Bài viết của Chunyu, đệ tử Đại Pháp xã Nongan

[MINH HUỆ 13-08-2007] Tôi bắt đầu luyện tập Pháp Luân Công vào năm 1996. Khi nhìn lại con đường chông gai mà mình đã qua, hơn bao giờ hết tôi nhận thấy rằng nếu thiếu sự quan tâm của Sư Phụ và sự chỉ đạo của Đại Pháp, tôi đã không thể tập luyện được cho đến ngày hôm nay.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu ngày 20 tháng Bảy 1999, những bài viết của Sư Phụ như “Đối thoại với Thời gian”, “Diễn giải Pháp”, “Nhổ tận gốc”đã giúp tôi đối mặt với những thay đổi đột ngột bằng một tâm trí sáng suốt. Tôi chưa bao giờ có một chút nghi ngờ về Đại Pháp. Tôi đã đi thủ phủ của tỉnh để kêu gọi giúp đỡ Pháp Luân Đại Pháp cùng với một số bạn tu khác. Vào tháng Giêng 2001, tôi đã đến Văn phòng Phúc thẩm tại Bắc Kinh với một số các bạn tu. Cùng thời gian đó, tôi đã viết thư đến tất cả các ban ngành giải thích sự thật về Pháp Luân Công và phơi bày những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tôi bị bắt giữ ở một trại giam địa phương sau khi từ Bắc Kinh trở về. Có khoảng mười hai học viên bị bắt giữ trong trung tâm. Chúng tôi đã đạt được cùng một nhận thức, rằng chúng tôi không nên ký bất kì giấy tờ giam giữ nào. Chúng tôi đòi tất cả các học viên bị giam giữ phải được thả vô điều kiện. Bất cứ khi nào cảnh sát tra hỏi chúng tôi, chúng tôi đều cố giảng sự thật cho họ, để họ nhận biết sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng nhận thức được rằng chúng tôi không vi phạm luật pháp và họ chỉ tuân theo lệnh của cấp trên.

Mỗi ngày trong trại giam chúng tôi đều học Pháp và luyện công. Sau đó, cảnh sát bắt đầu lục soát người mỗi chúng tôi. Việc kiểm tra tiến hành rất kĩ lưỡng. Sau khi tôi bị lục soát, một bạn tu bí mật nói với tôi rằng chị có một cuốn Chuyển Pháp Luân bỏ túi giấu dưới quần áo. Chị nhờ tôi giữ giùm. Nhưng lúc đó không có thời gian. Một viên cảnh sát đến khám một học viên bên cạnh, sau đó đến chị. Người học viên trước đó bị kiểm tra rất kĩ càng. Nhưng đến lượt chị, viên cảnh sát chỉ rà soát qua loa vài lần và để chị đi. Chúng tôi thực sự cảm nhận Sư Phụ đang ở bên mình và chăm sóc cho chúng tôi mọi lúc. Chúng tôi xúc động trào nước mắt. Khi chúng ta thực hiện được các yêu cầu của Đại Pháp đối với bản thân, Pháp sẽ bộc lộ sức mạnh của mình. Chỉ những đệ tử chân chính mới cảm nhận được kì diệu, thần thánh và huyền bí của Pháp Luân Đại Pháp thông qua quá trình tu luyện.

Sau vài tuần bị bắt giữ, chúng tôi bắt đầu tuyệt thực. Ba ngày sau, chúng tôi được thả. Với sự chỉ đạo của Pháp và sự quan tâm của Sư Phụ, chúng tôi đã có thể ra khỏi trại giam. Kinh nghiệm này giúp tôi phát hiện ra những điều ngờ nghệch trong nhận thức Pháp của mình. Vào lúc ban đầu, tôi đã do dự trong việc đi Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Những suy nghĩ của tôi vẫn còn dựa trên tư tưởng người thường. Qua học Pháp, tôi đã nhận ra sự ích kỉ của mình.

