Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Đại lục

[MINH HUỆ 30-08-2023] Tôi muốn kể cho các bạn nghe về những trải nghiệm của tôi với vai trò của một phụ đạo viên và người điều phối. Thông báo gần đây nhất từ đội ngũ biên tập Minh Huệ đã giúp tôi hướng nội về bản thân mình.

Sự hiểu sai của tôi về phụ đạo viên

Tôi là người có khả năng lắng nghe và tôi ở đây là vì mọi người. Đó là điều tôi luôn tự hào nói về bản thân mình. Gần đây tôi đã nghi ngờ rằng điều đó có thật sự quan trọng không khi nhìn dưới góc độ của Đại Pháp. Tôi nhận rằng đây chính là suy nghĩ của người thường.

Sáu năm trước những phụ đạo viên đến từ Đức và Thuỵ Sĩ (nói tiếng Đức) đã gặp mặt nhau và thảo luận về phụ đạo nghĩa là gì: Nhiệm vụ của chúng ta là gì đối với Đại Pháp, và làm thế nào chúng ta có thể khích lệ học viên làm những hạng mục của họ tốt hơn?

Tôi đã nhận ra rằng điều quan trọng nhất của tôi chính là lắng nghe và luôn ở đó. Trong tiếng Đức từ “betreuen” (phụ đạo) nghĩa là chăm sóc cho người khác và bảo đảm rằng họ có những gì họ cần. Đó chính xác là những gì tôi làm trong hạng mục của tôi, nơi mà tôi giữ vai trò là người phụ trách. Thỉnh thoảng tôi nghe nói: Khi chúng ta chia sẻ ở đây chúng ta có thể cởi mở, tự do hơn khi ở những nhóm khác“ hoặc là “Điểm yếu của chúng ta không bị chỉ ra khi ở đây” và “Trong nhóm này chúng ta có thể biểu lộ ra những suy nghĩ của chúng ta”. Những từ này luôn luôn làm tôi hạnh phúc! Thế nhưng đây có phải là một môi trường thoải mái mà Sư phụ muốn cho chúng ta?

Khi tôi nghĩ đến điều này, một đoạn Pháp của Sư phụ đã xuất hiện trong đầu tôi:

“Sư phụ giao cho chư vị nhiều đệ tử Đại Pháp như thế, để chư vị dẫn họ cho tốt, vậy chư vị nhất định phải làm, đây là trách nhiệm. Làm không tốt, ấy là có quan hệ trực tiếp với tu luyện của bản thân.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Vậy tôi đã dẫn dắt những đồng tu của mình tốt như những gì Sư phụ mong đợi hay chưa? Câu trả lời đã xuyên thẳng vào trái tim tôi: Tôi đã chưa làm tốt, bạn chỉ lắng nghe và cho họ không gian an toàn của người thường để thể hiện những suy nghĩ của họ.

Tôi nghĩ điều quan trọng và cần thiết đối với một phụ đạo viên là lắng nghe tốt và luôn ở đó khi họ cần. Nhưng điều đó là chưa đủ. Chúng ta cần phải chỉ dẫn họ tốt hơn. Khi học viên nói về những lo lắng và sự sợ hãi của họ, một phụ đạo viên nên lắng nghe với sự thông cảm và luôn ở đó giúp đỡ họ. Tuy nhiên thỉnh thoảng, chúng ta cũng cần dùng những ngôn từ mạnh mẽ để chúng ta có thể tinh tấn bước đi trên con đường tu luyện rất hẹp mà Đại Pháp đã an bài cho chúng ta. Tôi đã nhận ra rằng tôi chưa làm được điều này.

Một vài đồng tu đã không xuất hiện để hỗ trợ hạng mục trong vài tháng. Tôi đã không thể nói với họ rằng họ nên giúp đỡ những hạng mục khác. Tại sao tôi không thể nói? Khi tôi nhận thấy ai đó phàn nàn quá nhiều, tại sao tôi không ngăn họ lại? Chúng tôi nói về những thể ngộ và chia sẻ kinh nghiệm, nhưng tôi đã không dẫn dắt họ mà thay vào đó tôi hùa theo họ và giữ im lặng. Tôi đã không phản đối những khi tôi nên làm vậy.

Lý do vì sao? Tôi muốn giữ thể diện của mình. Nếu tôi lắng nghe tốt và cho các học viên không gian để có thể nói chuyện một cách thoải mái, họ sẽ thích tôi. Nếu tôi không quá khắt khe, họ sẽ thích tôi. Điều này sẽ giúp tôi ít trở thành mục tiêu trong mâu thuẫn.

