Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan
[MINH HUỆ 18-12-2023] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004. Tôi luôn muốn viết một bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện nhưng lại bị cản trở bởi chấp trước an dật. Thông qua việc học Pháp, tôi ngộ ra rằng mình cần phải trung thực đối mặt với việc tu luyện của mình. Tôi muốn báo cáo với Sư phụ và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với mọi người.
Bệnh ở mắt biến mất sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân
Từ khi còn nhỏ mắt của tôi thường xuyên bị dị ứng và bị viêm. Tôi phải trường kỳ phụ thuộc vào thuốc nhỏ mắt chống viêm, dẫn đến xuất hiện tác dụng phụ. Mắt tôi trở nên rất yếu, sợ gió, ánh sáng chói và không khí ô nhiễm, đồng thời tôi phải đeo kính bảo vệ mắt khi ra ngoài. Bác sĩ nói với tôi rằng giác mạc của tôi bị loét và tôi cần phải cẩn thận nếu không sẽ bị mù. Khi đó tôi không thể đi làm được, càng không thể chăm sóc con cái. Tôi thường tự hỏi tại sao cuộc sống của tôi lại khó khăn đến vậy.
Một đồng nghiệp cũ đã gọi cho tôi và vui vẻ nói rằng cô ấy đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện này rất có lợi cho sức khỏe, hơn nữa thật trùng hợp, điểm luyện công ở ngay phía dưới chân tòa nhà của tôi.
Tôi đã cảm động rơi nước mắt khi nghe đến từ “Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi liền tham dự lớp học 9 ngày và mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Hai ngày sau, tôi bị đánh thức vào lúc nửa đêm bởi một mùi hôi thối, giống như mùi tỏi bị hỏng. Tôi ra khỏi giường để kiểm tra, thấy tỏi trong nhà không hề bị hỏng, thật kỳ lạ. Các con và chồng tôi vẫn ngủ ngon lành. Tại sao tôi là người duy nhất ngửi thấy mùi hôi? Nó đến từ cơ thể tôi chăng? Tôi chợt nhớ lại một đoạn bài giảng của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“Vì chúng tôi đưa chư vị lên cao theo đường chính, trong quá trình tu luyện thế gian pháp liên tục giúp chư vị tịnh hoá thân thể, tịnh hoá thân thể, tịnh hoá thân thể, cho đến khi được vật chất cao năng lượng chuyển hoá hoàn toàn.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Sáng hôm sau, mắt của tôi chảy ra mủ màu vàng, sau đó bệnh mắt của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu. Tôi không còn cần thuốc nhỏ mắt hay đeo kính bảo vệ mắt nữa. Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ.
Chuyến đi Hồng Kông
Sau khi học Pháp nhiều hơn, tôi dần dần hiểu được tầm quan trọng của việc cứu độ chúng sinh và đã tham gia đội trống lưng. Chúng tôi đã tham gia các cuộc diễu hành ở Hồng Kông và nâng cao nhận thức cho người dân về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nhìn thấy có rất nhiều chúng sinh ở Đại Lục chưa minh bạch chân tướng và đang bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa dối, tôi cảm nhận được sự cấp bách của việc cứu người.
Nhiều học viên Đài Loan đã thu xếp tới Hồng Kông tham gia cuộc diễu hành vào ngày 1 tháng 7 năm 2007 nhân dịp kỷ niệm 10 năm ngày Hồng Kông chuyển giao. Tuy nhiên, do sự ảnh hưởng của ĐCSTQ, 500 học viên Đài Loan đã không được phép nhập cảnh vào Hồng Kông và bị trục xuất trở lại Đài Loan. Nghe thấy tin này, tôi bắt đầu do dự về việc đi theo đội trống lưng tới Hồng Kông. Tôi sợ bị trục xuất, bị báo chí đưa tin hoặc bị sếp và đồng nghiệp phát hiện.
Sư phụ giảng:
“Tâm sợ hãi sẽ khiến người ta làm điều sai lạc, tâm sợ hãi sẽ khiến người ta mất đi cơ duyên, tâm sợ hãi là một ‘cửa tử’ [trên con đường] từ người trở thành Thần.” (Vượt qua cửa tử, Tinh tấn yếu chỉ III)
Quả đúng là như vậy! Tôi lo sợ điều gì đây? Đại Pháp đã cho tôi một cuộc sống mới, so với các đồng tu ở Đại Lục thì những khó khăn của tôi có đáng gì chứ. Tôi quyết định giữ nguyên kế hoạch ban đầu và tới Hồng Kông!
