Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Tây phương tại Đức

[MINH HUỆ 02-12-2023]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Vào ngày 3 tháng 7 năm 2023, Ban biên tập Minh Huệ đã công bố bài viết “Phụ trách”:

“Vậy mà, sau khi bước sang tu luyện Chính Pháp, rất nhiều nơi khi xuất hiện mâu thuẫn và ma nạn, thì các chủng nhân tâm, tự ngã, thậm chí những quan niệm và ngôn hành còn bất hảo hơn nữa đã dần dần ngày càng có thị trường, gặp mâu thuẫn thì hướng ngoại đẩy ra, hướng ngoại cầu, không xét vấn đề từ góc độ tu luyện. Rồi rất nhiều học viên mới đắc Pháp từ sau năm 2000 thì không còn biết điểm học Pháp và luyện công tập thể nên có không khí và sự thuần tịnh như thế nào nữa.” (“Phụ trách”)

Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về trải nghiệm của chúng tôi, cách mà chúng tôi có thể giải quyết mâu thuẫn và không còn “gặp mâu thuẫn thì hướng ngoại đẩy ra, hướng ngoại cầu, không xét vấn đề từ góc độ tu luyện” nữa.

Nhóm học Pháp của chúng tôi

Khoảng bốn năm trước, hai nhóm học Pháp đã được hợp lại với nhau. Ban đầu, các buổi chia sẻ diễn ra rất căng thẳng: Hoặc là tất cả chúng tôi đều im lặng hoặc là lớn tiếng đưa ra những lời chỉ trích. Những người bị chỉ trích thì đều có phản ứng, chủ yếu là để biện giải. Chúng tôi cũng thường bàn luận về các chủ đề trong xã hội người thường. Tôi không biết làm cách nào để có thể cải thiện được tình trạng này, tôi cũng không biết làm sao để chúng tôi, một nhóm những người vị tư, có thể gạt bỏ cái tôi của mình sang một bên và cùng nhau chia sẻ một cách chân thành.

Sư phụ giảng:

“…và những gì không liên quan gì đến công tác thực tế ngoài xã hội của người tu luyện; hoặc chuyện phiếm vô dụng giữa các đệ tử đồng môn; hoặc muốn hiển thị xuất phát từ tâm chấp trước; hoặc những điều nghe ngoài đường hay tin đồn lưu truyền; hoặc một số việc ngoài xã hội hễ đàm luận đến liền thấy hưng phấn, thích nói [về chúng]; tôi nghĩ rằng chúng đều là tâm chấp trước của người thường. Tại những phương diện này tôi cho rằng chúng ta cần tu cái miệng ấy lại, đây là ‘tu khẩu’ mà chúng tôi giảng.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Khi chúng tôi hướng ngoại và buộc tội người khác, một học viên mới tham gia vào nhóm đã chỉ ra điều này. Trong khi anh ấy nói thì tôi phát chính niệm. Phải rồi, chúng tôi nên hướng nội tìm nguyên nhân ở bản thân thay vì nhìn vào người khác.

Cuối cùng, vào một ngày, chúng tôi đã chế ngự được bản thân, và lần đầu tiên, chúng tôi chia sẻ dựa trên các Pháp lý và nói chuyện một cách bình hòa. Mỗi người chúng tôi không còn chăm chăm nói về cách giải quyết vấn đề mà thay vào đó là xem xét tình huống, nêu vấn đề và cùng nhau giải quyết. Nói tóm lại, chúng tôi đã cố gắng để nói chuyện với nhau một cách lý tính.

Buông bỏ chấp trước của bản thân và hoàn thành sứ mệnh

Chúng tôi muốn phân phát các tờ rơi quảng cáo để hỗ trợ Shen Yun (Thần Vận) ở Thành phố chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi không thể thống nhất được cách triển khai việc này, rằng liệu chúng tôi nên làm việc độc lập hay làm việc theo nhóm.

Cuối cùng, một học viên muốn áp đặt suy nghĩ của bản thân bằng cách đề nghị mọi người phải cùng nhau đi đến rạp hát để phát chính niệm. Tôi cố gắng không để ý đến giọng điệu của cô ấy để có thể lắng nghe lời đề nghị của cô ấy một cách khách quan. Về sau, khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng cô ấy không phải kiểu người hách dịch mà chẳng qua chỉ bị chi phối bởi quan niệm của mình mà thôi.

Bước tiếp theo là chúng tôi xem xét xem liệu đề xuất của cô ấy có khả thi hay không mà không mang theo bất kỳ sự oán hận nào. Đáng tiếc là, một số học viên vẫn ôm giữ các chủng tâm chấp trước như, “không có thời gian, không có phương tiện” .v.v… Giọng điệu như ra lệnh của cô ấy đã khiến chấp trước của một số học viên trở nên mạnh mẽ hơn.

