng trường Thiên An Môn và phong trào “thoái ĐCSTQ”. Hiện nay mọi người đều bày tỏ mong muốn của họ thoái ĐCSTQ. Tôi nói với họ hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Sau đó, những người này bảo vệ các học viên Đại Pháp tại nơi làm việc.

Vào mùa thu năm 2008, nơi làm việc của tôi muốn đăng ký các ấn phẩm của ĐCSTQ. Một đồng tu và tôi đã đi gặp một phó bí thư đảng. Chúng tôi đã đưa cho ông một đơn xin thoái Đảng. Ông hỏi tại sao. Chúng tôi nói với ông chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cũng như về những lợi ích về tâm và thân mà chúng tôi đã trải qua sau khi tập. Ông đặt ra câu hỏi và chúng tôi trả lời chúng. Ông ấy lắng nghe những gì chúng tôi nói và gật đầu. Vài ngày sau đó, tôi tình cờ gặp lại ông. Tôi đi lên và nói, “Tại sao ông không thoái ĐCSTQ? Tôi đã gánh chịu rủi ro để cho ông biết sự thật vào ngày hôm đó vì tôi thật sự quan tâm đến tương lai của ông”. Ông ấy đã đồng ý và rơm rớm nước mắt.

– Sư Phụ đã an bài cho những người có duyên để được cứu

Đôi khi tôi muốn cứu một người cụ thể mà tôi không hay gặp, Sư Phụ luôn an bài cho tôi. Có một lần, hai vợ chồng tôi tham dự đám cưới con của một đồng nghiệp. Chúng tôi đã gặp đồng nghiệp cũ mà chúng tôi hầu như không gặp trong những hoàn cảnh bình thường. Chồng tôi vừa chào họ vừa phát chính niệm. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm để giúp tôi cứu những người này. Cuối cùng, tôi chỉ mất hơn nửa giờ để thuyết phục 17 người trong số họ thoái khỏi ĐCSTQ. Trong đó có 12 là đảng viên ĐCSTQ.

Một lần khác, tôi đã tham dự đám cưới con người bạn cùng lớp. Trên xe buýt, tôi bắt đầu phát chính niệm, loại bỏ tất cả các can nhiễu để những người có tiền duyên có thể được cứu độ. Tại bàn, tôi nhận thấy một người phụ nữ đã lớn tuổi ngồi bên cạnh tôi gặp khó khăn khi dùng đũa để gắp thức ăn bởi vì bàn tay của bà ấy bị sưng. Tôi đã giúp đỡ bà ấy và khuyên: “Tại sao bà không nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt’? Bà sẽ cảm thấy tốt hơn.” Sau đó tôi chia sẻ với bà ấy những tai nạn của mình, khi tôi bị bong gân ở mắt cá chân và nói với bà ấy tôi đã khỏi trong vòng năm ngày. Bà ấy đã rất ngạc nhiên. Sau hơn 10 phút, bà đã rất ngạc nhiên phát hiện ra rằng chỗ sưng ở tay mình đã biến mất, thậm chí bà ấy có thể gắp được thức ăn cho tôi. Tất cả mọi người tại bàn đã ngạc nhiên và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt” Họ cũng thoái ĐCSTQ. Một số trong số người ở bàn bên cạnh chúng tôi cũng thoái đảng. Nhân dịp này, tất cả 14 người thoái ĐCSTQ. Nó thực sự là tình huống, “tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Vào năm 2010, con của một người họ hàng kết hôn (người đó làm việc trong sở công an). Hai vợ chồng tôi được yêu cầu giúp họ phục vụ khách mời đám cưới. Đây là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Hầu hết các khách mời làm ở sở công an, thậm chí một số người còn tham gia vào việc bức hại đệ tử Đại Pháp. Khi chúng tôi đến, chúng tôi bắt đầu phát chính niệm, giảng chân tướng, và thuyết phục mọi người dân thoái ĐCSTQ. Tôi nhìn thấy một người thân làm việc trong sở công an. Ông đồng ý thoái ĐCSTQ. Sau đó, có hơn 40 người đã thoái ĐCSTQ. Tôi đi thang máy xuống tầng dưới, và gặp một người lãnh đạo cũng ở trong cùng một thang máy. Thậm chí tôi còn đề nghị ông ấy thoái ĐCSTQ. Trên đường về, tôi gặp một thành viên trong gia đình của một quan chức công tác tại Phòng 610 nào đó. Tôi hỏi cô tại sao lại ở đây, và cô trả lời rằng đang đợi tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy, và cô ấy vô cùng ngạc nhiên. Cô ấy nhờ tôi giúp đỡ cô và cô con gái thoái ĐCSTQ và nói rằng cô sẽ ngăn chồng mình bắt giữ các học viên nữa.

