[MINH HUỆ 05-08-2007] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1996. Khi đó, môt người bạn đã giúp tôi mua được cuốn “Chuyển Pháp Luân” và cuốn “Minh hoạ và Hướng dẫn các bài tập động tác”.

Tôi chưa bao giờ đến trường nên tôi không biết đọc. Tôi đã nhờ con gái đọc phần hướng dẫn động tác cho mình. Sau đó, tôi học năm bài tập công và bắt đầu thực hành. Con gái tôi rất bận rộn với công việc nên cháu rất ít thời gian đọc Pháp cho tôi. Cháu chỉ có thể đọc cho tôi mười trang mỗi ngày. Tôi nóng ruột muốn học Pháp nhiều hơn nữa. Khi tôi đang tập công vào buổi sáng của ngày thứ bốn, tôi đã nhìn thấy một vầng hào quang vàng rực quanh chân dung Sư Phụ trong sách có hình ảnh minh hoạ bài tập, và vầng hào quang cứ lớn mãi. Ngộ tính của tôi còn thấp nên tôi không hiểu tại sao điều đó xảy ra. Sau này tôi mới hiểu ra Sư Phụ đã động viên tôi. Khi đến điểm tập Pháp Luân Công để thực hành, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân bao trùm toàn bộ trường luyện công. Một bạn đồng tu nói rằng Thiên Mục của tôi đã mở, do vậy tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng ở các không gian khác.

Một đêm của tháng sau đó, tôi đi làm về nhà vào lúc 10 tối. Con gái tôi và con trai đã đi ngủ. Tôi cầm cuốn sách trong tay mình và lật giở, mặc dù tôi chẳng biết đọc. Tôi nhìn thấy chân dung Sư Phụ đang mỉm cười với mình. Tôi cầm cuốn sách và nói, “Sư Phụ! Thật là tuyệt vời nếu con có thể đọc sách!” Tôi gấp sách lại và đi ngủ.

Khi đang trôi vào giấc ngủ, tôi nhìn thấy Sư Phụ bước ra khỏi cuốn sách, mở sách ra để tôi đọc. Tôi nói con không thể đọc được. Sư Phụ lùi lại một bước và giở một trang. Sau đó Người hỏi tôi trông các chữ như thế nào. Tôi trả lời rằng chúng giống như đường riềm trang trí cửa sổ. Sư Phụ đặt sách xuống và vỗ nhẹ lên đầu tôi ba lần, rồi rót một cái gì vào tai tôi. Và Sư Phụ biến mất. Tôi kêu, “Sư Phụ! Sư Phụ!”

Hôm sau, con gái học Pháp với tôi. Khi cháu đọc những câu của dòng đầu tiên, tôi cảm giác là tôi có thể đọc những câu của dòng thứ hai. Khi tôi bảo con là tôi có thể đọc những câu này, cháu nói, “Thật là phép mầu! Con sẽ kiểm tra mẹ một số câu.” Khi kiểm tra, tôi có thể đọc được bất kì một câu nào. Tôi mừng tràn nước mắt. Từ đó tôi đã bắt đầu đọc sách Đại Pháp một mình.

Ngày 20 tháng Bảy 1999, chế độ Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Khi tôi theo dõi thấy Đài truyền hình tuyên truyền bôi nhọ Sư Phụ và Đại Pháp, tôi đã khóc. Tôi quyết định đi Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Vào ngày 20 tháng Tư năm 2000, một bạn đồng tu và tôi đã đến Bắc Kinh. Một cảnh sát đã bắt chúng tôi ở quảng trường Thiên An Môn và đưa chúng tôi vào đồn cảnh sát Thiên An Môn. Tôi đã giảng sự thật cho họ. Tôi nói, “Tu luyện Pháp Luân Công có nhiều lợi mà không có hại.” Tôi giải thích tôi đã bắt đầu tập công như thế nào và trước kia tôi không biết đọc, nhưng sau khi tập Pháp Luân Công, tôi đã biết đọc. Viên cảnh sát không tin, và họ kiểm tra tôi. Tôi biết tất cả các câu mà họ thử tôi. Sau đó họ hỏi người bạn tu cạnh tôi liệu có phải trước kia tôi đã mù chữ không. Bà ấy công nhận, và viên cảnh sát nói, “Thật là một phép mầu!”

