Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-02-2023] Trong những năm gần đây, một số học viên thân thiết với tôi đã trải qua nghiệp bệnh. Tôi cũng trải qua hai khảo nghiệm sinh tử, và đã không thể đột phá nếu không có Sư phụ bảo hộ. Tôi muốn chia sẻ nhận thức của mình từ tầng thứ tu luyện hữu hạn của bản thân.

Vào thời điểm tôi thực sự bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc bức hại đã bắt đầu. Với tín tâm vào Sư phụ và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, tôi đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu chân tướng. Vào thời điểm đó, các điểm sản xuất còn rất ít, trong khi nhu cầu về các tài liệu thông tin về cuộc bức hại rất lớn. Do khối lượng công việc quá lớn, tôi đã bị tụt lại phía sau trong việc học Pháp và luyện công. Tôi cũng không có thời gian xem lại các nội dung đã in. Khi đến giờ học Pháp, tôi không thể ngừng làm tài liệu, và chỉ có thể nhờ chị đọc Pháp cho nghe. Vì buông lơi tu luyện, tôi đã bị bức hại qua việc bị bỏ tù ba năm. Vào thời điểm đó, tôi không biết làm thế nào để vượt qua khổ nạn này.

Hai lần vượt qua nghiệp bệnh

Tôi được trả tự do vào một kỳ nghỉ lễ kéo dài một tuần. Tôi đã trải qua cơn đau thấu tim ở tai và nhanh chóng lan ra khắp đầu. Đầu tôi sưng lên đến mức tôi thậm chí không thể mở mắt. Cảm giác như có thứ gì đó chảy dọc trong trán tôi. Tôi bị ngứa, đau nhói và sốt cao. Cảm giác như thể tôi đang đội một chiếc mũ bằng kim trên đầu. Khi có cơn đau nhói, ngay cả chân tóc của tôi cũng rung lên như những cây kim châm. Có thứ gì đó chảy ra từ chân tóc của tôi và tạo thành các vảy cứng. Khi tôi mời một học viên đến nhà, anh sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi đến mức anh ấy nghĩ rằng hẳn là tôi đã bị tai nạn xe hơi.

Chủ ý thức của tôi không thanh tỉnh, và đầu óc tôi mụ mẫm. Chị tôi phải dùng khăn mặt ẩm để hạ nhiệt độ cho tôi. Không theo bản năng, tôi ném chiếc khăn mặt đi. Tất cả những gì tôi có thể làm là đeo tai nghe và bật các bài giảng của Sư phụ. Tôi cứ nghe suốt ngày đêm; nó giống như Sư phụ đang ở bên cạnh tôi. Vì vậy, bất kể tôi tỉnh hay ngủ, tôi đều có thể ghi nhớ những lời giảng và luôn nghe được giọng của Sư phụ. Cảm giác thật giống như một đứa trẻ được ở trong vòng tay của mẹ!

Một bác sỹ đã đến thăm tôi, và ông như hóa đá khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Ông ấy thốt lên: “Bà thật to gan lớn mật! Đây là áp xe não, bà có biết điều đó không?” Nhưng đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không để tâm những gì ông nói. Tôi không chắc nó bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi cảm thấy trong nhà của mình rất lạnh và biết rằng điều đó không đúng! Bên ngoài trời rất nóng, nhưng tôi phải mặc một chiếc áo len, chân thì đắp chăn. Tôi tự hỏi làm thế nào chuyện này có thể xảy ra? Tôi đã nhờ con trai bật một số bài hát do học viên sáng tác.

Trong khi nghe những bài hát truyền tải vẻ đẹp của Đại Pháp, tâm tôi chấn động! Khi tôi nghe bài hát yêu thích của mình, tôi đã khóc mà không rõ nguyên nhân. Nỗi buồn đó không thể nói nên lời. Như thể tất cả những gì tôi đã trải qua trong vòng sinh tử luân hồi đã được Sư phụ giải thích cho tôi vào lúc đó.

Đêm đó, cơn đau của tôi đột nhiên dịu đi và tất cả các triệu chứng khác nhanh chóng biến mất. Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi đã quay trở lại làm việc.

