Viết bởi một đệ tử tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-10-2011] Tôi rất may mắn bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào đầu năm 2005. Lúc đó bài giảng của Sư phụ “Chuyển Luân hướng thế gian” vừa mới được đăng lên. Vì sự hiểu biết nông cạn của tôi về Pháp, tôi không gắn liền sứ mệnh cứu độ chúng sinh với tôi.  Sư phụ thấy rằng tôi không hiểu Pháp, vì thế Ngài cho tôi nằm mơ để chứng kiến loài người có thể bị diệt như thế nào và cho tôi thấy cảnh tượng ghê rợn sau đây:  Có rất nhiều thây người và nước khắp mọi nơi. Rất nhiều thây người bị phình trướng lên và nổi bồng bềnh trên mặt nước, và mặt của họ to phù và trông như giấy trắng. Tôi đang cố gắng tìm em gái của tôi. Có một vài thiên thần nhỏ đứng gần đó để xem và nói “Không có ai còn sống tại đây.” Tôi nói “Em tôi không chết được”. Tôi kiểm tra những thây người từng cái một bằng cách lật họ lại và cuối cùng tìm thấy em gái tôi. Mặt của cô ấy có chút hồng hồng. Tôi yêu cầu những thiên thần mang cô ấy ra ngoài.  Tôi nhìn xuống và thấy phổi của cô ấy đã bị thối rồi. Tôi rất buồn và nghĩ “Làm thế nào để chữa được cái này đây?” Rồi tôi nhìn lên trời và thấy một vị Phật đang bay về phía tôi, và ông ta thả một tờ giấy vàng xuống cho tôi.  Tôi biết đây là một loại thuốc kỳ diệu mà có thể cứu các sinh mệnh. Tôi quỳ xuống và lạy vị Phật với hai tay chắp lại và với lòng biết ơn chân thành. Tôi đặt tờ giấy vàng trên phổi của em gái tôi và cô ấy đã sống lại.

Sau khi thức dậy, tôi biết rằng đó là do Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi để thúc giục tôi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Tôi bắt đầu giải thích những sự thật về Pháp Luân Công với thân nhân và bạn bè của tôi, và hầu hết họ đều thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Vì sự sợ hãi của tôi và chấp trước của tôi về tránh để bị xấu hổ ngay lúc đó, tôi đã không dám nói chuyện với người lạ mặt về Pháp Luân Công. Tôi chỉ phân phát tài liệu tin tức và dùng tiền giấy Trung Quốc để viết những hàng chữ Đại Pháp lên trên đó. Hằng tuần, các đệ tử khác cũng cung cấp cho tôi đầy đủ tài liệu.

Mỗi buổi sáng, tôi học Pháp tại nhà. Vào buổi chiều tôi đi ra ngoài để phân phát tài liệu. Căn bản là tôi tu luyện một mình. Qua việc học Pháp, tôi biết rằng là một đệ tử mới phải tu luyện chính mình và chứng thực Pháp cùng với nhau. Làm ba điều tốt là con đường tu luyện duy nhất mà tất cả các đệ tử phải theo đúng. Rất nhiều chấp trước của tôi được tiêu trừ trong quá trình làm ba điều này.

Xả bỏ chấp trước truy cầu diện mạo xinh đẹp

Có một dịp trước khi tôi chuẩn bị đi phân phát các đĩa phim Thần Vận, một ý nghĩ của người thường chợt nảy ra, đó là, nếu tôi trang điểm tôi trẻ hơn một chút, thì người có có lẽ dễ nhận những gì mà tôi đưa cho họ. Vì thế, tôi có trang điểm sơ sơ một chút và đi bộ qua nhiều con đường, thung lũng cho đến khi tôi đến một khu dân cư. Một đàn ông trung niên bước ra khỏi cửa và nhận cái đĩa DVD mà tôi đưa cho ông. Ông ta mỉm cười và nói “Cô trông giống như một đệ tử Pháp Luân Công.” Tôi đã không nghĩ là sẽ giảng rõ sự thật cho ông ta, nhưng vì ông ta đề cập đến, tôi bắt đầu nói với ông ta về Pháp Luân Công. Tôi chỉ có mới nói hai câu thì ông ta bảo “Vào nhà đi, vợ tôi không có ở nhà và tôi chỉ một mình.” Tôi nói “Cho tôi nói với ông tại đây đi”. Nhưng ông ta cứ nài nỉ mời tôi vào nhà. Tôi nghĩ rằng ông ta có ý định không tốt, vì thế tôi bỏ đi.

Như Sư Phụ đã giảng:

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (“Bài giảng thứ sáu”, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng đó là chấp trước của tôi vào việc trông xinh đẹp đã gây ra rắc rối. Học Pháp làm cho tôi nhận ra rằng cứu độ chúng sinh dựa trên uy đức của Đại Pháp và chính niệm của các đệ tử Đại Pháp và không liên quan gì đến tuổi tác hay diện mạo của người đó. Không phải là những cụ cao niên đệ tử Đại Pháp tu luyện rất tinh tấn đã cứu độ rất nhiều chúng sinh hằng ngày sao? Cứu độ chúng sinh là một đại sự cao cả nhất trong toàn thể vũ trụ. Nếu điều gì đó rất cao cả mà bị trộn lẫn với ý niệm con người, thế thì có bao nhiêu người sẽ được cứu? Thật đáng hổ thẹn.