Chúng tôi biết chúng tôi phải cùng nhau vượt qua rào cản này, cuối cùng, mọi người đều cố gắng hết sức và chúng tôi đã đồng ý với những gì đã được đề xuất. Chúng tôi đã đến nhà hát để phát chính niệm, điều này đã đặt định nền tảng tốt cho các buổi biểu diễn Thần Vận ở Thành phố trong tương lai. Ngay cả một học viên chưa bao giờ tham gia hoạt động nào cũng trợ giúp chúng tôi.

Tôi đã lên kế hoạch để phân phát tờ rơi Thần Vận trong một khu biệt thự rộng lớn. Điều này nhằm đảm bảo rằng chúng tôi không bỏ sót bất kỳ con phố nào trong khu vực có địa hình phức tạp này. Vì chấp trước nên tôi đã phân phát một cách rất cẩn thận, tỉ mỉ, trong khi đó một đồng tu lại cứ phát chỗ này một ít, chỗ kia một ít. Khi nhận ra điều này, tôi thấy đó là một khảo nghiệm tốt đối với tôi. Tôi luôn muốn tránh những chuyện không vui. Tôi quyết định xử lý chuyện này một cách bình tĩnh và sẽ chỉ ra vấn đề cho cô ấy. Khi tôi đề cập đến chuyện này, cô ấy rất lấy làm tiếc và nói, “Tôi cũng không có kinh nghiệm trong việc phối hợp với người khác”.

Sau cuộc trò chuyện, cả hai chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì chúng tôi đã giải quyết được vấn đề này. Chúng tôi đều cảm thấy rất vui. Lúc ấy tôi thậm chí đã có thể lùi lại một bước và nghĩ: “Không sao, cho dù chúng tôi không làm theo kế hoạch cũng không có gì to tát cả, suy cho cùng đây chỉ là kế hoạch do tôi đặt ra, mà trong con mắt của Thần, có lẽ sự việc lại hoàn toàn khác”.

Với tâm thái chân thành, chúng tôi đã có được một cuộc trò chuyện rất cởi mở và sâu sắc với người dân địa phương: chúng tôi đã có thể cho họ thấy rõ vẻ đẹp của Thần Vận và các giá trị Thần Thánh Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi cũng đã nói chi tiết về việc ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Đại Pháp như thế nào.

Sau đó, trong một buổi chia sẻ nhóm, chúng tôi nhận thấy giọng điệu ra lệnh xuất phát từ văn hóa Đảng. Chúng tôi quyết định nếu chúng tôi không thể tiêu trừ nó thì ít nhất cũng phải coi nhẹ nó. Điều này đòi hỏi chủ ý thức phải mạnh. Chúng tôi rất dễ bị cuốn vào chuyện này và lại phản ứng bằng thái độ oán hận, trách cứ nhau đầy tiêu cực. Nhưng nhìn chung, tình hình đã được cải thiện một cách đáng kể, và với tư cách là một chỉnh thể, chúng tôi đã có thể hỗ trợ Thần Vận tốt nhất có thể, ngay cả khi ở một thành phố khác. Chúng tôi đã có thể phối hợp một cách hiệu quả để đạt được mục tiêu và tập trung vào việc đưa Thần Vận đến Đức.

Dĩ Pháp vi Sư

Đôi khi, chúng tôi vẫn thấy một số vấn đề xã hội khá thú vị và đã thảo luận về chúng trước khi học Pháp. Sau đó, cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang chẳng khác gì người thường. Những cảm xúc như oán hận và tức giận bị thổi phồng lên và cả nhóm lại trở nên xung đột và đối kháng. Đáng tiếc là điều này rất không tốt cho việc học Pháp.

Tuy nhiên, những thiếu sót của chúng tôi lộ ra cũng là cơ hội để chúng tôi loại bỏ chúng. Đó là một quá trình vô cùng thống khổ. Chúng tôi đã hỗ trợ lẫn nhau và nhắc nhở nhau hướng nội tìm bằng thiện tâm. Chúng tôi cố gắng chỉ quan tâm đến đồng tu và hoàn cảnh của họ chứ không phải chứng thực bản thân, tức là chúng tôi không đề cao và ca ngợi bản thân. Đó chính là tự mãn, không phù hợp với Pháp và vì vậy nó không có gì tốt cả.

Tôi có một câu hỏi, rằng khi các học viên chỉ ra vấn đề, điều đó xuất phát từ tâm chấp trước hay từ chính niệm của anh ấy? Tôi không thể phân biệt được rõ chúng.

Thông qua học Pháp, tôi nhận ra rằng chúng ta nên nhìn các học viên khác như một tấm gương và coi những thiếu sót ở họ như chính thiếu sót của chúng ta. Nếu làm được như vậy, chúng ta mới có thể phóng hạ được tự ngã. Tuy nhiên, khi bị cái tình của người thường chi phối, chúng ta nên cảnh giác và ức chế chúng tốt nhất có thể. Trong trường hợp đó, có những thứ quan niệm và chấp trước ẩn dấu sẽ can nhiễu chúng ta.

