Bài viết của Chung Ngôn, học viên tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 22-11-2011] Tôi gặp Sư phụ ở khóa giảng Pháp vào năm 1993, nơi mà hàng ngàn đồng tu và tôi ngồi trong một thính phòng cũ nghe Sư Phụ giảng Pháp. Pháp tinh thâm nhất mà tôi đã từng nghe đã thức tỉnh tôi và tôi được bao bọc bởi lòng từ bi rộng lớn của Sư Phụ. Ngày càng nhiều người trong thành phố chúng tôi đến để học Đại Pháp, và nhiều điểm tập công được thành lập. Tôi đã đề cao bằng cách lắng nghe những chia sẻ tu luyện của các học viên và nhận thức của họ về Đại Pháp. Nhiều học viên mới đã trải qua những khảo nghiệm tâm tính và tiêu trừ nghiệp lực. Vào lúc đó, sự tu luyện của tôi rất đơn giản, và tôi chỉ trải nghiệm niềm hạnh phúc và sự tịnh hóa. Khi không có ai xung quanh, tôi thích nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ, bởi vì niềm hạnh phúc của tôi không thể diễn tả bằng lời.
– Trích từ tác giả
Kính thưa Sư Phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu trên toàn thế giới!
Trải qua thời gian lâu dài của lịch sử, cho dù trước đây chúng ta từng tồn tại ở bất cứ nơi đâu trong vũ trụ, không kể cuộc sống đó từng huy hoàng, hạnh phúc đến đâu, hoặc có lẽ đã đau khổ, cô đơn, trống trải như thế nào thì những cảm xúc, trải nghiệm đó giờ chỉ còn tồn tại trong kí ức sâu thẳm nhất của vũ trụ. Cuộc sống nguyên thủy của chúng ta, một khi chúng ta rơi vào thế giới con người này, toàn bộ ký ức sẽ bị xóa hết. Tôi đã rà soát lại ký ức của tôi trong cuộc đời này, và thấy rằng hầu hết những kỷ niệm trong cuộc sống này cũng biến mất ngoại trừ ba mốc thời gian rất quan trọng: năm 1993, năm 1999, và 2011. Nhờ sự cứu độ từ bi của Sư Phụ, và sự bảo vệ từ tất cả các chính Thần hơn hai mươi năm qua, ba năm này đánh dấu những mốc quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Tôi gặp Sư phụ ở khóa giảng Pháp vào năm 1993, nơi mà hàng ngàn đồng tu và tôi ngồi trong một thính phòng cũ nghe Sư Phụ giảng Pháp. Pháp tinh thâm nhất mà tôi đã từng nghe đã thức tỉnh tôi và tôi được bao bọc bởi lòng từ bi rộng lớn của Sư Phụ. Những lời của Sư Phụ vang vọng trong mọi góc của giảng đường, và từng lớp từng lớp sinh mệnh tại các tầng vi quan nhất đã thức dậy, mỗi tế bào đang lắng nghe và đồng hóa với Pháp. Đại Pháp đã chào đón các đệ tử chân chính đầu tiên của mình, tôi đã trở thành một trong những người may mắn nhất trong vũ trụ. Vào năm đó, tôi đã trở thành một trong hàng trăm hàng ngàn đệ tử Đại Pháp đầu tiên đang bước vào giai đoạn Chính Pháp, nơi mà vô số các vị thần được xem sự vinh hiển của vũ trụ đến với thế giới con người, và đến cả nơi là nhà nguyên thủy của tôi. Ngày hôm đó, tôi đã bắt đầu tu luyện dưới ánh Phật quang.
Sau ngày 25 tháng 4 năm 1999, với sự leo thang cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), hàng ngàn đệ tử Đại Pháp trong đó có tôi đã bước lên để bảo vệ Đại Pháp mà không có chút sợ hãi nào. Chúng tôi loại bỏ đi chấp trước về sinh tử. Chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Báo chí, đài truyền hình và các đài phát thanh phát sóng đủ loại của tuyên truyền cộng sản và sự vu khống công kích Đại Pháp. Bất cứ nơi nào bạn nhìn đều có xe cảnh sát, công an mật thám và gián điệp trên khắp đường phố, bầu không khí ngột ngạt. Mọi người theo dõi bạn mọi chỗ, và có các khẩu hiệu, áp phích vu khống Đại Pháp ở khắp mọi nơi, trong khi đó là rất nhiều những người bị bắt mất tích vẫn chưa tìm thấy.
Các điểm tập công trở nên trống trải. Các đồng nghiệp tại nơi làm việc của chúng tôi rất tò mò, các lãnh đạo bị sốc và các thành viên của gia đình chúng tôi đã rất lo lắng. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn bình tĩnh, tự chủ và ngay chính đối mặt với khổ nạn to lớn. Tôi đã đến Bắc Kinh mà không hề mang theo bất kỳ quần áo dự phòng, như thể nói rằng, “Nếu ngươi muốn bức hại ta, ta đến đây, với cả mạng sống của ta.”