Con gái tôi cũng bắt đầu tập Pháp Luân Công cùng tôi. Thiên mục của cháu được mở khi cháu lên sáu tuổi. Sau đó, cha chồng của tôi cũng bắt đầu tập luyện vì bệnh của ông không có thuốc thang nào của y học có thể chữa nổi. Sau khi tập Pháp Luân Công, bệnh của ông khỏi hẳn mà không phải thuốc thang gì. Qua những biến đổi của chúng tôi, tất cả thành viên gia đình, họ hàng và bạn bè đều biết chính là Pháp Luân Công mang lại những thay đổi này, tất cả mọi người đều rất động viên chúng tôi tập luyện.

Trong hơn mười năm tu luyện vừa qua, tôi đã dần dần học Pháp lý, luôn luôn nhìn mình như một người tu luyện, và nhìn mọi điều trong cuộc sống như là một phần của hoàn cảnh giúp mình tu luyện. Miễn là tôi còn có thể học Pháp, tôi còn là người may mắn nhất vũ trụ và không có điều gì có thể làm tôi thay đổi. Dần dần, tôi học cách xả bỏ chấp trước và quan niệm, gia trì nguyên thần, nghĩ về người khác trước khi làm bất kì điều gì, và vứt bỏ cái tôi của mình. Giờ đây, qua tu luyện trong thời kì Chính Pháp, tôi học được rằng chỉ khi nào chúng ta tu tâm tính của mình qua việc học Pháp vững chắc, luôn nhìn bản thân mình như những người tu luyện, luôn giữ lời Sư Phụ trong tâm, quan sát bất kì ý nghĩ nào của mình, thì chúng ta có thể theo kịp quá trình Chính Pháp của Sư Phụ. Tôi cũng nhận thấy chúng ta cần trân trọng thời gian tu luyện trong Chính Pháp và thật sự hiểu rõ trách nhiệm và nghĩa vụ của các đệ tử thời kì Chính Pháp. Chúng ta cần làm tốt hơn nữa để cứu độ chúng sinh và giúp mọi người rời bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc và các đoàn thể của nó. Không một điều gì nơi nhân thế này có thể ngăn cản chúng ta hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Tôi là một thợ làm tóc, tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều người. Có lần, một người vừa chịu án tám năm trong tù đến salon của tôi. Tôi nói với anh về Sư Phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy rất phấn khởi. Anh nói với tôi là tất cả mọi người đều coi thường anh còn tôi thì không. Tôi nói rằng người thường có thể khinh thường anh nhưng những đệ tử Đại Pháp thì không. Chúng tôi tập “Chân, Thiện, Nhẫn” và Sư Phụ từ bi không xem xét những lỗi lầm quá khứ của con người. Tôi nói, chừng nào anh rời Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức của nó, không tham gia vào bức hại Pháp Luân Công, anh sẽ có một tương lai tốt đẹp. Tôi nhắc anh nhớ lấy “Chân, Thiện, Nhẫn” và hãy làm người tốt. Anh ấy xúc đông và liên tục lặp lại cảm ơn tôi. Khi đấy, tôi thật sự cảm thấy lòng từ bi bao la của Sư Phụ và sức mạnh Đại Pháp. Tôi thật sự hạnh phúc vì sự lựa chọn của anh ấy.

Tôi cũng muốn chia sẻ với các bạn đồng tu một chuyện mới xảy đến với tôi, hy vọng rằng bài học tôi nhận được sẽ giúp đỡ các bạn tu tránh được những mất mát tương tự.

