Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại miền Tây Mỹ quốc

[MINH HUỆ 21-07-2007] Vì tôi chấp trước vào chữ tình giữa vợ chồng, tôi đã bị động trong một thời gian lâu trước khi tôi thức tỉnh.

Chồng tôi và tôi được gặp nhau trong sự tập luyện Pháp Luân Công, và chúng tôi cả hai đều tập luyện Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm trước khi chúng tôi đi đến hôn nhân. Lúc bấy giờ, tôi cảm thấy sung sướng vì tôi có thể hoà hợp với trang thái người thường, nhưng cũng có thể trao đổi quan điểm với chồng tôi, và chúng tôi sẽ giúp nhau trong sự tu luyện Pháp Luân Công và chứng thực Đại pháp. Đối với đời sống hằng ngày, tôi nghĩ nó cũng khá giống như vậy; là một học viên, khi một người tu tốt, các thiếu sót của họ có thể được thăng tiến. Tôi không xem các chấp trước sau lưng các tư tưởng đó là quan trọng, và cảm thấy, dù sao, lập gia đình cũng là một vấn đề trong xã hội người thường. Ví dụ, chồng tôi nói rất ít và không giỏi về nói chuyện riêng. Tôi nghĩ anh ta sẽ dần dần hiểu tôi hơn. Nhưng, tu luyện là nghiêm túc, và mọi chấp trước nếu vẫn ôm giữ chúng thì sẽ có thể bị tà ác lợi dụng, nhưng tôi đã ôm giữ cái chấp trước về chữ tình trong gần ba năm.

Sau đám cưới, đời sống của chúng tôi rất giản dị. Sau này chúng tôi có một đứa con và phải đối diện với một số vấn đề mà chúng tôi chưa bao giờ gặp phải. Có những người già và trẻ để trông chừng trong gia đình, và nhiều điều phải xét đến. Chồng tôi nói ít, và tôi luôn cảm thấy anh không tỏ ra tôn trọng tôi. Tôi nổi giận và than phiền với anh, nhưng vô ích. Khi tôi nói quá nhiều, anh chỉ trả lời có một câu, “Hãy nhìn vào bên trong!” Nhưng tôi lại không thấy anh ta tìm được một cái gì trong sự nhìn vào bên trong của anh ta. Sự hờn giận của tôi càng gia tăng, và tôi xem nó như là một vấn đề của anh ta. Tôi cũng biết tôi có chấp trước nhưng không nghĩ nó là cái khoá và tiếp tục ngó lơ nó.

Sư phụ nói trong kinh văn, “Cảnh giới”
“Người thiện sinh ra với tâm trắc ẩn. Từ lòng hoan hỷ không thù hận, họ đón nhận khó khăn
làm niềm vui.” (Tinh tấn yếu chỉ).

Tôi không thể tập trung khi học Pháp và tôi biết tôi không đủ phẩm chất làm một người thiện do sự hờn giận của tôi. Tôi biết thời gian bây giờ rất quí báu—Tôi không nên để mất sức lực trên những vấn đề này và cảm thấy rối loạn. Nhưng tôi nhìn ra bên ngoài suốt và cả tìm thấy lý do để tự biện hộ. Sư phụ nói,
”Kỳ thật thời xưa Trung Quốc – toàn thế giới, xã hội Tây phương cũng vậy—người đàn ông biết cách nào đối đãi với vợ họ, lưu ý và chăm sóc cho vợ họ; và đàn bà cũng biết cách tôn trọng và lo cho chồng họ–đó là cách Âm và Dương cùng tồn tại.” (Giảng Pháp tại Mỹ quốc)

Tôi nghĩ nếu anh ta có thể lưu ý đến tôi hơn một chút, cả nói vài lời dễ mến một chút, chăm sóc cho tôi hơn một chút, vậy thì sẽ dễ dàng thôi. Cả người thường cũng biết cách làm những việc giản dị như vậy, làm sao tôi có thể làm cho anh ta hiểu? Khi tinh thần tôi khá hơn một chút, tôi nghĩ đó là vì tạo bởi bản tính của anh. Một người vợ cũng phải chăm sóc cho chồng mình, vì vậy tôi đưa cho anh xem một vài bài văn về liên hệ vợ chồng viết bởi người thường, nhưng anh nói anh không có thời giờ đọc chúng.

