Bài một học viên tại Diên Biên, tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 15-08-2007] Cách đây mười ba năm, ngày 20 tháng tám 1994, Sư phụ từ bi tôn kính của chúng ta, Sư phụ Lý Hồng Chí đã đến thành phố Diên Cát để dạy Pháp Luân Đại pháp và các bài tập, mang đến hy vọng cho cái vùng nhỏ Diên Biên, dưới hình thức tu luyện để trở về nguồn cội. Tôi vô cùng may mắn được tham gia các buổi giảng.

Ngày 20 tháng tám 1994, khi Sư phụ vừa xuất hiện tại Sân vận động thành phố Diên Cát, các học viên từ khắp đất nước đến chào mừng Ông bằng một tràng pháo tay nổ như sấm và nước mắt. Tôi nhìn thấy một vòng ánh sáng lớn chung quanh Sư phụ ngay lúc mà tôi nhìn thấy Ông. Ngoài việc ngạc nhiên, tôi hiểu được –Sư phụ là một đấng Đại Giác mà đã đến trái đất để cứu độ chúng sinh. Giống như vừa tỉnh một giấc mộng, tôi quyết định ngay lúc ấy đi theo Sư phụ để tu luyện cho đến cùng.

Sư phụ dạy mười buổi giảng lưu loát và dễ dàng. Ông dạy những nguyên lý sâu xa nhất của vũ trụ, dùng một lời văn dễ hiểu nhất, và bao trùm mọi điều từ cơ thể con người cho đến vũ trụ; và từ các phân tử cho đến những hành tinh, nhưng tôi không bao giờ nhìn thấy ông cầm một cuốn sách hay những ghi chú gì cả trong khi Ông giảng dạy.

Tôi nhớ Sư phụ có nói trước rằng khi mà một người là một người tu chân chính, cho dù là những người đàn bà lớn tuổi không biết đọc cũng có thể hiểu Pháp.

Sư phụ tịnh hoá cơ thể cho các học viên vào ngày thứ ba của buổi giảng. Có hơn 4, 000 học viên trong sân vận động, và Sư phụ chia chúng tôi ra làm hai nhóm. Ông đầu tiên tịnh hoá cơ thể cho các học viên ngồi ở phía đông, và trong họ có một người phụ nữ lớn tuổi. Đứng ở phía bắc của sân vận động, Sư phụ duỗi cánh tay trái của ông và chỉ về hướng Nam. Ông nói, “Từ ranh giới bàn tay tôi, tôi sẽ tịnh hoá hướng đông trước. Mọi người bây giờ dơ bàn chân phải của chư vị lên. Đừng có gấp, và đừng làm trước. Nếu chư vị có các bệnh, đầu tiên nghĩ đến chúng. Hoặc nếu không thì hãy nghĩ đến bệnh của các người trong gia đình chư vị. Sau khi tôi kêu lên một, hai, ba, thì dậm bàn chân chư vị xuống đất.” Với cái vẫy bàn tay của Sư phụ, mọi người dậm chân phải của mình xuống đất.

Tôi nghe Sư phụ nói, “Tôi kêu chư vị đừng có gấp và đừng dậm chân trước khi tôi kêu lên ba. Chư vị không nghe, và dậm chân khi tôi vừa kêu lên hai. Vì vậy bây giờ các bệnh không biến mất mà nó đi xuống chân của chư vị.” Thì ra là người phụ nữ lớn tuổi kia quá nóng nảy để nhớ những lời của Sư phụ và đã dậm chân của bà khi Sư phụ vừa kêu lên hai. Sư phụ biết rất rõ, cả ở một khoảng cách xa. Ngay sau đó, Sư phụ tịnh hoá cơ thể cho các học viên ngồi ở phía tây.

Cuối cùng, Sư phụ tịnh hoá cơ thể cho toàn khán giả một lần nữa. Khi Sư phụ vừa vẫy bàn tay Ông và mọi người dậm chân xong, thị lực của người đàn bà lớn tuổi bổng trở nên rõ rệt, và bà nhìn thấy tất cả. Bà cũng quá hứng khởi để giữ được nước mắt và sự cảm động, bà đã la lớn, “Tôi đã gặp một vị Phật sống!”

Khi buổi giảng của ngày đó kết thúc, cơ thể của tôi bắt đầu thay đổi tức thì. Tôi đi tìm nhà cầu suốt trên con đường đi về nhà và phải tiêu trừ rất nhiều điều xấu. Sau khi các buổi giảng xong, tất cả các bệnh của tôi đều biến mất và tôi trở nên rất có năng lực. Tôi quả là cảm thấy như được đẩy tới trước khi tôi đi xe đạp, và gương mặt của tôi trở nên hồng hào như một người phụ nữ trẻ. Tôi không phải là người duy nhất kinh nghiệm được các sự thay đổi đó. Toàn thể các tham dự viên của khoá giảng đều kinh nghiệm được các sự thay đổi ở những cấp khác nhau.

Các Pháp lý mà Sư phụ trao truyền đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về thế giới và về đời người trong tám ngày đó. Tôi hiểu ra mục đích thật sự của làm người và phát triển một sự hối hả trở về ngôi nhà nguyên thuỷ của tôi. Một ngày kia một cơn bão táp bỗng kéo đến trên thành phố Diên Cát và tràn ngập vùng trung tâm thành phố. Nhưng với sự che chở của Sư phụ, cơn bão không can nhiễu đến chúng tôi, và chúng tôi tất cả đều có thể tham dự buổi giảng như dự định.

Sư phụ mở Thiên Mục cho nhiều học viên, và họ có thể nhìn thấy các Pháp Luân quay, các tiên nữ rải hoa, và những ánh sáng nhiều màu, cũng như nhiều điều tuyệt vời khác.

Sư phụ rất đạm bạc. Ông gói rau cải chua còn dư và để dành cho bữa ăn hôm sau. Khi khoá học xong, Sư phụ ban cho sáu lá cờ Pháp Luân và nhiều máy chạy băng cho nơi tập công chung của Diên Biên làm quà và cho số tiền còn lại là 7, 000 đồng cho ‘Hồng thập tự’. Khi Ông rời đi, Sư phụ đích thân mua vé xe lửa của mình.

Ngày nay, tất cả các cảnh cảm động đó diễn lại như là chúng ngay trước mắt tôi, từng cảnh từng cảnh. Cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu tháng bảy 1999. Khi tôi vừa nhìn thấy các tin giả dối mà phát hành trên các thông tín của ĐCSTQ vu khống Sư phụ bằng cách nói rằng Ông phung phí tiền bạc, được đích thân chứng kiến nếp sống của Sư phụ, tôi cảm thấy sự lớn lao của Sư phụ càng nhiều hơn nữa.

Những ngày 20-27 tháng tám 1994 là những ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Với tất cả những gì Sư phụ đã ban cho tôi, tôi chỉ có thể báo đáp một chút ít bằng cách tự tôi tu luyện cho tốt.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/15/160890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/1/89142.html

Đăng ngày 09-09-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share