Bài viết của Hồi Quy, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-01-2024] Năm tôi lên 7 tuổi, cuộc Cách mạng Văn hoá bắt đầu nổ ra. Bởi vì bố mẹ tôi là tầng lớp trí thức nên lần lượt đều bị đấu tố, bêu riếu trước công chúng và bị bắt giữ. Gia đình chúng tôi chìm trong nỗi sợ hãi. Thời gian đó, trường học hầu như không hoạt động, hôm nay đả đảo người này, ngày mai đả đảo người kia. Một ngày nọ, đội trưởng đội kỷ luật nhìn thấy tôi vẽ hình vào một trang giấy trong cuốn “hồng bảo thư” của Mao Trạch Đông, lập tức nét mặt đầy sự thù hận giai cấp. Hôm đó nếu không có thầy giáo chủ nhiệm đứng ra bảo vệ, có lẽ tôi đã bị tố là kẻ “phản cách mạng.”
Thời gian đó, mỗi ngày tôi đều sống trong lo lắng và sợ hãi, khủng bố đỏ và văn hóa đảng đã khiến tâm trí của một đứa trẻ như tôi trở nên méo mó. Tôi dần trở thành một người lạnh lùng, ích kỷ và chỉ quan tâm đến bản thân mình. Tôi dễ nổi nóng và gây ra nhiều chuyện phiền phức cho gia đình. Khi lớn lên, tôi ngày càng trượt dốc trong trào lưu suy thoái đạo đức ở Trung Quốc, tôi tin rằng mục đích của đời người là được nổi danh, phát tài. Đôi khi lương tâm khiến tôi cảm thấy điều này không đúng, nhưng tôi cũng không biết cách sống nào tốt hơn thế nữa. Tôi vùng vẫy trong thống khổ, luôn luôn tìm kiếm mục đích của cuộc sống.
Tôi rất thích đọc sách. Tôi đã đọc những cuốn kinh sách Phật giáo của mẹ chồng, tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao mình lại có mặt trên cõi đời này. Tôi vẫn luôn cảm thấy vẫn còn rất nhiều không gian khác tồn tại bên cạnh thế giới hiện tại. Năm 1995, tôi đọc được cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ trong vòng một ngày tôi đã đọc xong cuốn thiên thư này, mọi thắc mắc bấy lâu nay đều đã được giải đáp. Tôi thực sự chấn động, đây chính là điều mà tôi vẫn hằng tìm kiếm. Từ đó, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân tâm đều đạt được sự chuyển biến to lớn và tích cực.
Đại Pháp dạy tôi làm một người thiện lương
Tôi bắt đầu cải biến và trở thành một người tốt hơn. Gia đình tôi sống cùng mẹ chồng, bà thường ngăn không cho chồng tôi làm việc nhà. Điều đó khiến tôi rất bất mãn. Mẹ chồng tôi nghiện chơi mạt chược và thường rủ các con đến nhà chơi mạt chược mỗi dịp cuối tuần hay nghỉ lễ. Đôi khi họ chơi mạt chược thâu đêm suốt sáng trong hai ngày liền. Có một lần, khi tôi chuẩn bị đi làm vào sáng thứ Hai mà vẫn còn thấy họ đang ngồi chơi mạt chược với nhau.
Vào dịp Tết họ thường chơi suốt 5 đến 6 ngày liên tục. Tôi không thể ngủ nhưng vẫn phải nấu cơm cho họ, lúc thì khoảng 7 người, đôi khi tới hơn 12 người. Mọi người đến còn mang theo cả con cái nên rất ồn ào, bừa bộn. Tôi không thể giữ bình tĩnh và thường ném đồ chơi của chúng vào thùng rác.
Gần như mỗi dịp Tết đều có chuyện không hay xảy ra khiến cả gia đình không vui. Mẹ chồng tôi luôn bị ốm sau khi mọi người ra về. Bà ấy kêu ca rằng đã kiệt sức và sẽ không bao giờ chơi mạt chược thâu đêm suốt sáng như vậy nữa, nhưng sau đó bà vẫn tiếp tục chơi như vậy.
Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân tôi hiểu mình cần phải tu thiện. Mẹ chồng tôi năm nay đã ở tuổi 70 rồi, bà không thích cảnh cô độc một mình mà muốn có con cháu sum vầy bên cạnh. Tôi nên chăm sóc bà thật tốt. Tôi không còn bực mình và đã xử lý mọi chuyện một cách bình hoà. Tôi làm hết tất cả việc nhà mà không một lời phàn nàn. Dần dần tôi đã hòa nhập được với cuộc sống nhà chồng. Đại gia đình chung sống hoà thuận. Chị dâu tôi nói: “Năm nay gia đình ta thật vui vẻ, chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như thế này. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!” Họ thực sự đã cảm động bởi uy lực của Đại Pháp.