Sau đó tôi tiếp tục gặp khảo nghiệm về tình thân quyến. Trước đây, chồng tôi chưa bao giờ ngăn cản tôi tham gia các hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp, thế nhưng lần này ông ấy lại phản tôi đi Hồng Kông. Tôi đã quyết tâm và nói với ông ấy rằng đội. ngũ biểu diễn trống lưng đã được sắp xếp cố định, mọi việc sẽ ổn. Ông ấy không nói gì nữa. Tôi biết mình đã vượt qua quan về tình thân quyến.
Khi đến sân bay tôi được biết tất cả các chuyến bay đều bị hủy hoặc bị hoãn do một cơn bão lớn. Sau đó trong hành trình bay của tôi, máy bay nhiều lần bị rung lắc, một số hành khách thậm chí còn hét lên. Tôi liên tục phát chính niệm, cuối cùng chúng tôi đáp xuống Hồng Kông một cách suôn sẻ và tôi đã làm xong thủ tục hải quan. Tuy nhiên, người học viên dẫn đường cho tôi ở Hồng Kông vẫn bị kẹt ở sân bay Đài Loan. Tôi cần bắt xe buýt để gặp các học viên ở Hồng Kông và đến khu nhà trọ của mình.
Tôi đã lấy hết dũng khí và tự lên xe buýt. Người tài xế xe buýt thông báo các điểm dừng xe buýt bằng tiếng Quảng Đông và tôi không hiểu ông ấy đang nói gì. Tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Một chàng trai trẻ ngồi xuống bên cạnh tôi và chúng tôi đã trò chuyện. Tôi nói với cậu ấy rằng mình rất lo lắng vì không thể hiểu được người tài xế xe buýt nói gì. Cậu ấy nói sẽ giúp tôi.
Sau khi xuống xe buýt, cậu ấy đi cùng tôi đến khu nhà trọ của các học viên. Tôi hỏi cậu ấy sống ở đâu và cậu ấy nói rằng cậu ấy đã đi qua trạm dừng của cậu ấy 2 trạm rồi vì cậu ấy muốn giúp tôi. Cậu ấy sẽ bắt xe buýt quay về nhà.
Nhìn cậu ấy kéo theo hai kiện hành lý dưới trời mưa phùn, tôi biết Sư phụ đang bảo hộ tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Tiếp xúc với múa cổ điển Trung Quốc
Khi còn nhỏ tôi rất thích âm nhạc và vũ đạo, trước khi kết hôn, tôi thường tham gia các cuộc thi múa. Khi tôi biết Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) tổ chức Cuộc thi Múa Cổ điển Trung Quốc và cần giúp đỡ để quảng bá cuộc thi này, tôi đã ngay lập tức tình nguyện tham gia. Tôi không biết nhiều về Đài Truyền hình Tân Đường Nhân và tôi không biết múa cổ điển Trung Quốc là gì, nên đã bắt đầu tìm hiểu về múa cổ điển Trung Quốc cũng như các kênh truyền thông do các học viên thực hiện.
Đài Loan chú trọng vào học thuật, còn môi trường học nghệ thuật không được tốt lắm. Hầu hết mọi người chỉ học múa như một sở thích và không có tiêu chuẩn cao. Điều này khiến việc tìm kiếm giáo viên và học viên múa cổ điển Trung Quốc trở nên khó khăn. Tôi phải làm việc vào ban ngày và chỉ có thể đến các lớp học múa vào buổi tối hoặc vào ngày nghỉ. Đúng lúc tôi đang nghĩ dùng lý do gì để xin nghỉ phép, đứa con gái đang học tiểu học của tôi bị nhiễm virus cấp tính và sốt cao. Tôi có thể xin nghỉ ở nhà để trông con. Tôi liền nói với con gái: “Mẹ sắp đi làm một số việc rất thần thánh, con có thể khởi tinh thần lên và cùng mẹ đi gặp một số người hữu duyên không?” Tôi đã hướng dẫn cho cháu học Pháp và luyện công từ khi cháu còn nhỏ, tôi tin rằng mặt minh bạch của cháu sẽ hiểu mọi việc. Sau đó cháu đã ngoan ngoãn đi cùng tôi tới thăm các trường học.
Tôi ngộ ra rằng Sư phụ sẽ giúp chúng ta, miễn là chúng ta có tâm cứu độ chúng sinh. Con gái tôi không hề nằm trên giường ngủ suốt ngày như một người bị sốt. Cháu đã giúp tôi phân phát tờ rơi và chúng tôi đã có thể tìm được thí sinh cho cuộc thi múa. Con gái tôi cũng không còn sốt nữa.