Đây rõ rằng là một tâm chấp trước, mang tên thể diện. Thậm chí nếu như tôi hiểu vai trò của mình như là một người điều phối là ở đó vì người khác, đó chỉ là cái tôi của tôi muốn được tâng bốc. Và đó không phải là tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Nếu không có mâu thuẫn nảy sinh, không tạo ra cơ hội đề cao tâm tính cho chư vị, thì chư vị không lên được. Chư vị tốt tôi cũng tốt, hỏi tu luyện làm sao?” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi nhận ra điều này, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không làm gì để thay đổi tình trạng đó. Chỉ khi tôi hiểu ra tâm chấp trước đã ăn sâu vào tâm tôi như thế nào. Nhìn lại, tôi nghĩ rằng rất nhiều thứ tôi đã làm với tư tưởng khoe khoang. Bề mặt nhìn thì thấy tôi có vẻ tu luyện rất chăm chỉ, nhưng tôi nhận ra rằng đó là bởi vì tâm chấp trước của tôi, hạng mục đã bị cản trở và không đạt được kết quả tốt, tôi đã bỏ lỡ cơ hội để đề cao.

Sư phụ giảng:

“Bất kể vật chất nào trong vũ trụ, bao gồm tất cả toàn thể những vật chất tràn đầy trong toàn vũ trụ, chúng đều là những linh thể, chúng đều có tư tưởng; chúng đều là những hình thái tồn tại của Pháp vũ trụ tại các tầng khác nhau. Chúng không cho phép chư vị thăng hoa lên; chư vị muốn đề cao, nhưng đâu có đề cao được, chúng không cho phép chư vị nâng cao lên. Vì sao không cho phép chư vị lên cao? Bởi vì tâm tính của chư vị chưa đề cao lên.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi chia sẻ những suy nghĩ của mình trong cuộc họp, sau đó tôi muốn hỏi chồng tôi (cũng là một học viên) rằng những gì tôi nói có ổn hay không? Tôi đã luôn luôn cẩn thận để không phạm sai lầm hoặc nói quá nhiều. Tôi đã quá lo lắng vào sự thể hiện của tôi hơn là nhìn vào những điều quan trọng hơn: Tôi nên làm sao để đề cao tâm tính của mình và quan trọng hơn là những người khác đề cao như thế nào.

Vài tháng trước tôi bắt đầu ít chú ý tới những điều hời hợt này và chia sẻ thẳng thắn và trực tiếp hơn. Tôi biểu lộ sự lo lắng của mình một cách thành thật và chỉ ra những vấn đề còn tồn tại. Điều này đã từng rất khó đối với tôi. Tôi đã luôn giữ nó lại để mình không bị phạm lỗi. Tôi đã quên điều Sư phụ dạy chúng ta rằng:

“Tôi từng giảng, tôi nói rằng đệ tử Đại Pháp ấy, có sai rồi cũng không sao, đường hoàng thản đãng thừa nhận chỗ sai của mình, để mọi người thấy, ‘tôi là sẽ quay lại, tôi cần làm cho tốt’, thì ai cũng bội phục chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Tôi sợ phạm lỗi bởi vì điều đó khiến tôi mất mặt. Sau đó tôi đã hiểu rằng tôi có quá ít niềm tin vào các đồng tu của tôi. Khi họ nhìn thấy vô vàn những lỗi lầm của tôi, họ sẽ hành xử theo Pháp, bởi vì họ cũng đang tu theo những nguyên lý mà Sư phụ giảng. Tại sao tôi lại sợ chứ?

Sư phụ khích lệ chúng ta đi chính trên con đường của mình và những điều tôi ngộ từ Pháp sẽ chỉ đạo cho tôi hướng dẫn các đồng tu của mình tốt hơn: Bằng cách tu luyện cởi mở và chân thành như Sư phụ tôn kính của chúng ta đã từng dạy.

Vì tôi đã hiểu ra điều đó, trung tâm của phụ đạo nên là người trợ lý đồng hành cùng các đồng tu trên con đường của họ. Tôi nghĩ ra điều đó như một hành trình chỉ dẫn cho hành khách mà đồng thời bảo đảm sự an toàn cho người du hành và cũng chắc chắn rằng họ không lạc lối và lạc vào xứ lạ hay vào rừng rậm. Người chỉ dẫn, người phụ đạo, không ra lệnh, vì họ không phải là tướng quân – họ chỉ giơ một chiếc ô màu sắc để mọi người ở cùng nhau. Họ luôn nhìn xung quanh để xem mọi người có ở đó không và dẫn lối trở về cho những du khách bị lạc.

