Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-07-2023] Một người phụ nữ mù ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam đã bị cáo buộc vào tháng 12 năm 2022 và bị tuyên án bảy năm tù với 20.000 nhân dân tệ tiền phạt vào tháng hai năm nay vì tín ngưỡng vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện tâm và thân bị bức hại bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) từ tháng 7 năm 1999.

ff19c442472a19e30ca2cad3f6ffc3cc.jpg

98b095ba618bfdbefe4e004e3030c9ea.jpg

Vào tháng 5 năm 2023, bà Dương Hiểu Minh 54 tuổi đã nộp đơn khiếu nại hai công tố viên và thẩm phán vì đã bức hại tàn ác đối với bà.

Bà Dương bị bắt tại nhà vào ngày 28 tháng 5 năm 2022 và được trả tự do 2 ngày sau đó sau khi trại tạm giam địa phương từ chối tiếp nhận bà do sức khỏe yếu. Các công tố viên Trương Hạm Văn và Khả Vũ Hâm của Viện kiểm sát quận Tây Sơn đã truy tố bà vào cuối tháng 12 năm 2022. Cảnh sát xông vào nhà bà vào ngày 1 tháng 2 năm 2023 và đưa bà đến thẳng Tòa án quận Tây Sơn để xét xử.

Chủ tọa phiên tòa Chu Đan Đan đưa ra bản cáo trạng tại nhà riêng của bà vào ngày 14 tháng 3. Bà Dương đã hỏi lại rằng liệu bà – một người bị mù, có thể làm gì để viết đơn kháng cáo cho mình hay không? Thẩm phán Chu đã không trả lời câu hỏi của bà hoặc để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào. Thẩm phán chỉ nói rằng: “Nếu bà phản đối bản án, bà có thể nộp đơn kháng cáo trong vòng mười ngày (ngày 23 tháng 3).

Vì bị mù, bà Dương đã không thể viết đơn kháng cáo cho đến ngày cuối cùng của thời hạn kháng cáo, tức ngày 23 tháng 3. Sau đó, bà gọi taxi chở mình đến Tòa án quận Tây Sơn (ở Trung Quốc, đơn kháng cáo được nộp ở các tòa sơ thẩm, sau đó họ chuyển chúng lên các tòa án cấp cao hơn). Người tài xế taxi rất thông cảm với bà và đã dùng điện thoại của mình để gọi cho thẩm phán Chu. Anh ta vô cùng sợ hãi sau cuộc nói chuyện qua điện thoại vì thẩm phán Chu đe dọa sẽ tống anh ta vào tù nếu anh ta dám giúp đỡ bà Dương. Vì thế, người tài xế đã quay lại và chở bà về nhà. Do đó, bà Dương đã không thể nộp đơn kháng cáo trong thời hạn 10 ngày để kháng cáo.

Tuy nhiên, bà vẫn cố gắng tìm cách để Tòa án trung cấp thành phố Côn Minh biết về việc bà phản đối bản án oan này.

Vào tháng 4 năm 2023, một vài người từ Tòa án trung cấp thành phố Côn Minh đã đến thăm bà Dương và hỏi về quan điểm của bà đối với bản án oan. Bà nói rằng mình phản đối việc kết án sai trái này và bà đã bỏ lỡ cơ hội kháng cáo vì tòa xét xử sơ thẩm từ chối cung cấp sự trợ giúp pháp lý cho một người khuyết tật như bà. Bà kêu gọi tòa án trung cấp thành phố lấy lại công lý cho mình. Nhưng họ không nói gì và bỏ đi.

Cảnh sát La của đồn cảnh sát Tông Thú Doanh đến nhà bà Dương vào khoảng 5 giờ chiều ngày 30 tháng 5 và thông báo bằng lời với bà rằng tiền bảo lãnh của bà đã được xóa bỏ. Anh ta đã không đưa ra thông báo bằng văn bản theo quy định của pháp luật. Bà Dương cho rằng đó là dấu hiệu tòa sơ thẩm có thể sẽ ra lệnh bắt bà trở lại trại giam và bỏ tù bất cứ lúc nào. Nó cũng có thể là sự trả đũa đối với bà vì đã nộp đơn khiếu nại.

Hai ngày sau, thẩm phán Chu và nhân viên Dương Lạc từ Tòa trung cấp thành phố cùng với vài viên chức từ đồn cảnh sát Tông Thú Doanh xuất hiện tại nhà của bà Dương. Họ lại hỏi bà có điều gì muốn nói về bản án của mình hay không? Bà Dương nói rằng bà không phạm bất cứ quy định pháp luật nào khi tập luyện Pháp Luân Công và yêu cầu bản án đó phải bị hủy bỏ. Bà cũng yêu cầu trả lại bà những tài sản đã bị tịch thu khi bà bị bắt vào năm 2022.