Khi tình trạng tôi không tốt, tất cả những tư tưởng loạn bậy xuất hiện. Trong một lúc tôi cảm thấy anh không muốn sống với tôi, và tôi trở nên càng lúc càng giận dữ. Trong một lúc tôi tự nói với tôi hãy để anh ta đi, đừng hạ thấp mình xuống tới trình độ của anh, và bất kể anh ta. Trong một lúc tôi nghĩ có lẽ tôi mắc nợ anh trong một tiền kiếp. Kỳ thật tôi xem nó như một cái nợ, và tôi tự hỏi tại sao anh đối xử với tôi như vậy. Sau đó một ý nghĩ khác xuất hiện: “Người này đối xử thành thật với tôi. Anh ta không có xấu với tôi vì anh ta đối đãi với mọi người cũng như vậy, và không có đặc biệt xấu với tôi.” Sau khi tôi có cái ý tưởng đó, tôi thấy rất hổ thẹn, vì rõ ràng đây là một chấp trước về chữ tình. Đó là quá ích kỷ, và đó đúng là (cái thứ quan niệm) mà cần phải buông bỏ. Nhưng tâm tôi vẫn chưa yên. Tôi vẫn chờ đợi anh ta khá với tôi hơn một chút. Nếu anh ta như vậy, vậy thì sẽ không có mâu thuẫn. Tại sao anh ta không thể khá hơn lên một chút? Dù sao, vẫn còn có một chút chữ tình, vì chúng tôi tu luyện trong xã hội người thường. Vì tôi vẫn còn muốn một đời sống con người thường, tư tưởng của tôi đã rớt xuống cấp của người thường, và tôi tìm một giải pháp trên cấp người thường. Tôi nhìn ra ngoài, và tôi càng nhìn ra ngoài, tôi càng cảm thấy nặng nề. Thật vô ích. Tôi bị can nhiễu bởi các quan niệm người thường, như là tôi đang bị kéo lôi, và rút đi bởi một chất liệu nào đó. Tôi phải cố gắng rất nhiều để bình tĩnh lại khi học Pháp.

Tôi cũng than phiền với anh, hy vọng rằng điều đó sẽ giúp anh sửa đỗi. Chồng tôi lại đổi đề tài và hỏi tôi: tôi có học Pháp tốt không gần đây không?. Lúc nào là lần cuối mà tôi đọc cẩn thận chín bài giảng của Chuyển Pháp Luân? Tôi hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề này và xem nó luôn như một sự can nhiễu, nhưng tôi không thật sự liên kết nó với việc học Pháp và tập Công của tôi. Hơn nữa, tình trạng tinh thần này kỳ thật đã ảnh hưởng đến sự học Pháp của tôi. Vì vậy, tôi không thích nhìn nhận lỗi của mình và bỏ qua một bên điều anh đã nói. Tôi quyết định để anh yên và học Pháp trước.

Sau khi tôi đã học hai bài với sự tập trung sâu xa, tôi nhìn nhận là tình trạng này đã kéo dài một thời gian lâu. Đó là khó nạn của tôi, vì vậy tôi phải làm sao?

Một ngày sau, thình lình một tư tưởng xuất hiện trong lúc tôi học Pháp. “Tôi muốn các tình cảm này, nhưng tôi không có được, vậy nó phải chăng có ý là tôi phải thăng tiến mình lên? Đó là một vấn đề về sự tu luyện của tôi, vì vậy tại sao tôi cũng trách anh ta? Tôi phải làm sao, buông bỏ sự chấp trước? Tôi còn làm được gì khác?” Than ôi.