Năm 2011, tôi đã trải nghiệm được việc từ bỏ tự ngã, trong khi đồng hóa với chân ngã và bản chất thực sự của vũ trụ. Đó là một bước tiến lớn, tôi đã nhận ra sự vĩ đại của Đại Pháp.
Trong khi nhiều người vẫn xem Đại Pháp như một môn khí công bình thường để chữa bệnh khỏe người thì tôi biết rằng việc học các bài giảng chính là tu luyện Phật Pháp. Tôi đã có thể ngồi song bàn ngay từ lúc bắt đầu. Tôi cảm thấy thiêng liêng, là một đệ tử trong trường phái Phật cùng với Sư Phụ! Tôi đã có thể ngồi trong nửa giờ với cả hai chân bắt chéo sau giờ học. Nó là rất hiếm tại thời điểm đó, thậm chí ngay cả phụ đạo viên chỉ có thể ngồi đơn bàn. Tôi đã rất hạnh phúc mỗi ngày, và tôi đã học Pháp tất cả các thời gian. Tôi mặc một chiếc áo khoác có túi lớn ở phía trước để đựng cuốn Chuyển Pháp Luân để tôi có thể học Pháp và tập công. Từ bên trong tôi đã biết rằng phải học Pháp và tập công mỗi ngày. Tôi rất thích tập công và học Pháp, và tôi cảm thấy được niềm hạnh phúc to lớn.
Ngày càng có nhiều người trong thành phố chúng tôi đến để học Đại Pháp, và rất nhiều các điểm tập công được thiết lập. Tôi được đề cao bằng cách lắng nghe các bạn đồng tu chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện và sự nhận thức về Đại Pháp của họ. Nhiều học viên mới đã kinh qua khảo nghiệm về tâm tính và loại bỏ nghiệp lực. Vào thời điểm đó việc tu luyện của tôi rất giản dị, và tôi chỉ có trải nghiệm niềm hạnh phúc và sự tịnh hóa. Khi không có ai xung quanh, tôi thích nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ, bởi vì niềm hạnh phúc của tôi không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Tan chảy trong niềm vui của Phật quang
Một buổi chiều năm 1996 hoặc 1997, sau khi tham gia trong một nhóm tập công lớn với tất cả các học viên trong thành phố của chúng tôi, tôi đang đứng lặng lẽ trên một ngọn đồi trong công viên, đột nhiên tôi cảm thấy dòng năng lượng từ bi to lớn của vũ trụ đang bao phủ tôi. Cảm thấy như thể tôi đã rơi vào một lò luyện thép nóng chảy. Tôi biết đó là năng lượng của Pháp đang thanh lọc tôi, và trong giây phút đó, tôi đã trải nghiệm rất sâu sắc sự giải thích của Sư Phụ về các đặc tính của vũ trụ: Chân-Thiện-Nhẫn. Trong toàn bộ quá trình đó, tôi đã không có suy nghĩ, tôi tồn tại nhưng mà không có bất kỳ suy nghĩ nào. Khi dòng năng lượng rời đi, trở lại về vũ trụ, tôi phát hiện ra rằng tôi đã hoàn toàn được thanh lọc, không có khái niệm, chấp trước và tình cảm con người. Thay vào đó, tôi thấy một dòng năng lượng mạnh mẽ, từ bi tràn đầy vào mỗi tế bào. Tôi đã được ở trong trạng thái của lòng từ bi, thanh tịnh và yên tĩnh với tâm bất động.
Ngay sau đó, môi trường thanh tĩnh, hạnh phúc của tôi đột nhiên thay đổi. Cha mẹ tôi bắt đầu buộc tôi phải tìm một người bạn gái, và vì tôi đã không thực hiện theo ước muốn của họ, họ nhờ tất cả các người thân tham gia vào việc cố gắng thuyết phục tôi. Khi tôi không thỏa mãn mong muốn của họ, họ đến tận nơi tập công của tôi và gây náo loạn. Các bạn học viên nơi tập công đã giận tôi, nói rằng tôi đã gây tổn hại hình ảnh của Đại Pháp vì không cố gắng hòa hợp với cuộc sống người thường. Vào thời điểm đó, tôi rất ngây thơ và trong sáng, tôi không biết sự khác biệt giữa một chiếc BMW và một máy kéo. Tôi không biết ví tiền để làm gì vì tôi hầu như không chi bất cứ khoản tiền nào. Tôi đi xe buýt đi làm, và tôi sống với cha mẹ tôi. Tôi đã rất kinh hãi bởi ý tưởng “phá hoại Đại Pháp”, vì vậy tôi đã kết hôn một cách nhanh chóng. Sau khi kết hôn, tôi nhận thấy rằng tôi dần dần phát triển các nhân tâm và chấp trước, và trở thành một người bình thường.
Sau khi con trai tôi được sinh ra, vợ tôi chỉ chú ý chăm sóc bé. Con trai tôi rất dễ thương, đến nỗi mọi người đều phải quay đầu lại nhìn khi thấy bé. Tôi là một phụ đạo viên tình nguyện tại thời điểm đó, và tôi có thời gian dư dật để tu luyện một lần nữa. Vào đầu năm 1999, tôi đã một lần nữa trải nghiệm trạng thái định. Các vấn đề của xã hội thông thường không vướng bận đến tôi, vì chúng dường như quá xa xôi. Tôi không thể hiểu được mong muốn và chấp trước của người thường.