Chị gái của tôi bắt đầu tập công vào năm 1994. Mới đây, tôi nhận thấy chị uể oải trong tu luyện. Một hôm chị có một giấc mơ. Trong mơ, ai đó đã nói với chị rằng chị cần phải chết, Chị đồng ý và nghĩ rằng mình cần bỏ đi chấp trước về sinh tử. Sau khi tỉnh dậy, chị ấy rất sợ. Chị thường rất nhút nhát, và giấc mơ đã làm cho chị ấy sợ hãi. Một vài học viên và tôi đã cố gắng giúp chị. Chúng tôi nói chị hãy học Pháp nhiều hơn và phủ nhận tất cả những an bài của cựu thế lực. Những gì chị nhìn và nghe thấy trong mơ chỉ là một ảo giác và can nhiễu. Nhưng tôi vẫn cảm thấy chủ ý thức của chị không được mạnh. Giờ đây, khi nghĩ về những điều này, tôi biết đáng lẽ mình coi chuyện này quan trọng hơn và đối đãi chị với một tâm thái thực sự từ bi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đã là một người tu luyện kinh nghiệm, chị có thể vượt qua thử nghiệm ngay sau khi chia sẻ. Nhưng dù tôi có gọi điện cho chị hàng ngày, và nói chuyện đối diện với chị một lần, chị cũng chẳng có thay đổi gì lắm. Tôi cảm nhận chị không thực sự nhận thức nhiệm vụ và trách nhiệm của đệ tử thời kì Chính Pháp, và chưa làm tròn những gì cần làm để giúp nhiều người thoái Đảng và các tổ chức đoàn thể. Chị không thấy được sự nghiêm trọng và khẩn cấp của Chính Pháp và chị đã bị ảo giác của xã hội người thường làm cho hoang mang. Một vài ngày trước đây, chị đã bị xuất huyết não và đã qua đời.

Chị tôi bị huyết áp cao từ trước khi tập Pháp Luân Công, nhưng bệnh chưa bao giờ tái phát từ hơn mười năm kể từ khi chị bắt đầu luyện công. Vậy tại sao nó lại xảy ra khi các học viên đang nỗ lực cứu độ chúng sinh? Khi nỗi đau qua đi một chút, tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều này. Tôi thấy là mình, với vai trò như một em gái và một bạn đồng tu, khi chị không buông bỏ những chấp trước con người, tôi đã không thể hiện lòng từ bi thực sự với chị, hoặc trân trọng sinh mạng của một người đồng tu. Tôi đã không giúp chị mạnh mẽ hơn chính niệm của mình hoặc tìm kiếm chấp trước căn bản. Tôi đã để tà ác bức hại một học viên như chúng vẫn mong muốn.

Sư Phụ đã cho tôi cơ hội giác ngộ chuyện này. Tôi nhìn chị mình nằm trên đất. Tôi đã có thể giúp chị đứng dậy một cách dễ dàng nhưng tôi đã không làm. Sư Phụ nói, “Chuyện của người bên cạnh là chuyện của mình, và chuyện của mình là chuyện của anh ấy.” (“Giảng Pháp tại Pháp Hội Washington.D.C”) Tôi ý thức rõ ràng từ nỗi đau và nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi cần phải học bài này và ngăn chặn không cho những sự việc tương tự như vậy lại xảy ra.

Đồng thời, tôi cũng nhận thấy một số bạn đồng tu vẫn còn tự cho phép mình tận dụng những chấp trước và không coi việc tu luyện thời kì Chính Pháp là nghiêm túc. Làm sao họ có thể xứng đáng với sự cứu rỗi của Sư Phụ và tất cả những gì Sư Phụ đã làm cho họ? Các bạn đồng tu, chúng ta không thể để cựu thế lực khai thác những sơ hở của mình hết lần này đến lần khác. Mỗi một đệ tử thời kì Chính Pháp đều liên quan đến vô lượng chúng sinh. Mất mát là vô cùng to lớn. Chúng ta phải tỉnh thức.

Tôi hy vọng những bài học mình nhận được hữu ích đối với các bạn đồng tu. Chúng ta hãy trân trọng thời gian và cơ hội tu luyện trong Chính Pháp và hãy nhanh chóng giảng sự thật cho mọi người. Chúng ta hãy cùng nhau cứu độ những con người đã bị ô nhiễm bởi sự dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và chúng ta cùng trợ giúp Sư Phụ trong Chính Pháp.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/13/160777.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/4/89167.html

Đăng ngày 01-10-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share