Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-10-2023] Tuổi thơ của tôi rất khó khăn. Cha mẹ tôi là nông dân. Mẹ tôi muốn có con trai, nhưng cuối cùng bà lại sinh được 7 cô con gái. Tôi là người con thứ hai, sinh năm 1949. Mẹ tôi đã kiệt quệ và không còn kiên nhẫn hay yêu thương bất kỳ ai trong chúng tôi.
Chúng tôi rất nghèo và không có chăn bông để ngủ; Tôi mặc quần áo và giày cũ của chị tôi để lại. Lúc còn trẻ, tôi xúc than hoặc lên núi hái thuốc để hỗ trợ thu nhập cho gia đình.
Sau khi lấy chồng, tôi làm thợ điện và làm những công việc lặt vặt ở nhà tắm công cộng. Tôi mắc nhiều bệnh khác nhau sau nhiều năm làm việc vất vả. Tôi mắc các bệnh về tim và gan cùng với bệnh loét dạ dày, các vấn đề phụ khoa và trầm cảm. Tôi phải nghỉ hưu sau khi mới làm việc được 8 năm.
Tệ hơn nữa, tôi bị phát hiện mắc bệnh ung thư trực tràng. Bác sĩ chuyên khoa ung thư đề nghị phẫu thuật để cắt bỏ khối u và điều này bao gồm thủ thuật mở đại tràng đòi hỏi phải sử dụng túi hậu môn nhân tạo bên ngoài sau phẫu thuật. Tôi không muốn chịu đựng nữa và từ chối phẫu thuật.
Tu luyện Đại Pháp đã cứu mạng tôi
Khi tôi đã mất hết hy vọng, người hàng xóm đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi vào mùa thu năm 1995. Tôi đã quyết định thử.
Tôi là một thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc và đã bị nhồi nhét lý thuyết vô thần. Tôi đã không tin vào việc tu luyện sau khi đọc vài trang đầu tiên của Chuyển Pháp Luân. Nhưng tôi vẫn đến điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp hàng ngày để luyện công. Người phụ đạo viên nói với tôi rằng tôi nên học Pháp với họ; Tôi lấy cớ là không thể ngồi lâu vì đau vì tôi không muốn học Pháp. Cô ấy nói rằng tôi có thể đọc bao lâu tùy sức chịu đựng của tôi.
Không còn lý do nào khác để từ chối, tôi ở lại nhóm học Pháp một ngày. Thật đáng kinh ngạc, trong khi học Pháp, tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn do ung thư trực tràng, vốn thường có cảm giác như bị rắc ớt vào trực tràng.
Sau một tháng học Pháp, chủ nghĩa vô thần của tôi đã hoàn toàn bị loại bỏ và tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Lúc đó chúng tôi có ý định xây gara. Vì tôi biết nghề thợ nề nên chồng tôi trở thành trợ lý cho tôi và tôi bắt đầu xây gara. Khi con trai tôi về nhà, cháu đã rất sốc vì tôi có thể làm được công việc này! Tôi cũng nhận ra mọi bệnh tật của mình đều biến mất! Sư phụ đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai; lòng biết ơn của tôi không thể diễn tả bằng lời. Tôi đã cùng các đồng tu đi quảng bá Đại Pháp khắp nơi. Câu chuyện cá nhân của tôi đã khiến nhiều người cảm động.
Bệnh bạch cầu bẩm sinh được chữa lành
Cháu trai đầu của tôi mắc bệnh bạch cầu bẩm sinh. Khi cháu lên 5 tuổi, con dâu tôi đã bỏ rơi cháu và bỏ nhà đi. Khi cháu lên 7, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và hiểu được mối quan hệ giữa nghiệp lực và bệnh tật.
Cháu trai tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cháu thức dậy mỗi sáng để luyện công cùng tôi. Cháu cũng tuân thủ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Thỉnh thoảng cháu nói với tôi rằng khi người khác đánh cháu ở trường, cháu sẽ không đánh trả.
Nhưng mọi thứ trở nên tồi tệ hơn ở trường. Những người khác không chỉ bắt nạt cháu mà còn lấy trộm bút mực và bút chì. Tôi sẽ mua thêm đồ dùng học tập cho cháu. Đó cũng là một khảo nghiệm đối với tôi khi chứng kiến cháu bị bắt nạt như vậy, nhưng cả hai chúng tôi đều tin vào Đại Pháp và Sư phụ; không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên. Cháu tiếp tục chịu đựng sự bắt nạt mà không đánh trả.
Khi cháu 11 tuổi, bệnh tật của cháu đã biến mất. Khi cháu bị ngã và bị một vết xước, vết thương sẽ lành ngay lập tức và kết quả kiểm tra tại bệnh viện cho thấy không còn bệnh bạch cầu nữa! Cảm tạ Sư phụ đã cứu cháu tôi!
Gãy xương, trật khớp được chữa lành trong một tháng
Vào mùa xuân năm 2013, khi đang đi bộ, một chiếc xe máy đã tông vào tôi. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng xương cẳng chân bên phải của tôi nhô ra ngoài! Người lái xe sợ hãi. Anh ấy quay xe máy lại và lái xe đi mất!
Gia đình đã đưa tôi đến bệnh viện. Người ta phát hiện tôi bị gãy xương và trật khớp ở phần chi dưới. Bác sĩ nói tôi sẽ bị tàn tật nếu không phẫu thuật. Nhưng tôi muốn về nhà, và dù gia đình không hiểu quyết định của tôi nhưng họ vẫn miễn cưỡng đưa tôi về nhà.
Hai ngày sau, con trai tôi đến gặp bác sĩ chỉnh hình uy tín. Ông ấy xem phim và đồng ý rằng tôi sẽ bị tàn tật nếu từ chối phẫu thuật. Nhưng tôi vẫn từ chối đến bệnh viện. Con trai tôi rất tức giận và không biết làm cách nào để thuyết phục tôi. Tôi bảo nó đừng lo lắng và nhắc rằng tôi đã từng khỏi bệnh ung thư mà không cần điều trị. Tôi bảo con cho tôi một tháng và nó sẽ thấy tôi khá hơn.
Chân của tôi bị đen, tím và sưng tấy. Ngay khi tôi tập bài thiền định của Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy từ đỉnh đầu xuống khắp cơ thể. Tôi cảm thấy thoải mái và thư giãn, và điều đó đã khích lệ tôi rất nhiều.
Tôi cảm thấy Sư phụ đang nối lại những chiếc xương bị trật khớp của tôi. Tôi dựa vào tường trong khi luyện công. Tôi cũng học 5 đến 6 bài giảng Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Một tháng sau, tôi đã có thể đi lại được!
Chồng tôi hét lên đầy kinh ngạc: “Một phép màu, đúng là một phép màu!” Ông gọi con trai tôi: “Mẹ con đã có thể đi lại được rồi, chỉ mất có một tháng thôi!” Các chị em ruột và chị em dâu của tôi cũng vô cùng ấn tượng! Một số thậm chí còn muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/17/467065.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/14/212915.html
Đăng ngày 15-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.