Bài viết của Tâm Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-06-2023] Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 13 tháng 6 năm 1996, tôi đã thay đổi. Tôi từ trạng thái lúc nào cũng chán nản trở nên lạc quan và tràn đầy năng lượng.

Sức khỏe của tôi từng rất kém. Tôi bị loét tá tràng, u tuyến giáp, đau thắt lưng, đau đốt sống cổ và cả hai đầu gối. Do bệnh tật nên mùa hè tôi cũng phải mặc áo len. Tôi đã thử đủ phương thuốc như Trung y, Tây y, thuốc nam, và châm cứu ở các bệnh viện quân y, nhưng đều không có tác dụng. Tôi cao 1,7m mà chỉ nặng 43 cân. Sau đó, tôi học một môn khí công giả và chiêu mời phụ thể.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả vấn đề sức khỏe của tôi đều biến mất. Tôi tăng lên 84 cân và có sức khỏe tốt. Tinh thần tôi cũng trở nên vững vàng.

Qua trải nghiệm của mình, từ tận đáy lòng, tôi hy vọng tất cả các chúng sinh đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Là học viên, đây là sứ mệnh thần thánh của chúng ta. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người trong cuộc sống hàng ngày như khi tôi đi chợ, đi trên các phương tiện công cộng, đợi gặp mọi người và đi dạo. Tôi cũng đến những nơi tụ tập như công viên để nói chuyện với mọi người.

Tiếp cận trực tiếp với mọi người để cứu họ

Sau nhiều lần bị bức hại, tôi cảm thấy xuất phát điểm của tôi nên là vị tha, nghĩa là giảng chân tướng và cứu chúng sinh chiểu theo yêu cầu của Sư phụ Lý.

Sau khi được tại ngoại năm 2004, tôi bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người và làm tài liệu chân tướng. Ở thời điểm đó, Cửu Bình mới được công bố. Một học viên hỏi liệu tôi có muốn phát cuốn sách đó không. Tôi trả lời: “Có chứ.”

Sau khi bắt đầu phát cửu bình, tôi có một giấc mơ. Ở giữa một hội trường có một cái túi đầy sách cửu bình. Một con quỷ có bộ tóc rất dài cầm một cuốn lên và bắt đầu đọc. Ngay khi đọc sách, con quỷ bị tan biến chỉ còn lại bộ trang phục màu đen. Giấc mơ đã điểm hóa cho tôi rằng cửu bình có thể thanh trừ những sinh mệnh tà ác. Tôi cảm thấy Sư phụ đang khích lệ chúng tôi tiếp tục phát cửu bình trên diện rộng.

Có một lần, tôi nói với một người đang đợi xe buýt rằng: “Chào ông! Ông đã bao giờ nghe đến việc thoái Đảng bảo bình an (thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc để đảm bảo an toàn) chưa? Một cựu lãnh đạo Đảng đã ra lệnh nhổ tận gốc Pháp Luân Đại Pháp, và giờ Trời sẽ diệt Trung Cộng. Vậy ai là Trung Cộng? Đó là những người thuộc về Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Nếu ông không thoái thì ông sẽ bị diệt vong cùng nó. Sinh mệnh là của chính chúng ta. Chết vì Đảng không đáng! Chỉ có ai trân quý sinh mệnh của mình mới có thể được gọi là sáng suốt và thiện lương.”

Ông ấy nói: “Có người đã nói với tôi điều này 15 lần rồi, nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý thoái. Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, tôi chẳng tin điều chị nói. Chị thật là duy tâm!”

Tôi hỏi: “Ông là người theo chủ nghĩa duy vật à? Vậy để tôi cho ông xem một bức ảnh thì ông có thể hiểu được điều tôi đang nói nhé.” Tôi lấy ra tờ rơi có bức ảnh Tàng Tự Thạch cho ông ấy xem. Tôi chỉ vào phiến đá và nói: “Đây là thật đấy. Nó từ trên Trời xuống. Nếu ông không tin tôi thì có thể tự tìm hiểu nhé.”