Thời gian trôi qua, mẹ chồng tôi cảm thấy không hài lòng với các con vì chúng không còn quan tâm tới bà như trước, không còn đến chơi mạt chược với bà nữa. Bà gọi cho các anh chị em trong nhà thì mọi người đều báo bận, không có thời gian. Bà biết họ không hề bận đến mức đó mà chỉ tìm cớ không đến chơi mạt chược với bà. Dần dần bà cũng không còn thích chơi nữa. Vì mọi người không còn tụ tập nên tôi cũng không phải nấu ăn cho họ, nhờ đó mà có thêm thời gian học Pháp. Vì mẹ chồng tôi cũng tin vào Phật gia nên tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân cho bà nghe. Bà công nhận Pháp Luân Đại Pháp hảo và ủng hộ tôi tu luyện. Bà còn nhắc nhở tôi phát chính niệm và thường khen ngợi tôi trước mặt hàng xóm láng giềng. Mẹ chồng tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp.
Người nhà tôi đều cảm kích Pháp Luân Đại Pháp
Chồng tôi không tin vào Thần Phật và đã nói những lời trêu chọc trước Pháp tượng của Sư phụ. Hậu quả là bị ong bắp cày đốt ngay khi vừa bước ra khỏi cửa nhà. Anh ấy đã nhanh chóng thành tâm xin lỗi Sư phụ. Kể từ đó anh rất cung kính đối với Sư phụ và ủng hộ tôi tu luyện.
Đôi khi anh đến đón tôi ở điểm học Pháp nhóm khi trời đổ mưa. Trước mặt mọi người, anh ấy nói: “Sư phụ Lý bảo anh mang ô đến cho em,” khiến các đồng tu khác phải bật cười. Phòng 610 và công ty anh ấy gây sức ép để bắt tôi từ bỏ đức tin vào Đại Pháp. Anh ấy nói: “Cô ấy không chịu nghe lời tôi đâu. Vợ tôi muốn học làm người tốt. Tôi cũng muốn tu luyện nhưng không thể tu vì tôi hút thuốc, uống rượu, đánh bài và thích phụ nữ. Tôi không phải người tốt nên không thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được.” Nghe chồng tôi nói xong, họ đều nhìn nhau lúng túng không biết nói sao.
Tôi đã bị bắt giữ phi pháp và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã đến tận nơi, hét lớn tên của giám đốc và đội trưởng ở trại lao động cưỡng bức: “Các người ra đây nghe tôi nói đây. Bất cứ ai dám đụng đến vợ tôi, tôi sẽ không để gia đình các anh yên ổn đâu.” Những lính canh ở đó sợ đến mức chạy trốn vào bên trong, chỉ dám nhìn qua cửa sổ. Sau đó tôi hỏi chồng rằng anh có thấy sợ không. Anh nói: “Không, anh không sợ bởi vì anh biết Sư phụ luôn bảo vệ anh.” Trại lao động cưỡng bức báo cáo anh lên đồn cảnh sát địa phương. Nhưng nhờ Sư phụ bảo hộ mà anh đã trở về nhà an toàn. Trong công việc anh cũng gặt hái nhiều thành công lớn, anh luôn kể với mọi người rằng đó chính là phúc của Đại Pháp.
Chị chồng tôi đã chăm sóc mẹ chồng và con tôi, chị cũng làm hết các công việc nhà thay chồng tôi khi tôi bị bắt giam phi pháp trong trại lao động cưỡng bức. Chị ấy cũng giúp tôi giữ gìn một số sách Đại Pháp và nói với bạn bè người thân rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và cuộc bức hại là hoàn toàn sai trái. Chị cũng thường nói với tôi rằng Đại Pháp đã ban phúc lành cho chị.
Một ngày nọ khi tôi đang bỏ tài liệu chân tướng bỏ vào túi, chị dâu tôi tiến đến giúp và nói chị cũng muốn làm chút việc tích đức. Em gái chồng tôi thì luôn khen ngợi Pháp Luân Đại Pháp thật tốt, cũng rất ủng hộ tôi tu luyện.
Trong thời gian tôi bị giam giữ phi pháp, người nhà tôi không được phép vào thăm. Họ đã tìm mọi cách để được vào gặp tôi. Không có bất cứ ai thuyết phục tôi từ bỏ đức tin của mình. Mọi người còn giúp đỡ gia đình tôi về tài chính. Họ rất biết ơn Đại Pháp, ai cũng nói rằng Đại Pháp đã ban phúc lành cho họ.
Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chưa bao giờ từ bỏ đức tin của mình cho dù bị bức hại nghiêm trọng. Sư phụ đã vớt chúng ta lên từ địa ngục, tịnh hóa cho chúng ta, Sư phụ gánh chịu hết thảy những tội nghiệp của chúng sinh. Ngài đang dẫn chúng ta đi trên con đường đại đạo tươi sáng nhất. Chúng con vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/1/469395.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/3/214144.html
Đăng ngày 02-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.