Một họ hàng của tôi qua đời. Tại tang lễ, tôi cầu xin Sư Phụ giúp tôi cứu những người trong làng của gia đình tôi. Tại nhà người họ hàng, các bạn học cũ của tôi ngạc nhiên thấy tôi có sức khỏe tốt như vậy. Tôi nói với họ tôi đã tu luyện Pháp Luân Công và giảng chân tướng cho họ. Tất cả mọi người đến nghe những gì tôi đã nói. Sau đó, tôi bảo họ thoái ĐCSTQ. Họ chấp nhận sự thật và đồng ý. Một người họ hàng đã từ chối thoái ĐCSTQ. Tôi đến nhà ông và nói chuyện với ông hơn một giờ. Cuối cùng ông đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Khi tôi về nhà, tôi đã nhẩm tính, nhân dịp này đã có 59 người thoái ĐCSTQ.

Tại một đám cưới năm nay, tôi gặp biên tập viên của một đài truyền hình. Khi trò chuyện với anh ấy, tôi phát hiện ra rằng anh ấy đã phỏng vấn tôi cách đây hơn 10 năm. Anh ấy thấy rằng, mặc dù vào độ tuổi của tôi, sức khỏe tôi rất tốt. Tôi nói với anh là tôi đã tu luyện Pháp Luân Công. Anh nói rằng có nhiều người tu luyện nó ở hải ngoại và Đại Pháp đã phổ truyền hơn 110 quốc gia, vì vậy anh ấy thấy khó hiểu là tại sao Trung Quốc tiếp tục đàn áp Pháp Luân Công. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh và anh đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Thậm chí còn đồng ý không chỉnh sửa bài viết phỉ báng Pháp Luân Công trong tương lai.

– Thức tỉnh lương tâm bằng thiện niệm

Trong thời gian Thế Vận hội tại Bắc Kinh, ĐCSTQ đã tăng cường đàn áp các đệ tử Đại Pháp và thưởng cho những người đã báo cáo về các học viên. Một ngày nọ, một học viên đã bị ai đó báo cáo và sau đó bị giam giữ tại một trung tâm tẩy não. Tôi biết được rằng con trai của người chỉ huy quân sự của chồng tôi đã chuyển hóa học viên này. Sau đó tôi chỉ có một suy nghĩ trong tâm đó là, “Tôi phải cứu anh ấy.” Tôi đã đến để gặp anh ấy ba lần nhưng không thành công. Tôi phát hiện ra rằng tôi vẫn còn một số quan ngại và cầu xin Sư Phụ giúp đỡ. Cuối cùng tôi gặp anh ấy tại lối vào văn phòng của tôi. Tôi nói với anh rằng tôi cũng tập Pháp Luân Công và giải thích với anh rằng đó là một tội lỗi khi bức hại các học viên. Anh ấy có một chút sợ hãi và nhận ra điều khủng khiếp mà mình đã làm. Anh hỏi liệu anh có thể được cứu. Tôi đã bảo anh thoái ĐCSTQ và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh đồng ý và hứa sẽ không báo cáo về các học viên Pháp Luân Công nữa.

Một người họ hàng đến thăm tôi. Ông là một chính trị viên của một trại lao động cưỡng bức. Ông ta đã ngạc nhiên khi nhìn thấy sức khỏe của tôi tốt như vậy. Tôi nói với ông ấy là do tôi đã tập Pháp Luân Công. Khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, tôi phát chính niệm. Ông nói với tôi rằng có nhiều học viên trong nhà tù ông ấy phụ trách. Chồng tôi và tôi nói với ông về việc dàn dựng vụ “tự thiêu” trên Quảng trường Thiên An Môn và giải thích với ông rằng thoái ĐCSTQ là cứu chính mình. Ông cho biết đây là lần đầu tiên và chưa bao giờ ông ấy nghe nói những điều tích cực về Pháp Luân Công, rồi ông thoái ĐCSTQ. Ông cũng nói rằng, từ nay trở đi, ông sẽ đối xử thật tốt với đệ tử Đại Pháp. Trước khi chia tay, ông đã hỏi xin đĩa Thần Vận DVD và các cuốn sách Đại Pháp. Sau này, chúng tôi nghe nói rằng khi ông quay trở lại làm việc, ông đã xin nghỉ hưu sớm.