Ông ấy nói: “Chị có thể cho tôi những tờ khác mà chị có được không?” Tôi đưa ông ấy vài tờ thông tin khác nhau. Tôi cũng giúp ông ấy thoái Đảng và bảo ông hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để tránh khỏi tai họa. Cuối cùng ông ấy bày tỏ lòng cảm ơn đối với tôi.

Bất cứ khi nào ra ngoài giảng chân tướng, tôi thường mang theo đủ loại tài liệu khác nhau vì e rằng mình có thể quên nói về điều gì đó. Điều đó cũng bởi vì thật khó có thể chuyển tải hết mọi thông tin khi trò chuyện với một người. Và cách làm này cũng đem lại hiệu quả rất tốt.

Cứu người trong khi phủ định những nỗ lực nhằm gia tăng bức hại tôi

Có một lần khi tôi giảng chân tướng, có mấy người không rõ về Đại Pháp đã báo cảnh sát. Cảnh sát đã bắt tôi, lục soát nhà tôi và tịch thu máy tính, máy in và hơn 10 cuốn sách Đại Pháp. Sau đó, họ làm giả kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi để trại tạm giam tiếp nhận tôi.

Ở trại tạm giam, tôi làm ba việc mà các học viên cần làm như thường lệ. Ban đêm khi tôi trực, tôi luyện công. Còn vào ban ngày thì tôi học thuộc Pháp. Tôi biết tôi không nên bị giam giữ ở đó, do vậy tôi đã phát chính niệm để phủ định sự bức hại. Tôi cũng giảng chân tướng cho các tù nhân và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Khi tôi giúp một Trưởng xà lim thoái Đảng, cô ấy rất vui và không quan tâm đến việc tôi luyện công nữa. Khi tôi rời khỏi trại tạm giam, tôi đã cầm theo một danh sách hàng chục người đã thoái Đảng.

Lính canh ở trại tạm giam không khám xét tôi nhưng những người đến đón tôi đã đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe. Họ lại làm giả kết quả và đưa tôi đến một trại lao động cưỡng bức. Sau đó tôi cầu Sư phụ gia trì cho tôi. Trên đường đi, tôi đã xuất chính niệm rằng: khi đến trại lao động cưỡng bức sẽ làm cuộc kiểm tra sức khỏe khác và kết quả giả mạo của họ sẽ không được chấp nhận.

Đến trại lao động, họ đã kiểm tra sức khỏe của tôi và từ chối nhận tôi dựa trên kết quả của họ. Những cán bộ đưa tôi đến tìm mọi cách gây sức ép để họ nhận tôi, nhưng trại lao động vẫn cứ từ chối. Tuy họ kiểm tra sức khỏe tôi thêm vài lần nữa nhưng cuối cùng họ đã từ chối. Sau đó, tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Con sẽ theo an bài của Ngài. Sư phụ bảo con đi bất cứ đâu, con sẽ đi.” Mãi đến khi chiếc xe dừng ở một bệnh viện thì tôi mới biết rằng mình đã được cứu khỏi trại lao động đó.

Kể từ đó thái độ của cảnh sát đã thay đổi, vì các nhân tố tà ác sau lưng họ đã bị giải thể. Trên đường về nhà, Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng tôi đã được an toàn. Nhưng vì tôi vẫn chưa về đến nhà nên tôi không thể giải đãi chính niệm của mình. Nhờ sự bảo hộ của Sư tôn, cuối cùng tôi cũng về đến nhà an toàn.

Khi tôi bị bắt lần đầu, các học viên khác và gia đình tôi đã đi khắp nơi đòi thả người. Họ đã rất nỗ lực bởi tất cả đều rất bận rộn trong cuộc sống. Họ đã phối hợp với nhau rất tốt. Và không kể họ sống cách nhau bao xa nhưng họ vẫn đưa ra những ý tưởng để giải cứu tôi. Sau khi biết được điều này, tôi đã rất cảm động. Tôi vô cùng cảm ân sự từ bi hồng đại của Sư phụ và biết ơn sự giúp đỡ vô tư vô ngã của các đồng tu.