Chúng tôi bị đưa về nơi công tác của mình. Người phụ trách ra lệnh cho tôi phải viết Bản cam kết không tập Pháp Luân Công. Tôi đã từ chối. Họ đe doạ sẽ phạt tôi 3500 tệ. Tôi nói, “Tôi không có tiền. Tôi đã không làm gì sai trái cả; tại sao tôi phải đưa các anh tiền?” Một số các bạn tu khác đã đưa họ tiền. Cuối cùng, họ nhốt chúng tôi vào một căn phòng. Ngày hôm sau, họ muốn chụp ảnh chúng tôi, nhưng tôi từ chối. Họ bảo tôi phải cầm một tấm bảng trên viết những lời phỉ báng Đại Pháp. Tôi cương quyết từ chối bởi trên thế giới này, Đại Pháp là điều chân chính nhất. Lính gác buộc tôi phải chụp ảnh nhưng lần nào tôi cũng từ chối, tôi đã vứt tấm bảng xuống bốn lần khi họ buộc tôi phải nâng nó. Một lúc sau, một số lính gác đến và túm lấy đầu tôi, tôi tiếp tục kháng cự không cho chụp ảnh. Tôi nói, “Các cậu không thể nào chụp được ảnh tôi đâu!” Tôi cũng không điền vào bản khai theo họ. Tôi nhìn thẳng vào mặt họ. Một tên lính nói rằng tôi đừng nhìn thẳng vào hắn như thế, hắn cảm thấy sợ. Tay hắn run lên và hắn không thể viết tiếp được nữa. Khi tấm ảnh chúng chụp được in ra, không có hình tôi trong đó. Chúng đã thất bại không chụp được hình của tôi vì sức mạnh của Đại Pháp. Chúng tiếp tục đẩy tôi chụp ảnh một lần nữa. Tôi nói nếu chúng xoá những lời đã viết, tôi mới chấp thuận chụp ảnh, và chúng đã làm như thế. Khi đó, ngộ tính của tôi quá thấp. Chúng ta không nên chấp nhận cộng tác với tà ác dù một chút nào.

Khi tôi quay lại trong tù, bọn lính bắt đầu đánh đập tôi tàn bạo. Tuy nhiên, tôi không có một dấu tích nào trên mặt, điều này làm các bạn tu ngạc nhiên. Tôi nhận ra Sư Phụ từ bi đã lo cho tôi rẩt nhiều. Tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ. Tôi chịu đánh đập bỏ đói trong một tuần, cuối cùng chúng thả tôi ra.

Nhân viên Phòng 610 và Đội An Ninh Công cộng nơi tôi công tác đã tiến hành nhiều cuộc tẩy não trong cơ quan. Không lâu sau, chúng không còn động đến tôi nữa vì chúng cho rằng thật vô ích mà đưa tôi đi tẩy não này bởi vì tôi không hề biến chuyển, như thế thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng khống chế của chúng đối với những người khác.

Tôi đã có những chấp trước mạnh mẽ vào tình cảm và tính tư lợi, cuối cùng tôi đã dừng tu luyện trong hai năm. Sư Phụ từ bi đã nhắc nhở tôi nhiều lần trong giai đoạn đó. Một lần tôi mơ thấy một người bạn tu nói với tôi rằng các đệ tử đã hoàn thành quá trình tu luyện, và anh nói tôi phải mau chóng lên; anh ấy duỗi tay ra và bay lên, còn tôi rơi trong không trung. Tôi ngồi thiền trên sàn, ép hai tay trước ngực, lòng mong cầu các bạn đệ tử tu luyện thành công.

Sau đó, Sư Phụ lại nhắc nhở tôi một lần khác trong mơ: Tôi phải qua một con sông rộng trên đường về thị xã. Cây cầu bị hỏng, và không một ai có thể qua sông. Đột nhiên, một cái thang hạ từ trên trời xuống và đưa mọi người qua sông. Họ không dám trèo cao lên thang, còn tôi thì có. Khi đó con trai tôi gọi mẹ. Khi tôi quay đầu lại, tôi ngã xuống sông. Sư Phụ đã dùng một cây cọc gỗ để cứu tôi.

Vào tháng Tám 2004, tôi quay về từ Thượng Hải. Ngay khi trở về, tôi muốn tập lại Pháp Luân Công. Tuy nhiên, tôi đã không chăm chỉ. Tôi nghĩ rằng Sư Phụ không còn trông nom tôi nữa vì tôi dừng tu luyện một thời gian dài như thế. Vào tháng Chín 2004, tôi lại có kinh nguyệt, tôi cảm thấy Sư Phụ vẫn coi sóc cho tôi. Thời gian đó, tôi đã chuẩn bị tư tưởng tu luyện lại, nhưng hoàn cảnh gia đình lại không tốt. Tôi phải chăm sóc cháu, con của con gái, và tôi bận bịu suốt ngày. Tôi không có thời gian đọc Pháp. Ít lâu sau, tôi nói con gái để mẹ chồng cháu chăm sóc cháu bé, còn tôi sẽ ra ngoài đi làm. Nếu tôi làm việc bên ngoài, tôi có thể liên lạc với nhiều bạn tu và có thể có tài liệu Pháp Luân Công.