Khổ nạn thứ hai đến không lâu sau khi tôi ra khỏi trại tạm giam. Lúc đó là 10 giờ tối, tôi lên giường lấy một thứ gì đó thì đột nhiên phía dưới lồng ngực phải của tôi đau dữ dội. Sau khi quỳ xuống, tôi không thể cử động. Khi nhìn thấy tôi như vậy, con trai tôi đã trèo lên giường để đỡ tôi. Cơn đau dữ dội hơn, đến mức tôi cảm thấy khó thở. Sự khó thở khiến tôi không còn thấy cảm giác đau đớn cùng cực. Tất cả những gì tôi nghĩ đến là cố gắng hít vào một hơi, trong khi hít vào nửa hơi đã rất khó khăn. Con trai tôi đã giữ tôi như thế trong hai giờ đồng hồ. Tôi hoàn toàn không cử động được.

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy âm thanh chuông báo phát chính niệm. Chủ ý thức yếu ớt của tôi nói với tôi rằng: “Đã đến lúc phát chính niệm rồi!” Sau đó, tôi bắt đầu toàn tâm niệm khẩu quyết phát chính niệm. Nhưng trước khi niệm này kết thúc, ý thức của tôi đã bị cuốn trôi mất! Một niệm đầu yếu ớt sau đó nổi lên: “Sư phụ! Con muốn thở!” Với suy nghĩ tuyệt vọng này, tôi đã tỉnh lại! Sư phụ từ bi đã đưa tôi trở về từ cửa tử!

Dần dần, tôi có thể thở được, rồi từ từ cử động được cơ thể. Tôi ngồi dậy ở đầu giường, rồi dựa vào chăn. Tôi không thể nằm xuống trong vài ngày, nhưng vẫn tiếp tục nghe băng ghi âm của Sư phụ. Lúc đó, dù chỉ cúi xuống thấp hơn một chút, tôi cũng không thể thở được. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng sinh mệnh con người thật mong manh!

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc khổ nạn, tôi đã không cố gắng nằm xuống vào ban ngày, và làm những việc mà tôi phải làm. Tôi chỉ có thể di chuyển chậm chạp do đau và sưng tấy. Cảm giác như thể tôi sắp nổ tung, và việc hít vào là vô cùng khó khăn.

Khi học Pháp, tôi phải dừng lại để hít một hơi sau khi đọc được vài từ. Khi đó tôi không thể làm các tài liệu vì tôi bị đau khi cử động, và tôi không đủ sức để bấm ghim kẹp giấy. Tôi cũng gặp khó khăn khi đi tiểu và không thể uống nước, vì tôi không thể ngậm được nước vào miệng.

Tuy nhiên, Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng không có gì ngẫu nhiên trong quá trình tu luyện của mình. Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để không nghĩ bất kỳ điều gì và chỉ làm tốt những gì có thể theo yêu cầu của Sư phụ. Khổ nạn có thể ví như hôm nay ăn củ cải đường, ngày sau ăn mướp đắng. Chúng là điều chúng ta phải vượt qua. Sau đó 10 ngày kể từ khi thử thách bắt đầu, các triệu chứng của tôi đã biến mất!

Suy ngẫm về khổ nạn nghiệp bệnh

Tôi đã đọc nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên về việc vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh. Tôi tự hỏi làm thế nào mà họ có thể làm được tốt như vậy, bước đi được chính như vậy; mà sao tôi lại mơ hồ vượt qua hai khổ nạn với nhận thức hạn chế vậy?

Thông qua học Pháp, tôi dần minh bạch ra lý do mình có thể vượt qua được khảo nghiệm này là nhờ tôi chưa bao giờ có ý nghĩ mình bị bệnh, cũng như không liên hệ nó với bệnh tật của người thường. Sau khi con trai tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân chỉ một lần, khuyết tật tâm nhĩ bẩm sinh của cháu đã biến mất. Đó là sự việc từ 27 năm trước và cháu chưa bao giờ bị tái phát. Khi tôi bị giam giữ phi pháp tại trại tạm giam, con trai tôi ở nhà một mình. Cháu bị đau bụng ba ngày do thận ứ nước, nhưng sỏi thận của cháu đã thải ra ngoài một cách tự nhiên. Cháu thậm chí không phải nghỉ làm một ngày nào.

Tất cả những trải nghiệm này đều là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ từ bi. Với tâm thái bình hòa và điềm tĩnh, tôi đã thành công hóa giải an bài của cựu thế lực bằng tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp.

Tôi đã quan sát thấy rằng một số học viên cảm thấy chán nản và luôn căng thẳng khi đối mặt với những khó khăn bình thường hàng ngày. Nếu có nghiệp bệnh đến, họ liền không chịu nổi! Con đường tu luyện của chúng ta sẽ giúp người tu luyện có khả năng đối mặt với khảo nghiệm bằng tâm thái điềm tĩnh hơn.