Sự không vui trong tâm tôi đã kéo dài trong một thời gian lâu và sau đó thình lình biến mất. Lúc bấy giờ, tôi nhìn thấy một hàng chữ mà tôi vừa đọc chớp nhanh qua như một giòng máu nhỏ. Tôi vô cùng khổ và trào nước mắt. Tôi không biết bao nhiêu khó nhọc Sư phụ đã để ra chỉ vì sự chấp trước này của tôi –cái giá quá cao. Sau gần ba năm, tôi có thể thay đổi quan niệm này. Tôi không biết nhìn ra những tổn thất nhìn thấy được và không nhìn thấy được tạo nên bởi sức lực và thời gian đã phí phạm, vì tôi đã ở trong mê và không thể thức tỉnh và nhìn thấy các chấp trước của tôi đã trở nên quá lớn. Bất kể tôi hối hận bao nhiêu, thì cũng không có cách nào đền bù lại sự thiếu sót của tôi. Chữ Tình nguyên là không có trong đời tôi, vì nơi chốn mà tôi đến không có cái thứ như vậy—tại sao tôi phải muốn nó? Tôi xem như hiểu khá rõ khi tôi nói về nó trước đây. Nhưng khi tôi gặp phải nó, tôi không thể buông bỏ nó vì tôi đã kéo dài thời gian quá lâu để đối diện với nó. Tôi thật không có xứng đáng và để thất vọng cho Sư phụ.

Ngày hôm sau, chồng tôi gọi. Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong một thời gian lâu. Anh nói về tình trạng của anh gần đây và hỏi về tình trạng của tôi. Tôi biết rằng điều mà tôi thật sự mất là kỳ thật các chấp trước xấu của tôi.

Nhiều ngày sau, tôi lại đọc Bài giảng của Sư Phụ tại Mỹ quốc:
”Trong thời xưa, Trung Quốc –kỳ thật trên toàn thế giới, nơi xã hội Tây phương cũng vậy—đàn ông biết cách nào đối đãi với vợ họ, lưu ý và chăm sóc cho vợ họ, và các người vợ cũng biết cách nào lưu ý và lo cho chồng của họ–đó là cách mà Âm Dương cùng tồn tại.”

Tôi chợt hiểu ra rằng lời đó diễn tả mối tương giao giữa vợ chồng trong thời xưa, đã xảy ra trong một thời mà trong xã hội đạo đức nói chung là tốt. Cái hình thức và tình trạng của Âm Dương cùng tồn tại đó đã không đạt được bởi người thời nay, mà đặt để quan trọng trên chính cảm giác của mình do vì ích kỷ.
”Cổ nhân lòng thành thực,
Tâm tĩnh phúc thọ đầy.”
(“Phóng hạ chấp trước, Hồng ngâm I)

Chỉ khi người ta đạt được cảnh giới đó mà họ có thể kinh nghiệm được trạng thái đó. Nhưng là một học viên, chúng ta không mong cầu sự hạnh phúc trong thế giới con người, mà là thăng tiến Tâm Tính. Chúng ta sẽ không dùng Pháp để đòi hỏi nơi người khác.Trong khi chúng ta có thể xem nhẹ chữ tình trong gia đình chúng ta, thì điều gì sẽ xuất hiện là càng lưu tâm đến người khác.

Sau đó có một vài lần lại tái diễn, các cảm giác trầm trọng lại xuất hiện. Tôi tức thời hiểu ra rằng chữ Tình lại ló đầu, và tôi phải vứt nó đi và không để bị xúc động thái quá về nó. Tôi biết không dễ gì mà buông bỏ hoàn toàn chữ tình, nhưng vì tôi đã biết quay ngược lại các quan niệm cũa tôi, từng bước từng bước, nó sẽ không quá khó.

Trên đây là điều tôi hiểu biết có hạn. Xin chỉ điểm cho những lỗi lầm.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/7/21/159287.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/7/27/88042.html

Đăng ngày 16-09-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share