Một người bạn giới thiệu tôi làm người giúp việc. Khi con gái bà chủ gặp tôi, tôi nói, “Tôi là đệ tử Pháp Luân Công, và tôi sẽ học Pháp, luyện công ở nơi tôi trú ngụ. Liệu gia đình cô có chấp thuận không? Tiền lương không quan trọng.” Cô ấy trả lời, “Tôi có thể chấp nhận điều này, nhưng tôi sợ cha tôi không chấp nhận bởi vì ông ấy trước kia là chiến sĩ Hồng Quân và bây giờ là một giám đốc phân xưởng.”

Khi tôi đến nhà cô ấy, tôi đã giảng sự thật cho bà mẹ. Bà hiểu mọi chuyện nhanh chóng. Bà ấy bị gãy xương bắp đùi, và không di chuyển được, phải nằm trên giường. Tôi nói bà ấy hãy niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Sau khi bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” trong bốn ngày, bà đã đi lại được. Ít lâu sau, bà ấy bắt đầu học Pháp và tập công với tôi. Bà nói với mọi người rằng Đại Pháp và sư phụ đã cứu bà, và bà biết ơn sự cứu độ của Sư Phụ.

Khi người cha nhìn thấy vợ mình đi lại được, ông đã quá ngạc nhiên. Ông nói, “Đây là điều thần kì!” Ông nói cho anh con rể tin mừng này. Anh ta không tin và đến ngay tối đó để tận mắt chứng kiến. Khi thấy điều này, anh con rể nói tôi là người mà trời đã phái xuống để cứu toàn bộ gia đình anh. Sau khi tôi giảng giải cho họ sự thật xong, tất cả thành viên gia đình này đã thoái Đảng. Hơn thế, họ đã vứt đi hết các bức tượng mang dấu ấn ma quỉ trong nhà họ.

Cuối cùng tôi lại đến một nhà khác giúp việc. Công việc của tôi là trông nom hai đứa trẻ. Sau khi tôi nói với cô chủ tương lai rằng tôi là đệ tử Pháp Luân Công, cô ấy sợ hãi và không dám để tôi chăm sóc hai đứa con của mình. Đầu óc cô này đã bị đầu độc sâu sắc bởi sự tuyên truyền khủng khiếp của Đảng Cộng sản, bởi vụ dàn cảnh “tự thiêu” và tin tức “tự tử” tràn ngập trên TV, những câu chuyện đã làm sợ hãi và thất vọng bao người. Một bạn tu khác và tôi đã giảng giải sự thật cho cô. Cuối cùng, cô ta nói sẽ để tôi làm thử việc ba ngày. Ngày hôm sau, cô đã quyết định thuê tôi. Tôi tiếp tục công việc giảng sự thật cho họ và cuối cùng tất cả họ đều hiểu. Sau đó, không những họ đã có những thái độ tích cực với Đại Pháp, mà họ còn thoái đảng, thậm chí một số họ hàng và bạn bè của họ cũng ra khỏi đảng.

Một hôm, một người họ hàng của gia đình này đến chơi. Khi cháu bé nhìn thấy người này, nó khóc to và nói rằng nó sợ. Buổi đêm, đứa trẻ sốt, không ngủ được và khóc suốt. Người mẹ nhớ những gì tôi dặn, liền nói, “Sư Phụ, xin người cứu giúp gia đình con và tịnh hoá cho con của con.” Ngay khi cô vừa nói xong, cô nhìn thấy một vầng hào quang vàng rực quay tròn, và đứa bé con cô không còn khóc nữa. Sau đó, họ đã tin tưởng hoàn toàn vào Đại Pháp và hiểu rằng Sư Phụ đã cứu mọi người. Từ đó trở đi, khi người chồng và đứa con của cô ấy thấy tài liệu Đại Pháp và các bản sao của Cửu Bình mà người ta bỏ đi, họ đều đi nhặt lại.

Giờ đây, tôi đang cố gắng hết mình để làm tốt ba điều và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa. Nếu có thời gian, tôi sẽ ra ngoài giảng sự thật tận mặt cho từng người và sẽ cố gắng không để lỡ một người có tiền duyên nào. Ngay khi đi xe buýt, khi ra ngoài mua rau hay gọi điện thoại, tôi sẽ giảng chân tượng cho bất kì ai mà tôi gặp.

Tôi đã giúp được 300 người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi sẽ tiếp tục làm tốt ba điều cho đến ngày Chính Pháp của Sư Phụ kết thúc.

Với kinh nghiệm của mình, tôi muốn nói với các bạn tu thế hệ trước đã dừng tu hãy tiếp tục tu luyện, đừng bỏ lỡ một cơ hội quí báu triệu năm có một này. Nếu họ bỏ lỡ cơ hội này, họ sẽ hối hận sâu sắc.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/5/160230.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/12/88537.html

Đăng ngày 26-08-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share