Một giáo viên dạy múa nói với tôi rằng học sinh của cô bị cấm tham gia bất kỳ cuộc thi nào ở Trung Quốc sau khi họ tham gia Cuộc thi Múa Cổ điển Trung Quốc Quốc tế lần thứ nhất của NTD. Cô ấy hỏi tôi tại sao chuyện này lại xảy ra. Tôi biết chúng tôi đang làm những điều đúng đắn nhất. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không biết tại sao ĐCSTQ lại sợ một cuộc thi múa: “ĐCSTQ là một chế độ toàn trị. Chị không cần phải cảm thấy tiếc nuối khi không thể tham gia các cuộc thi ở Trung Quốc Đại Lục. Những gì chúng tôi đang làm đều là vì giữ gìn vẻ đẹp thuần thiện thuần mỹ.”
Ngay khi tôi nói đến điều này, cô ấy nói rằng cô ấy đã xem Shen Yun ở Hoa Kỳ và đồng tình với sứ mệnh của Shen Yun. Cô ấy rất vui khi được giúp chúng tôi quảng bá múa cổ điển Trung Quốc và nói rằng cô ấy sẽ nói với các đồng nghiệp của mình về cuộc thi múa của NTD.
Tôi đã được trải nghiệm những gì Sư phụ đã giảng trong bài “Sư đồ ân” (Hồng Ngâm II):
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Sự an bài có trật tự của Sư phụ giúp tôi hoàn thành thệ ước
Tôi xem Shen Yun cùng gia đình để có thể hiểu thêm về múa cổ điển Trung Quốc. Các con tôi còn nhỏ, trên đường về nhà, tôi đã hỏi chúng thích tiết mục nào nhất. Tôi tưởng các cháu sẽ nói về tiết mục tiểu hòa thượng hoặc Tây Du Ký, nhưng con trai tôi lại nói: “Mẹ ơi, con rất thích xem tiết mục mà những người tốt được Thần tới cứu khi bị kẻ xấu ức hiếp. Kẻ xấu cũng sẵn sàng thay đổi để tốt hơn và con cũng sẽ tha thứ cho họ.“
Tôi sẽ không bao giờ quên biểu cảm ngây thơ sáng ngời trên khuôn mặt con trai tôi. Không ngờ một buổi biểu diễn có thể khiến cháu có được những nhận thức sâu sắc. Tôi cũng minh bạch hơn về ý nghĩa cứu người của Shen Yun.
Lúc này, nhóm quảng bá Shen Yun ở Tân Trúc được thành lập. Tôi tham gia vào nhóm và phát tờ rơi, cuối cùng trở thành diễn giả chính. Tôi bắt đầu bằng việc sử dụng các kịch bản do các học viên chuẩn bị, sau đó dần dần tự tạo các tài liệu thuyết trình và viết các kịch bản của riêng mình.
Tôi đã gặp nhiều khổ nạn trong quá trình này và đôi khi còn muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, khi tôi nhớ lại những gì Sư phụ giảng về việc cứu độ chúng sinh, tôi quyết tâm tiếp tục.
Sư phụ giảng rằng:
“Mọi người thấy cả rồi, đoàn Nghệ thuật Thần Vận khi diễn xuất mỗi lượt diễn ít thì cũng mấy trăm người, thông thường đều trên một nghìn người, thậm chí có hai nghìn người, ba nghìn người, nhiều lúc vượt năm nghìn người một lượt, tuỳ theo rạp diễn lớn nhỏ thế nào. Mà những ai xem xong Thần Vận, trên 90% là có cải biến về thái độ đối với Đại Pháp, có nhận thức minh xác về tà ác, người ta đã hoàn toàn là phía chính diện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009], Giảng Pháp tại các nơi IX)
Tôi đã vượt qua nhiều khổ nạn và hiểu sâu hơn về ý nghĩa của văn hóa truyền thống được thể hiện trong Shen Yun.
Mặc dù dành thời gian làm tài liệu thuyết trình đến tận sáng, rồi sau đó lại đi làm việc bình thường, nhưng tôi vẫn không cảm thấy mệt mỏi; thay vào đó tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Có lẽ đây là con đường để tôi thực hiện thệ ước của bản thân mình.