Thật ra, tôi đã truy cầu có diện mạo xinh đẹp trong một thời gian rất dài. Trong cuộc sống hằng ngày, tôi muốn soi gương và thích trang điểm. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nhiều lần. Ví dụ như, mỗi lần trước khi tôi ra khỏi nhà, tôi luôn luôn đánh rơi đồ trang điểm của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải dứt bỏ chấp trước trông xinh đẹp này, vì thế tôi đã vứt tất cả những đồ trang điểm của tôi và không cho tôi soi gương nữa. Tôi đã làm điều đó từ trong tâm của mình vì lúc đó tôi cảm thấy chấp trước vào diện mạo bên ngoài của tôi là vô nghĩa.

Sự hiểu biết của tôi về học Pháp mà không tập trung

Học Pháp là một trong ba điều mà các đệ tử nên làm. Sư phụ luôn luôn nói chúng ta rằng chúng ta cần học Pháp và học thật tốt trong từng bài giảng Pháp. Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã không hiểu lời của Sư phụ một cách sâu sắc. Tôi chỉ nghĩ rằng những gì Sư Phụ nói là phải đúng, vì thế tôi đã học ít nhất hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Khi tôi có thời gian, tôi cũng học những bài giảng Pháp khác của Sư phụ. Mới đây khi tôi đi phân phát các đĩa phim Thần Vận, tôi có một cảm nhận sâu sắc hơn về tầm quan trọng của học Pháp.

Chiều hôm đó, tôi cố gắng phân phát đĩa phim cho bảy người trong thời gian khác nhau nhưng tất cả họ đều lắc đầu và xua tay, họ không nhận. Tôi nghĩ điều này thật lạ, tôi lập tức không phân phát đĩa phim nữa và bắt đầu nhìn vào bên trong. Tôi nhớ lại rằng vào buổi sáng trong khi tôi học Pháp, tôi đã không tập trung tư tưởng và cứ nghĩ đến những điều khác. Vì thế, tôi đã học lại bài giảng của Sư phụ “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”. Sư Phụ giảng:

“Có người trong lúc đọc «Chuyển Pháp Luân», thì tư tưởng không chuyên nhất, đang nghĩ điều khác, không thể tu luyện một cách chuyên chú.”

“việc mà chư vị làm nếu không ở trong Pháp, nếu không có lực lượng của Pháp, bản thân chư vị tu không tốt, [thì] chư vị làm những việc ấy cũng không được tốt. Có lẽ là việc đó chư vị đã làm rồi, nhưng nó không khởi tác dụng, chính là không cứu được người ta, là vì chư vị cũng không khởi tác dụng giải thể nhân tố tà ác. Vậy nên học Pháp vẫn là trọng yếu nhất, là quan trọng nhất, ấy là bảo đảm căn bản cho hết thảy các việc mà chư vị cần làm.”

Tôi nhận ra rằng vì tôi học Pháp mà không tập trung và trong khi đó lại nghĩ đến những việc khác, điều này gây ra việc chúng sinh từ chối không nhận những đĩa phim Thần Vận của tôi.  Ý nghĩ đó rất đúng, vì bất cứ khi nào tôi nghĩ đến một nguyên lý của Pháp một cách đúng đắn, thì thân thể tôi lại đổi màu, mà tôi thấy được điều đó. Tôi biết đó là sự khuyến khích của Sư phụ.

Làm thế nào để tôi có thể học Pháp với sự chú tâm hoàn toàn và với sự tập trung tư tưởng? Một ý niệm như thế cũng gắn liền với sự tiêu trừ chấp trước của một người, vì chúng ta có chấp trước với những chuyện của người thường. Để trừ dứt được những chấp trước của người thường, chúng ta cần học Pháp thật tốt và vì thế, hai điều này liên hệ rất mật thiết. Hiểu được điều này, tôi đã cố gắng khống chế tâm trí của mình và để tập trung tốt hơn trong khi học Pháp. Một khi tâm trí của tôi bắt đầu lãng đi, tôi sẽ biết được điều đó và cảnh báo bản thân. Tôi sẽ lập tức hướng nội để tìm kiếm bất kỳ chấp trước nào. Khi thấy được chúng, tôi sẽ trừ dứt chúng ngay tức khắc bằng cách phát chính niệm. Rồi tôi sẽ học lại đoạn Pháp mà trước đó khi tôi đọc tôi đã không tập trung. Sau khi học Pháp tốt và hiện giờ với huyền năng của Pháp, khi tôi phân phát đĩa DVD, chúng sinh rất thích nhận lấy chúng.