Bà Dương cho biết tòa án trung cấp sẽ không lật lại phán quyết ban đầu và họ đã hỏi liệu bà có khoản tiết kiệm hay thu nhập nào không? Anh ta gợi ý để bà Dương trả 20.000 nhân dân tệ tiền phạt. Bà Dương cho biết bà đã bị sa thải từ lâu vì giữ vững tín ngưỡng của mình. Còn đối với khoản tiền tiết kiệm của mình, bà ấy sẽ không sử dụng một xu nào trong số đó để trả tiền phạt bất hợp pháp.

Khiếu nại hai công tố viên

Trước khi bị cáo trạng và kết án, bà Dương đã nhiều lần gửi đơn khiếu nại cảnh sát từ Sở cảnh sát Tông Thú Doanh, những người đã hai lần cố tình cạy cửa vào nhà để bắt bà nhưng không bao giờ bồi thường cho bà về hành động của mình. Tuy nhiên, Viện kiểm sát quận Tây Sơn và Tòa án quận Tây Sơn đã làm ngơ trước hành vi vi phạm thủ tục pháp lý của hai viên cảnh sát này.

Sau khi tuyên án và nỗ lực kháng cáo không thành công, bà Dương đã nộp hai đơn khiếu nại, một đơn kiện các công tố viên Trương và Khả, và một đơn kiện thẩm phán Chu vào tháng 5 năm 2023.

Trong đơn khiếu kiện hai công tố viên, bà Dương mô tả chi tiết hai lần cảnh sát xông vào nhà để bắt giữ bà. Bà cáo buộc các công tố viên Trương và Khả đã không điều tra các hành vi vi phạm thủ tục pháp lý của các cảnh sát bắt giữ bà và buộc tội bà mà không có bất kỳ cơ sở pháp lý nào. Bà yêu cầu điều tra các công tố viên về tội “lạm quyền” và “lách luật vì lợi ích cá nhân”.

Cảnh sát cạy cửa vào nhà ngày 28 tháng năm 2022

Bản án tù mới nhất của bà Dương bắt đầu từ khi bà bị bắt vào ngày 28 tháng 5 năm 2022. Một viên chức từ Đồn cảnh sát Tông Thú Doanh và một người phụ nữ không rõ danh tính đã gõ cửa nhà bà vào khoảng 3 giờ chiều ngày hôm đó, tự xưng là từ ban quản lý tài sản để kiểm tra xem đường ống nước nhà bà có bị rò rỉ hay không.

Bà Dương đã từ chối mở cửa nhưng đột nhiên cảnh sát từ đâu xuất hiện. Họ cạy cửa nhà bà và đột nhập vào. Họ còng tay bà ra sau lưng. Họ không hề đưa ra bất cứ danh tính hay văn bản nào, họ đã đột kích vào nơi ở của bà và tịch thu những tài sản có giá trị của bà cùng với 16.000 nhân dân tệ tiền mặt.

Khoảng sáu giờ chiều, họ đưa bà đến đồn cảnh sát Tông Thú Doanh. Họ đã không cho bà bất kỳ thức ăn hay nước uống nào vào tối hôm đó. Họ cũng không cho phép bà sử dụng nhà vệ sinh. Để ngăn cản việc bà nói chuyện, họ đã dán một miếng dán vào miệng bà. Bà đã cố gắng để thở và sau đó họ mới dỡ miếng dán ra. Cả đêm hôm đó, bà bị ép ngồi trên chiếc ghế kim loại. Họ đã đưa bà ra khỏi chiếc ghế vào sáng hôm sau nhưng với hai tay bị còng phía sau.

7187440ac491298ac115ae64af713f33.jpg

Tái hiện tra tấn: Chiếc ghế kim loại

Chiều hôm sau, cảnh sát nói với bà rằng họ sẽ đưa bà đi kiểm tra sức khỏe. Bà từ chối đi và đã bị cảnh sát đẩy ngã xuống đất từ phía sau. Mắt trái của bà bị đập xuống đất nên bị chảy nhiều máu. Sau đó, viên cảnh sát cưỡng chế đưa bà đến bệnh viện.

Vài viên cảnh sát giữ bà ở trên giường, còn bác sĩ thì cởi quần áo của bà ra để kiểm tra. Bác sĩ lướt một thiết bị quét lên xuống trên cơ thể bà cho cảnh sát xem. Bà cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Kết quả kiểm tra cho thấy bà Dương không thích hợp bị giam giữ nhưng cảnh sát vẫn từ chối thả bà ra mà vẫn giam giữ bà thêm một đêm nữa.

Khoảng buổi trưa ngày thứ ba, cảnh sát đã lấy một chiếc mũ màu đen trùm lên người bà và cùm chân bà lại. Họ cũng thay còng tay của bà thành một bộ nặng hơn. Sau đó, họ đưa bà đến Nhà tù Thành phố Côn Minh, nơi đã từ chối tiếp nhận bà.

Cảnh sát đã đưa bà trở lại đồn cảnh sát và ép bà ngồi trên sàn bê tông lạnh giá. Họ để bà bị còng tay và chân trong suốt thời gian dài. Chiếc còng tay và cùm chân nặng đã cắt sâu vào da thịt bà, khiến bà bị chảy máu. Cổ tay và mắt cá chân của bà vẫn còn dấu vết cho đến tận bây giờ.