Sư phụ giảng rằng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả…” (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Thế thì tại sao các học viên lại cảm thấy thất vọng?

Tất nhiên, trong bất kỳ khổ nạn nào, người ta vẫn có thể phải chịu khổ sở và đau đớn. Tuy nhiên, thân thể của người đó đã tiêu được rất nhiều nghiệp rồi. Tại sao chúng ta phải tự thêm gánh nặng tinh thần cho chính mình? Chẳng phải là tự mình làm khổ mình thêm nữa hay sao?

Các học viên đang trong nghiệp bệnh, xin hãy thử nghĩ xem: Biểu hiện nghiệp bệnh của một học viên chẳng phải là điều gì đó siêu thường sao? Có thể giải quyết bằng các phương pháp thông thường không? Khi một người tích lũy rất nhiều nghiệp bệnh và dùng đến các phương pháp điều trị của người thường, liệu điều đó có thực sự giải quyết được vấn đề ở tầng thứ căn bản không?

Buông bỏ những quan niệm sai lầm

Có một học viên bị bệnh tim trước khi tu luyện Đại Pháp, và bà đã khỏi bệnh nhờ tu luyện. Bà từng bị cầm tù vào năm 2002. Sau khi được bảo lãnh, bà đã vững bước trên con đường tu luyện của mình trong gần 20 năm. Năm ngoái, bà bị chảy máu cam, nhưng tất cả chúng tôi đều cảm thấy rằng bà đã tu luyện tốt và không để tâm đến các triệu chứng đó. Mọi người đều nghĩ bà ấy sẽ ổn.

Tuy nhiên, ngay sau đó, bà có biểu hiện đột quỵ và được gia đình đưa đến bệnh viện. Tình hình của bà khá phức tạp vì bà có cả triệu chứng chảy máu và tắc nghẽn, cũng như các biến chứng của bệnh tim. Các bác sỹ thấy rất khó để có thể cứu bà. Hơn nữa, bà đã bất tỉnh rồi. Các học viên đã đến bệnh viện để hỗ trợ bà bằng cách phát chính niệm. Sau đó, họ cùng bà trở về nhà để học Pháp và luyện công.

Dưới sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, bà ấy gần như đã bình phục hoàn toàn và có thể tự mình đến nhóm học Pháp. Vấn đề duy nhất là bà đi lại có chút khó khăn, bước đi không linh động. Tuy nhiên, bà nói rằng việc bà hồi phục là nhờ con trai bà đã bỏ ra một số tiền lớn để cứu bà. Các học viên khác đã cố gắng giúp bà chính lại tư tưởng. Nhưng bà từ chối chia sẻ với các học viên. Một năm sau, bà bị tái phát nhiều lần. Cuối cùng, bà đã mang trong mình nhiều hối tiếc và qua đời.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực, ngoại trừ phần thuần chân của tiên thiên ra, hết thảy quan niệm đều là hậu thiên hình thành, thật sự không phải bản thân mình đâu.” (Tồn tại vì ai, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tại sao chúng ta lại muốn ôm giữ những quan niệm sai lầm vốn không phải là chúng ta? Sẽ tuyệt vời biết bao nếu chúng ta giữ được tâm thuần tịnh!

Chúng ta nên tĩnh tâm học Pháp, không mang suy nghĩ về việc chúng ta sẽ khỏi bệnh hay không. Cũng giống như những gì một đồng tu đã viết trong một bài chia sẻ kinh nghiệm: Làm thế nào chúng ta có thể vượt qua bức hại của cựu thế lực? Trong tu luyện, khi chúng ta có ý chí mạnh mẽ, mỗi ngày đều chăm chỉ học Pháp, nhẩm thuộc Pháp, liệu tà ác có dám đến gần chúng ta không? Liệu có nghiệp bệnh không? Khi tất cả chúng ta đều có Pháp trong tâm và đồng hóa với Pháp, chúng ta có thể vượt qua mọi khổ nạn. Khi con đường của bạn đã đạt đến bước này, bạn có thể vượt qua mọi khổ nạn.

Đúng vậy! Điều đồng tu nói thật tốt! Chúng ta hãy bước đi cho chính con đường của mình, học Pháp nhiều hơn và để Pháp dung nhập mọi tế bào của sinh mệnh chúng ta, đi tốt con đường cuối cùng này để Sư phụ bớt lo lắng về chúng ta.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/21/447868.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/6/207972.html

Đăng ngày 21-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share