Cách đây mấy tuần, Sư phụ đã cho tôi cơ hội để xem liệu tôi có thật sự nhận thức được Pháp lý biết đặt người khác lên trước hay không. Một học viên hỏi tôi rằng liệu tôi có thể trợ giúp cô ấy ở trại hè Minh Huệ hay không. Việc này không tiện đối với tôi. Kỳ nghỉ của tôi chỉ vừa mới bắt đầu và tôi đã lên xong kế hoạch!

Mà giờ đây cô ấy lại có mong muốn mãnh liệt đến như vậy, tôi có thể cảm nhận được điều đó rất rõ ràng. Tôi bèn đặt kế hoạch của mình sang một bên và đồng ý với tâm thái nhẹ nhàng, vui vẻ. Khi cô ấy tiếp tục giao việc cho tôi, tôi vẫn thực sự rất vui bởi vì tôi có thể tích cực hỗ trợ cho trại hè. Và đó đúng là hảo sự!

Phối hợp như một chỉnh thể

Trong trại hè, hai học viên trong nhóm học Pháp và tôi đã đảm nhận một số nhiệm vụ khác nhau. Một lần nữa chúng tôi lại phát hiện ra rằng chấp trước muốn kiểm soát của chúng tôi lại nổi lên và chúng tôi đã không ở trong Pháp.

Một học viên đã lên nhiều hoạt động cho trại hè. Việc lập kế hoạch chắc chắn là một điều tốt bởi nó giúp hệ thống hóa các hoạt động của chúng tôi và cho phép các thành viên tham gia cùng hướng đến mục tiêu chung. Tuy nhiên khi ý định muốn kiểm soát khởi phát, chúng ta phải hết sức cảnh giác: Liệu chúng ta có còn tập trung vào mục tiêu ban đầu hay không? Những người được giao nhiệm vụ có thể hoàn thành công việc trên quan điểm của họ hay không? Liệu việc kiểm soát có mang lại lợi ích theo cách riêng của nó hay không? Và chúng ta vẫn đang tu bản thân mình đấy chứ?

Và những người khác phản ứng ra sao trước áp lực đó? Tấm gương của chúng ta ra sao, phải chăng chính các đồng tu đã phản ánh cho chúng ta thấy chính bản thân mình khi ấy?

Khi có người rời nhóm và phàn nàn rằng, “Tôi quá sức rồi!” “Tôi không thể làm thêm một chút nào nữa”. Còn trẻ em thì thường phản ứng: “Vậy cháu sẽ không làm bất cứ điều gì nữa. Cháu chỉ làm những gì cháu muốn”. Kết quả sẽ không còn tốt nữa. Qua đó, chúng tôi có thể kết luận rằng trạng thái của chúng tôi cũng không tốt.

Chúng tôi đã quyết định hành xử chiểu theo Pháp hay vì tuân theo sự kiểm soát. Chủ nhà chỗ chúng tôi không yêu cầu chúng tôi phải lên lịch dọn dẹp trong thời gian ở đó, vì vậy chúng tôi cũng tin tưởng các bậc phụ huynh và con em của họ sẽ dọn dẹp vệ sinh theo cách riêng của mình và các bậc phụ huynh đã phụ giúp trong khu bếp như họ đã nhận lời trước đó.

Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta không nên yêu cầu người khác mà hãy để cho họ cơ hội tu tâm. Vật chất và tinh thần là đệ nhất tính và nếu mỗi người chúng ta bảo trì thiện niệm và chính niệm, chúng ta sẽ đạt tới cảnh giới phù hợp.

Ví như, khi chúng ta phát hiện ra bất kỳ thiếu sót nào, chúng ta cần đề cao như một chỉnh thể. Khi chúng ta đặt niềm tin lên hàng đầu, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm không thể nào diễn tả được. Khi ấy, chúng ta là một chỉnh thể hòa tan trong Pháp, một Pháp đồng nhất! Đó thật sự là một trải nghiệm ấm áp, tươi sáng và yên bình!

Hiện giờ trại hè đã kết thúc. Mỗi người tham gia đều đóng góp nhiều nhất có thể và kết quả ngoài sự mong đợi. Khi gặp vấn đề phát sinh, mọi người từ trẻ em, thanh thiếu niên, phụ huynh, trợ giảng và các giáo viên đã bổ sung cho nhau. Trong một số trường hợp, các học viên đã đột phá giới hạn của bản thân để mang đến cho mọi người trải nghiệm về một trại hè tuyệt vời. Chúng tôi đã có những trải nghiệm kỳ diệu và chúng tôi đã cố gắng tận dụng mọi cơ hội để tu luyện, từ phút đầu tiên cho đến phút cuối cùng.

Tôi xin cảm ơn các đồng tu đã đồng hành và hỗ trợ tôi trên con đường tu luyện và các bạn đã cho tôi thấy được những thiếu sót của bản thân mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã luôn chỉ ra những thiếu sót cho chúng con; luôn gia trì cho chúng con và cho phép chúng con trở thành đệ tử Đại Pháp để chúng con có thể hoàn thành sứ mệnh này. Đó chính là ân điển tối cao!

(Bài trình bày tại Pháp hội Đức năm 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/12/2/468856.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/5/213209.html

Đăng ngày 11-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share