Năm nay, hai vợ chồng tôi tham dự một buổi lễ mừng con trai một đồng nghiệp của chồng tôi đỗ một trường đại học. Đồng nghiệp của chồng tôi là trưởng thôn, và ông từng tham gia vào việc bức hại Pháp Luân Công. Trước khi chúng tôi gặp mặt, tôi đã nhờ các học viên phát chính niệm, và tôi cầu xin Sư Phụ để cứu người này. Tôi tìm thấy một cơ hội để giữ ông và giảng chân tướng. Tôi nói, “Xin đừng bức hại Pháp Luân Công nữa.” Ông ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ và thừa nhận rằng những gì ông đã làm trong quá khứ là sai.

Người phụ trách tòa án trong vùng của chúng tôi là người bạn tốt của chồng tôi. Tôi đã nói với ông chân tướng, ông đã không chỉ thoái ĐCSTQ mà còn hứa rằng sẽ không liên quan đến việc bức hại Pháp Luân Công. Một số quan chức trong sở cảnh sát đã thoái ĐCSTQ sau khi biết được chân tướng. Thậm chí một số người còn tìm cách bảo vệ các đệ tử Đại Pháp. Một đồng nghiệp làm việc trong ủy ban chính trị đã xin chuyển sang bộ phận khác sau khi biết được chân tướng về cuộc bức hại. Một trong những người trưởng thôn nói với cấp dưới của mình, “Nếu có yêu cầu từ phía trên để bắt giữ các học viên, hãy xem xét nó đơn giản thôi.” Sau đó người này bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Sư Phụ giảng trong “Chuyển Luân hướng thế gian“: “Tất nhiên, người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả; ai cũng không xứng làm địch nhân của Đại Pháp.” Hơn chục năm qua, tôi đã sử dụng tất cả các cơ hội để giảng chân tướng với những người làm việc tại sở công an và hệ thống chính trị và tư pháp. Họ cũng là nạn nhân của cuộc bức hại. Khi cứu họ, người ta phải xả bỏ sự sợ hãi nhằm để đánh thức lương tâm của họ.

–  Vượt lên tình cảm và tu xuất tâm từ bi

Năm nay, cháu trai của chồng tôi được ra nước ngoài để học tập, và anh rể tôi đã mời chúng tôi đến chơi. Khi tôi nghe về lời mời, tôi rất buồn, nghĩ rằng ông ấy lại vay tiền nữa. Trước đây ông đã vay tiền chúng tôi và không bao giờ trả lại. Tôi từ chối không đến. Ông ấy có một chút không hài lòng và rời đi. Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi có tâm tranh đấu, tật đố, và truy cầu lợi ích cá nhân. Tất cả là tình của người thường. Tôi phát chính niệm để loại bỏ chúng và quyết định tham dự cuộc gặp mặt. Mọi người đều chào đón tôi. Tôi đã thuyết phục hơn 20 người thoái ĐCSTQ. Sư Phụ giảng:

“Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

– Giảng chân tướng cho những người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội

Hiện nay, công nhân và nông dân chiếm phần lớn tầng lớp thấp nhất trong xã hội Trung Quốc. Những người này rất nghèo và sống một cuộc sống khó khăn. Họ ôm giữ sự thù hận sâu sắc đối với việc tham nhũng tràn lan trong ĐCSTQ, nhưng họ bất lực trước việc ấy. Khi họ biết chân tướng về Đại Pháp, họ thường đồng ý thoái ĐCSTQ. Trong nhiều năm, tôi đã tận dụng đầy đủ mọi cơ hội để giảng chân tướng cho họ và cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ người nào có tiền duyên.