Tôi yêu thơ từ khi còn nhỏ, tôi đọc thơ Đường và thơ Tống trong khi các bạn cùng lớp đọc truyện tranh. Tôi học múa khi còn nhỏ nên đã tình nguyện quảng bá Shen Yun và các cuộc thi Múa Cổ điển Trung Quốc của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Hóa ra đây vẫn luôn là an bài của Sư phụ và tôi cần phải bước theo.
Người nhà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Chồng tôi luôn ủng hộ Đại Pháp nhưng lại không tu luyện. Sức khỏe của ông ấy bắt đầu xuống dốc. Có lẽ ý định của tôi không thuần và có tâm truy cầu việc ông ấy bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để sức khỏe được cải thiện. Chồng tôi luôn bận rộn với công việc và không có hứng thú tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nửa thân dưới của ông ấy bị phù và không thể nằm xuống ngủ được. Ông ấy bị chẩn đoán mắc bệnh nhồi máu cơ tim, suy tim và có dịch ở ngực, cần phải nhập viện ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi đã được sắp xếp làm diễn giả chính tại một buổi tiệc trà vào tuần sau. Tôi đã không biết phải làm gì. Tôi nhận ra rằng đây là một hình thức can nhiễu và tôi cần dùng chính niệm để loại bỏ nó. Tôi gọi điện cho điều phối viên và kể cho anh ấy nghe về hoàn cảnh của tôi. Tôi nhờ anh ấy phát chính niệm và nói rằng tôi vẫn sẽ phát biểu tại buổi tiệc trà.
Bệnh viện không còn phòng do đại dịch Covid nên chồng tôi được yêu cầu uống thuốc ở nhà và chờ cho đến khi cục máu đông tan. Bác sĩ nói phẫu thuật cho chồng tôi quá nguy hiểm vì trong tim của ông ấy có cục máu đông lớn.
Vì chồng tôi phải đợi phẫu thuật nên tôi đã có thể tham gia buổi tiệc trà.Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài cho con cơ hội cứu người này! Ban đầu tôi nghĩ làm diễn giả chính là một thử thách nhưng bây giờ tôi rất trân trọng cơ hội này.
Tôi nói với chồng tôi về vẻ đẹp của Đại Pháp trong khi ông ấy đang chờ nhập viện. Lần này ông ấy sẵn lòng học Pháp và luyện công. Cảm tạ Sư phụ đã không bỏ rơi ông ấy. Cơ thể của ông ấy vẫn còn yếu và chỉ có thể luyện công trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng ông ấy đã có thể vượt qua thời gian chờ nhập viện một cách an toàn.
Tôi đã cùng chồng vượt qua rất nhiều khảo nghiệm tâm tính sau cuộc phẫu thuật của ông ấy vì cảm xúc của chồng tôi dao động rất nhiều. Một ngày nọ, tôi đọc đến đoạn Pháp dưới đây của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“[Nếu] chư vị đều có thể ngay khi có lời nói mạnh mẽ kích động mà vẫn hạ tâm bình ổn, hoàn toàn không động tâm, thì chư vị thử xem xem có còn có nhân tố như vậy tồn tại nữa không?.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004, Giảng Pháp tại các nơi IV)
Tôi biết mình cần phải là một người vợ tốt và giữ tâm bất động. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất bướng bỉnh và có cá tính mạnh mẽ. Chồng tôi luôn để tôi làm theo ý mình. Trước đây tôi đã làm không tốt và tôi biết đây là cơ hội để tôi đề cao.
Tôi hỏi chồng tôi liệu ông ấy có muốn tham gia một lớp học 9 ngày không. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ông ấy đã sẵn sàng đồng ý. Chồng tôi liên tục ho và khạc ra chất nhầy sau cuộc phẫu thuật. Tuy nhiên, ông ấy không ho chút nào trong khi chúng tôi xem các bài giảng của Sư phụ và đã chăm chú xem tất cả chín bài giảng.
Các bác sĩ rất ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh chóng của chồng tôi. Tôi biết rằng ông ấy đã được Sư phụ bảo hộ. Sau đó, chồng tôi luyện công và đọc Pháp mỗi tối. Ông ấy cũng nhắc nhở tôi. Tôi đã chứng kiến sự hồi phục của chồng và quá trình ông ấy trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Kết luận
Tôi ngộ ra được rằng nên đối mặt với mọi khổ nạn bằng chính niệm và giữ vững lập trường của bản thân trong khi gặp khổ nạn. Tôi nên là một người tu luyện chân chính và không được rằng sinh mệnh của chúng ta là để tu luyện và cứu độ chúng sinh.
Xin các đồng tu chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/18/469410.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/28/213522.html
Đăng ngày 25-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.