Vào khoảng 6 giờ chiều, ngày 30 tháng 5 năm 2022, cảnh sát cuối cùng đã tháo còng tay và xiềng xích cho bà và cho phép bà đứng dậy. Họ nói với bà Dương rằng bà đã được tại ngoại (với khoản tiền bảo lãnh 2.000 nhân dân tệ được khấu trừ từ 16.000 nhân dân tệ tiền mặt bị tịch thu từ bà). Sau đó họ chở bà về nhà.

Cảnh sát không bao giờ trả lại số tiền còn lại hoặc các đồ vật bị tịch thu khác (ngoại trừ đồ trang sức của bà). Họ cũng không cho sửa lại cánh cửa mà họ làm hư hỏng hoặc cung cấp bất kỳ khoản bồi thường nào. Cho đến tận hôm nay, bà Dương vẫn chưa hề nhận được bất kỳ văn bản thông báo nào về việc bà được tại ngoại.

Cảnh sát cạy cửa vào nhà vào ngày 1 tháng 2 năm 2023

Vào khoảng trưa ngày 1 tháng 2 năm 2023, một số cảnh sát từ Đồn cảnh sát Tông Thú Doanh đã gõ cửa nhà bà Dương. Bà đã từ chối cho họ vào và sau đó, bà nghe thấy tiếng khoan và đập cửa rất lớn. Sau khi cạy cửa, cảnh sát xông vào và ra lệnh cho bà đến Tòa án Quận Tây Sơn cùng với họ.

Bà đã từ chối và họ đưa bà ấy lên tàu tuần dương của họ. Một lần nữa, họ không đưa ra bất kỳ khoản bồi thường nào cho cánh cửa bị hư hỏng của bà ấy.

Bà Dương nộp đơn khiếu nại đồn cảnh sát với cơ quan giám sát của họ – Sở cảnh sát quận Tây Sơn. Sở cảnh sát phớt lờ bà và đệ trình vụ việc của bà lên Viện kiểm sát quận Tây Sơn. Các công tố viên Trương và Khả cũng làm ngơ trước những lời phàn nàn của bà và truy tố bà vì đã thực thi quyền tự do tín ngưỡng theo Hiến pháp.

Khiếu nại chủ tọa phiên tòa

Trong đơn khiếu nại thẩm phán Chu, bà Dương cáo buộc bà Chu đã không xem xét kỹ các tài liệu vụ án của bà và điều tra những sai phạm của cơ quan cảnh sát nói trên và hai công tố viên.

Bà nhấn mạnh rằng không có luật nào được ban hành ở Trung Quốc hình sự hóa Pháp Luân Công và bà không thể bị truy tố vì đã thực hiện quyền tự do tín ngưỡng theo hiến pháp của mình.

Bà Chu cũng không cung cấp được sự giúp đỡ cần thiết cho bà Dương, một người khuyết tật, khi bà phải vật lộn viết đơn kháng cáo. Bà Dương đề nghị thẩm phán Chu cũng phải bị điều tra vì phạm tội “lạm quyền” và “lách luật vì lợi ích cá nhân”.

Cưỡng ép phá thai, ly hôn và mù lòa do bị tra tấn

Trong cả hai đơn khiếu kiện, bà Dương đã chia sẻ về việc tu luyện Pháp Luân Công đã chữa khỏi bệnh mắt cho bà nhưng bà đã bị mù trở lại sau khi bị tra tấn vì không từ bỏ tu luyện.

Bà Dương đã bị mắc bệnh mắt từ khi còn nhỏ. Bà đã phải bỏ học sau khi học xong lớp sáu. Năm 1984, khi bà mới 15 tuổi, bà đã tìm được một công việc tại Trường Cao đẳng y tế Côn Minh và sau đó bà được đề bạt làm quản lý hậu cần vào năm 1993. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công một thời gian ngắn, đôi mắt của bà đã phục hồi trở lại.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, Bí thư Đảng ủy nơi bà làm việc đã đe dọa sẽ đình chỉ lương hưu của cha bà và sẽ sa thải chồng bà nếu bà không từ bỏ tu luyện.

Vào tháng 1 năm 2000, khi nghe tin bà Dương đang mang thai, bí thư đảng uỷ đã ép chồng bà đưa bà đi phá thai. Chồng bà cũng ly hôn với bà sau đó một tháng để không bị liên lụy đến bản thân.

Vì phân phát tài liệu thông tin về cuộc bức hại Pháp Luân Công, bà Dương đã bị bắt vào ngày 29 tháng 12 năm 2001 và bị kết án hai năm tại Trại lao động cưỡng bức nữ tỉnh Vân Nam. Bà lại bị bắt vào ngày 1 tháng 2 năm 2005 và bị cưỡng bức lao động thêm ba năm nữa. Do bị đánh đập dã man với các hình thức tra tấn thể xác khác nhau, thị lực của bà giảm sút nghiêm trọng và bà bị mù hoàn toàn vào năm 2012.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/22/463265.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/27/210507.html

Đăng ngày 18-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share