Một lần, tôi ra chợ để mua rau. Một người nông dân cao tuổi chỉ còn lại một vài cân đậu xanh. Hai người khác cũng muốn mua đậu của ông ấy. Tôi bảo họ mua trước và chọn những gì họ muốn rồi tôi sẽ mua nốt phần còn lại. Họ nghĩ rằng đây là điều kỳ lạ. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và Sư Phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi trở thành người tốt. Họ đã rất ngạc nhiên rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt đến như vậy. Sau đó tôi giảng chân tướng cho họ. Họ rất quan tâm lắng nghe những gì tôi nói, và tôi bảo họ thoái ĐCSTQ. Cả hai người đều đã đồng ý. Cuối cùng, tôi mua những gì còn sót lại, người nông dân đã rất xúc động. Ông cũng đề nghị tôi giúp ông ta thoái ĐCSTQ. Như vậy, ba người họ đã được cứu.

Một người nông dân bán hẹ trong một xe lừa kéo. Ông ta chỉ còn thừa có một bó. Tôi đã mua bó hẹ cuối cùng và nắm lấy cơ hội để giảng chân tướng cho ông. Ông nói rằng ông không được khỏe. Tôi nói với ông thoái ĐCSTQ và thường xuyên niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Tôi nói với ông rằng nếu ông làm vậy, ông ấy sẽ phục hồi được sức khỏe. Ông rất vui và cảm ơn tôi. Ngày hôm đó, trên đường về nhà, con lừa của ông đã sợ hãi, và ông ấy không thể kiểm soát nó. Ông hét lên, “Sư Phụ, xin cứu con! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Xe của ông dừng lại ngay lập tức. Khi tôi gặp ông ấy ngày hôm sau, ông kể với tôi về vụ việc và thậm chí đã giúp tôi thuyết phục người khác thoái ĐCSTQ.

Một buổi sáng tôi đi chợ mua rau và gặp một phụ nữ khoảng 50 tuổi đang chọn ớt từ một đống rau bị thối. Bà ấy mỉm cười với tôi, và tôi đã bắt chuyện với bà ấy. Bà nói với tôi rằng bà sống với đứa cháu mồ côi của mình. Cháu bà thích món ớt chiên, nhưng bà ta không có tiền mua ớt. Vì vậy bà đành nhặt ớt hỏng để mang về nhà xào. Tôi cho bà ta tiền mua ớt, nhưng bà ta nhất quyết không lấy. Tôi đã giúp bà chọn ớt trong khi nói chuyện với bà. Bà ấy rơm rớm nước mắt và nói với tôi rằng, ngày nay, không ai chú ý đến những người nghèo như bà. Tôi nói với bà rằng tôi làm vậy vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, và Sư Phụ đã dạy chúng tôi tuân theo các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt. Tôi bảo bà ấy hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Hàng ngày tôi xem công việc giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ là ưu tiên hàng đầu. Mỗi lần trước khi bắt đầu làm ba việc, tôi phát chính niệm và cầu xin Sư Phụ ban cho tôi trí huệ và đưa những người có tiền duyên đến với tôi. Trong những năm vừa qua, tôi đã kiên trì giảng chân tướng cho bất cứ ai mà tôi gặp, không kể họ làm nghề gì. Tôi ước tính rằng, trong những năm gần đây, tôi đã giúp khoảng 10.000 người thoái ĐCSTQ. Chỉ trong dịp Thế vận hội Bắc Kinh, tôi đã thuyết phục gần 1.000 người thoái ĐCSTQ.

Nhìn lại 12 năm tu luyện của mình, Sư Phụ đã luôn luôn từ bi chăm sóc tôi. Khi tôi làm tốt, Sư Phụ khuyến khích tôi và tôi thấy hoa sen nở trên đồ tôi thắp dâng Ngài. Khi tôi làm chưa tốt, Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi. Tôi hiểu sâu sắc rằng Sư Phụ làm mọi việc, và tất cả những gì tôi có được đều do Đại Pháp. Tôi sẽ làm tốt ba việc, tu luyện như thể tôi vừa mới bắt đầu tu, và bước đi thật tốt trên con đường tu luyện ở giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp. “Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân.” (“Lý tính ” Pháp Luân Phật Pháp-Tinh tấn yếu chỉ II)
__________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/30/明慧法会–神奇殊胜法中修-兑现誓约广救度-249212.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/20/130235.html

Đăng ngày 2-4-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share