Sư phụ đã hỏi chúng ta rằng:

“Vậy chư vị làm người phụ trách như thế nào? Chư vị làm người phụ trách chỉ cho một bộ phận người thôi thì có được chăng? Chư vị muốn đảm đương ra sao? Chư vị đã nghĩ vấn đề này chưa? Chư vị tưởng mọi người như một đàn cừu [ngoan ngoãn] nghe theo chư vị dẫn đầu sao? Đó là điều chư vị muốn, nhưng không phải điều tôi muốn. Chính là phức tạp như vậy, chư vị làm thế nào đảm đương tốt người phụ trách của đệ tử Đại Pháp, Sư phụ giao trách nhiệm cho chư vị, chư vị làm thế nào dẫn dắt tốt những người đó cho tôi?” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Gần đây tôi đã ngộ ra rằng sự dẫn dắt tốt là một phụ đạo viên cần bảo đảm sự an toàn và sự gắn kết của các đồng tu.

Tham gia quá mức vào các hạng mục

Ngoài cách hướng dẫn các học viên tốt với tư cách là một người phụ trách, tôi thấy câu sau đây trong bài biên tập Minh Huệ “Hãy có trách nhiệm” rất quan trọng: “Việc các điều phối viên của Hiệp hội Đại Pháp bận rộn với các hạng mục mà họ phụ trách và do đó bỏ bê trách nhiệm của các điều phối viên Hiệp hội Đại Pháp.”

Từ khi tôi bắt đầu tu luyện vào năm 2001, tôi luôn được giao những công việc khó khăn mà không có sự chuẩn bị trước đó rồi hướng dẫn người khác làm — có thể là nói chuyện với các chính trị gia hoặc thành lập các trang web Đại Pháp. Kể từ giây phút tôi bắt đầu tu luyện, tôi hoàn toàn cuốn sâu vào các hoạt động, sự tu luyện của tôi gắn liền với các hạng mục giảng chân tướng. Đó là vì sao tôi thường tham gia chia sẻ trong các hạng mục và lơ là tham gia chia sẻ trong nhóm địa phương của tôi và các nhóm ở Đức.

Phối hợp với các thành viên khác của Phật học hội Pháp Luân Đại Pháp tại Đức, tôi chịu trách nhiệm chuẩn bị cho một buổi chia sẻ lớn vào thứ Hai trên Internet. Khi đó tất cả các đồng tu Đức và đồng tu Thuỵ Sĩ nói tiếng Đức tụ họp với nhau để thảo luận những thể ngộ của chúng tôi gần đây. Những chia sẻ nên được cập nhật mới nhất, liên quan đến tu luyện, dễ hiểu và hơn nữa liên quan đến sự cải biến trong Pháp. Thông thường sẽ có 200 học viên tham gia. Đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Thỉnh thoảng tôi không biết điều gì đang diễn ra trong các nhóm. Ở Đức, có rất nhiều nhóm nhỏ và do đó các phụ đạo viên chúng tôi liên hệ với nhau. Bởi vì tôi bận trong các hạng mục nên rất khó giữ liên lạc thường xuyên.

“Bận”, nó có nghĩa là tập trung sự chú ý vào một thứ hoặc một người. Trong trường hợp của tôi, tôi tập trung hầu hết vào các hạng mục mà tôi tham gia. Tuy nhiên, bài viết của Ban biên tập Minh Huệ đã giúp tôi ý thức rằng điều này không phù hợp với trách nhiệm của tôi đối với các học viên địa phương và ở Đức.

Sư phụ đã giảng rõ:

“Một số người phụ trách về cách làm quả thực cần suy nghĩ kỹ xem. Sư phụ bảo chư vị này, chư vị là người phụ trách thì cần đưa các học viên vùng sở tại hợp lại cùng nhau, thay Sư phụ mà đưa họ hội tụ lại, khiến họ có thể tiến lên trong tu luyện, giúp Sư phụ dẫn dắt họ cho thật tốt. Đó chính là trách nhiệm của chư vị khi làm người phụ trách địa phương.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Khi tôi nhận thức được các Pháp lý này, tôi cảm thấy tâm của mình nhẹ hơn. Trong một vài tháng tôi vẫn luôn nghĩ về nó và lo lắng tại sao một vài hạng mục mà tôi tham gia lại không có được hiệu quả đáng có. Tôi có câu trả lời từ lời khuyên của Ban Biên tập Minh Huệ: Bởi vì tôi lơ là nhiệm vụ thật sự của mình cái mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta, để dẫn dắt đồng tu của chúng ta tốt hơn.

Hãy làm các công việc của chúng ta tốt hơn để Sư phụ có thể nghe được những tin tức tốt từ chúng ta.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/30/464691.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/3/211143.html

Đăng ngày 21-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share