Những người hữu duyên biết về chân tướng Đại Pháp

Có lần tôi nói với một bà lão khoảng 70 tuổi trong công viên. Tôi giảng chân tướng cho bà và hỏi liệu bà đã bao giờ nghe nói về việc “thoái Đảng bảo bình an” chưa. Bà bảo tôi rằng hàng xóm của bà cũng đã nói về điều đó. Sau đó bà hỏi tôi về vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn và tại sao các học viên lại vây hãm Trung Nam Hải. Tôi giải thích cho bà căn nguyên và hệ quả của cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4, và tôi cho bà biết thêm chi tiết về “vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn” cũng như tội ác mổ cướp nội tạng sống của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với các học viên. Tôi cũng nhắc đến vụ kiện đưa Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc ra công lý. Bà ấy đã minh bạch chân tướng. Chúng tôi đã nói chuyện gần một giờ đồng hồ.

Trong lúc rời đi, tôi tình cờ gặp một người đàn ông ở lối đi và tôi hỏi ông ấy liệu ông ấy đã nghe đến “Thoái Đảng bảo bình an” chưa. Ông ấy không muốn nghe. Sau đó tôi quay sang cậu thanh niên cạnh tôi và hỏi câu tương tự. Cậu ấy giơ tay lên để tôi dừng lại nhưng tôi vẫn nói. Sau đó cậu ấy nói: “Bà luyện Pháp Luân Đại Pháp phải không? Có phải bà luyện Pháp Luân Đại Pháp không?” Cậu ấy bắt đầu chỉ vào tôi và giọng điệu trở nên hung hăng.

Ngay sau đó, trường năng lượng từ bi của Sư phụ đã có hiệu lực, và nó ước chế cậu ấy. Cậu ấy nhìn tôi và đợi tôi trả lời. Tôi nói: “Tôi là một người dân bình thường. Tôi biết về những chân tướng này. Tôi muốn nói cho cậu biết là vì lợi ích của cậu, không để cho chúng hại cậu. Nếu cậu muốn nghe thì tôi sẽ nói cho cậu, còn không tôi sẽ không nói.” Vật chất thao túng sau lưng cậu ấy đột nhiên biến mất. Sau đó cậu ấy cúi cầu và xem điện thoại di động.

Sau đó tôi gặp một người phụ nữ vui vẻ nói chuyện với tôi. Nhưng khi tôi bảo cô ấy thoái Đảng thì cô ấy lại giống như người trước đó và không muốn nghe. Tôi liền sải bước thật nhanh để rời khỏi nơi đó.

Nhưng cô ấy đã đi theo tôi và gọi lớn: “Chị ơi! Chị đang nói về cái gì đấy? Tôi muốn nghe. Chị đừng đi nữa, tôi muốn nghe mà.” Tôi bước đi càng lúc càng nhanh nhưng cô ấy vẫn cứ gọi, tôi bèn dừng lại và cô ấy đã đuổi kịp tôi. Tôi hỏi cô ấy: “Ai bảo chị tới đây?” Cô ấy đáp: “Không ai bảo tôi tới cả, là tôi tự tới.”

Tôi nói: “Khi một người quyết định tam thoái thì ông Trời sẽ bảo hộ người tốt. Hễ thiên tai đến thì người đó có thể thoát khỏi.” Tôi giúp cô ấy thoái rồi đưa cho cô một chiếc bùa hộ mệnh và một ít tài liệu. Cô ấy nói: “Chị còn gì nữa không? Cho tôi thêm đi.” Tôi bảo cô ấy: “Tôi chỉ có thế này thôi. Khi nào gặp lại tôi sẽ đưa chị thêm.” Cô ấy nói: “Tôi thích nghe những điều chị nói, những gì chị nói rất có đạo lý.”

Tôi nói: “Chị hãy nhớ niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ nhé. Đừng quên rằng đây là cách cứu mạng. Không kể chị gặp phải tai họa gì, chị hãy thành tâm niệm, chắc chắn chị sẽ được bình an vô sự.” Cô ấy cảm ơn tôi và tôi trả lời: “Chị hãy cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp. Thực ra, chỉ có Đại pháp mới có thể cứu chị thôi!”

Tôi sẽ tiếp tục cứu nhiều chúng sinh hơn để có thể không cô phụ sự mong đợi của Sư phụ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/26/445440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/23/211455.html

Đăng ngày 23-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share