Vào tháng 2 năm 1999, lần đầu tiên khi ngồi thiền mà chân của tôi tự nhiên có thể bắt chéo lên mà không cần dùng đến tay. Đôi chân tôi không còn đau đớn, và tôi đã có thể thường xuyên ngồi thiền trong tư thế song bàn.
Một lần tôi tham gia tập công nhóm có quy mô lớn, và khi đang ngồi thiền, tôi trở nên thanh tĩnh hơn nhưng vẫn chưa hoàn toàn định được, tôi cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể của tôi trống rỗng. Đột nhiên tôi cảm thấy một luồng năng lượng khổng lồ dâng lên từ bên trong và cơ thể tôi biến thành năng lượng tinh khiết. Cứ như là cơ thể của tôi không tồn tại nữa. Ngực của tôi mở toang ra vì dòng năng lượng, và khi năng lượng chuyển đến đầu của tôi, tôi đã không thể kiềm chế được mà khóc thành tiếng. Tuy nhiên, không phải vì tôi cảm thấy buồn mà vì cảm thấy tràn đầy sự từ bi. Mặt đất bắt đầu tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, cơ thể của tôi cũng phát ra các tia ánh sáng. Toàn bộ cơ thể tôi biến thành ánh sáng mạnh mẽ hơn và sáng hơn, đến mức làm đau mắt của tôi. Tôi có cảm giác rất mạnh rằng tôi sắp được khai ngộ. Trong thời khắc trọng đại đó, đột nhiên tôi có một tư tưởng: “Tôi được sinh ra với căn cơ rất cao, tôi muốn con đường của sự đốn ngộ, Sư Phụ hãy tạm thời ngăn nó lại giùm con”. Ngay sau đó, ánh sáng bên trong và bên ngoài cơ thể của tôi đã biến mất ngay lập tức và tôi đã trở lại với thế giới này.
Từ thời điểm đó, tôi không còn cảm thấy đau khi tôi thiền định. Tôi mang theo máy phát nhạc tập công mỗi ngày vào khoảng 4 giờ sáng, và tôi đã có thể thiền định trong hai giờ mỗi lần. Nơi tập công của chúng tôi đã trở thành một trong những điểm tập công lớn nhất trong thành phố. Sau việc kháng cáo ngày 25 tháng 4, tất cả các phụ đạo viên, trong đó có tôi, cùng với các bạn đồng tu đã đứng lên bảo vệ và chứng thực Pháp. Một ngày trên đường về nhà, đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng, và tôi lại ở trong một trạng thái cực kỳ thanh tĩnh và không động niệm. Tôi đến khách sạn và ngồi đợi trong phòng khách sạn của một người bạn. Tôi thấy trong phòng anh ta có một cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã lấy đọc. Khi tôi bắt đầu đọc Luận Ngữ, tôi thấy được tầng tầng lớp lớp ý nghĩa khác nhau trong khi tôi đọc. Trong một khoảng thời gian tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ của tất cả mọi người xung quanh tôi.
Với sự leo thang của cuộc đàn áp, tôi bắt đầu tham gia vào nhiều dự án Đại Pháp, và tôi nhận thấy rằng tôi đã ở trong trạng thái vô cảm. Tôi đã bối rối và hỏi các bạn học viên, “Tại sao tôi không có những cảm xúc của con người cũng như lòng từ bi?” Họ cười, “Làm sao như thế được? Bạn hoàn toàn có những cảm xúc của con người, làm thế nào bạn lại không có lòng từ bi kia chứ”. Tôi không thể trả lời? Sau đó, tôi bị kết án đến một trại lao động. Sau khi được thả, tôi nhận thấy rằng tôi đã hình thành khái niệm, ham muốn và chấp trước của người thường một lần nữa, và tôi nhận ra rằng tôi đã rớt xuống đến tầng của người thường. Các chấp trước của tôi, dù là nhỏ nhất cũng dễ dàng trở nên lớn mạnh và nghiêm trọng hơn. Cựu thế lực đã bức hại tài chính của tôi và tôi đã bị ngập đầu trong những món nợ lớn, các chủ nợ thì liên tục theo sát và đòi nợ tôi. Tài chính và uy tín của tôi lao xuống dốc. Cuộc sống, gia đình và công việc của tôi bị hủy hoại hoàn toàn. Khi tôi tập công, trạng thái thiêng liêng và tráng lệ đã biến mất. Tôi cảm thấy như tôi chỉ như đang tập múa dẻo. Tôi không còn có thể cảm thấy các đặc tính bên trong của Pháp nữa, và thay vào đó chỉ có thể nhìn thấy những ý nghĩa nông cạn ở bề mặt.
(Còn tiếp…)
Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/22/93、99、2011,生命的三次飞跃-1–248894.html
Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/12/130057.html
Đăng ngày 31-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.