Trừ dứt chấp trước về sợ hãi và xấu hổ

Tôi là người trầm lặng và không giỏi ăn nói. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi chỉ chọn những người mà tôi quen biết để giảng rõ sự thật, và tôi đã không thể vượt qua được tính tình cũ của tôi để nói chuyện với người lạ mặt. Trở ngại lớn nhất là chấp trước của tôi về sợ hãi và xấu hổ.  Tôi sợ rằng tôi không thể nói năng rõ ràng được và chúng sanh sẽ từ chối không chấp nhận những gì tôi nói, mà điều đó sẽ làm tôi mất mặt. Với thời Pháp chính tiến triển nhanh chóng và sự học Pháp sâu sắc của tôi, tôi nghĩ rằng tôi phải trừ dứt những chấp trước về sợ hãi và xấu hổ.  Trong mấy năm liền, tôi kiên trì phát chánh niệm để tiêu trừ những yếu tố của những chấp trước đó. Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi gặp thực tế, tôi vẫn không thể mở miệng tôi được, mà điều này đã làm cho tôi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để cứu độ những người có hữu duyên.

Tôi thật sự ganh tị với những đệ tử mà giảng rõ sự thật rất tốt. Tôi tự nghĩ “Vì tôi cũng tu luyện cùng một Pháp giống nhau, tại sao tôi không thể làm được?”  Qua việc học Pháp, tâm trí tôi được mở rộng. Sư Phụ đã ban cho chúng ta mọi thứ và cứu độ chúng ta một cách từ bi. Nếu mọi việc không giống như chúng đã xảy tới, thì tôi đã không có cơ hội để tìm thấy hai chấp trước kia. Còn điều gì nữa mà tôi chưa bỏ được? Khi tôi nghĩ đến đây, thì tầng thứ của tâm trí tôi vượt lên rất nhanh chóng: ngồi ở nhà để phát chính niệm cũng chưa đủ; tôi cần phải trừ dứt hai chấp trước đó trong quá trình giảng rõ sự thật.

Có một lần khi tôi đang đợi đến phiên tôi để rút tiền tại một ngân hàng, tôi hy vọng rằng có một người hữu duyên nào đó sẽ đến và ngồi bên cạnh tôi. Chỉ trong vòng hai phút, một phụ nữ trẻ ngồi kế bên tôi và rất vui vẻ nhận lấy tài liệu của tôi và đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Vì thế, với sự gia trì của Sư Phụ, tôi cuối cùng đã làm xong bước này với một tâm trí nhẹ nhàng và thỏa mái.

Những chấp trước về sợ hãi và xấu hổ đã chắn đường tôi giống như hai quả núi lớn. Bây giờ tôi nhìn lại và thấy rằng chúng cũng không là gì hết. Đôi khi những người hữu duyên mà tôi gặp dường như đang chờ đợi nói chuyện với tôi. Có một ngày, một phụ nữ đang ngồi trong một thương xá, bên ngoài khi tôi đang sống.  Tôi đi lại phía bà và hỏi, “Bà sống gần đây hả?” Bà ấy nói không phải, vì thế tôi hỏi bà có phải bà đang chờ người nào đó phải không? Bà ấy nói một cách yếu ới, “Tôi không chờ ai cả. Tôi chỉ muốn ngồi ở đây một chút thôi.” Tôi hỏi “Bà có nghe về thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không?”  Bà ấy trả lời một cách hăng hái, “Tôi biết về điều đó vì đã thấy những thông điệp trên các tờ tiền giấy, nhưng làm sao tôi có thể làm được?” Tôi nói với bà ấy về sự thật một cách chi tiết. Bà ấy rất vui mừng thực hiện thoái. Trước khi chúng tôi chia tay, bà ấy gọi tôi lại và nói rằng bà ấy cũng muốn giúp bạn bà thoái. Tôi nói rằng tôi cần sự đồng ý của ông ấy và đến khi đó tôi mới làm được. Bà ấy nói rằng ông ấy đã đồng ý rồi và chỉ không biết làm cách nào thôi. Sau đó, bà ấy chắp hai tay lại và nói “Cám ơn cô”. Tôi nói “Bà nên cám ơn Sư Phụ của tôi!”  Chỉ cần chúng ta trừ những chấp trước của chúng ta, Pháp sẽ cho chúng ta thấy một thế giới vô biên.

Những điều trên là những kinh nghiệm của tôi về trừ dứt những chấp trước của mình trong khi làm ba điều. Tôi biết tôi vẫn còn tụt hậu rất xa so với các đệ tử tu luyện tinh tấn khác. Từ nay trở đi tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn và không bỏ phí sự cứu độ từ bi của Sư Phụ.

Với sự hiểu biết giới hạn của tôi, nếu có bất cứ điều gì trình bày ở đây mà không đúng, xin làm ơn chỉ giáo. Việc đó thật sự đáng cảm kính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/18/在做“三件事”中去执着-247968.html
Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/3/129171.html
Đăng ngày: 27-11-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên gốc.

Share