Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 06-02-2023] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Thời gian gần đây, tôi cảm nhận được rất rõ ràng về hình thế Pháp chính Nhân gian đang tới. Tại thời kỳ then chốt này, tôi muốn viết ra những thể ngộ của bản thân.

1. Học Pháp

Trước đây tôi và cha tôi (cũng là đồng tu) đã không sống cùng nhau một thời gian dài, hơn nữa trạng thái tu luyện không giống nhau nên mỗi lần học Pháp đều học riêng, không hình thành nhóm nhỏ. Năm ngoái trong thời gian ở nhà vì tình hình dịch bệnh nghiêm trọng, hai cha con tôi đã lần đầu tiên lập thành nhóm học Pháp, mỗi buổi tối học Pháp một giờ đồng hồ, luyện năm bài công pháp rồi phát chính niệm. Trạng thái tu luyện của hai chúng tôi trong thời gian này vô cùng thuần chính, giống như quay lại chủng hình thức tu luyện trước năm 1999.

Đồng thời, mỗi buổi tối cho dù học bài giảng Pháp của Sư phụ trong sách “Chuyển Pháp Luân”, học “Hồng Ngâm“, “Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải” hay “Tinh Tấn Yếu Chỉ“ v.v., chúng tôi không ngừng cảm nhận như thể Sư phụ đang giảng Pháp ngay trước mắt và Pháp triển hiện những Pháp lý mà chúng tôi cần minh bạch mỗi ngày. Đồng thời khi cha con tôi giao lưu chia sẻ, thể ngộ của chúng tôi cũng tương đồng, chỉ là từ các góc độ khác nhau. Lần đầu tiên tôi thể hội được cảm giác cùng nhau tinh tấn, cùng nhau đề cao.

Tôi ngộ ra được rằng trong đoạn thời gian này, các đồng tu nếu có điều kiện cần coi trọng hình thức học Pháp tập thể, đặc biệt những người trước đây ít tham gia học Pháp nhóm giống như tôi; những đồng tu tự học Pháp với lý do đảm bảo an toàn, cần cố gắng mở ra hình thức học Pháp nhóm như của chúng tôi.

Tại giai đoạn hiện nay, chúng tôi muốn mở rộng và tăng cường trường tu luyện này. Những người thân khác của tôi không học Pháp, nhưng khi cha con tôi đang đề cao, đang tinh tấn, người nhà và bạn bè xung quanh cũng ngày càng ngay chính.

Chỉ có đảm bảo học Pháp mỗi ngày mới có thể theo kịp hình thế Chính Pháp trước mắt. Gần đây hai cha con tôi bắt đầu đọc từ những bài giảng Pháp của Sư phụ trước năm 1999, nhưng Pháp điểm hoá cho chúng tôi đều là những điều chúng tôi cần làm bây giờ. Tôi chân thực cảm nhận được những biến đổi của tiến trình Chính Pháp và của chúng sinh, cũng như chuyển biến của thế gian sang bước tiếp theo. Vì vậy bất luận bận đến mấy, nhất định mỗi ngày cần tĩnh tâm học Pháp, cho dù học sách nào, học nhiều ít bao nhiêu, Pháp sẽ triển hiện và chỉ đạo cho chúng ta những gì cần làm.

2. Phát chính niệm

Từ năm ngoái đến giờ, thỉnh thoảng thân thể chúng tôi xuất hiện khó chịu mệt mỏi; thông qua phát chính niệm và học Pháp luyện công, chúng tôi đã có thể đạt được hiệu quả phá trừ; nhưng sau một vài ngày lại xuất hiện trạng thái rất khó chịu đựng, cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần. Hai cha con chúng tôi cũng tìm ra rất nhiều nguyên nhân chủ quan và khách quan, ở đây tôi xin chia sẻ một thể hội.

Trước đây chính niệm của tôi không mạnh, tính ỳ rất lớn. Buổi trưa ngày cuối năm, tôi bắt đầu thấy khó chịu, đến tối thì toàn thân đau nhức. Phía mặt minh bạch đã tách khai ra rồi, phía con người không thanh tỉnh, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực. Cha tôi liền kéo tôi dậy, sau một lúc phát chính niệm tôi lại lười biếng nằm xuống.

Sáng sớm hôm sau tôi thấy đã thoải mái hơn nhiều, tôi cảm nhận được Sư phụ đã thanh lý đi rất nhiều, tinh thần của tôi cũng phấn chấn lên. Dịp năm mới phải gặp nhiều người, tôi phải làm tốt các thủ tục trong người thường, trong tâm lại có chút buông lơi. Lúc phát chính niệm, các chủng tư tưởng ở không gian khác phản ánh xuất ra, tôi không thể áp xuống được. Đến buổi trưa, mặc dù không buồn ngủ nhưng tôi lại muốn “nghỉ ngơi”.

Buổi tối cha tôi một mình luyện tĩnh công trong phòng ngủ, tôi tranh thủ học Pháp. Đúng lúc học sách “Hồng Ngâm II”, đến bài “Chinh”, “Kim Cương Chí“ và “Pháp Chính Nhất Thiết”, tôi cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ. Trước đây tôi là một người yếu đuối, lại được gia đình nuông chiều. Sau khi bước vào tu luyện, điều tôi cảm nhận được cũng chỉ là sự từ bi của Phật Pháp. Vì vậy khi gặp khó nạn, tôi vẫn thể hiện ra sự yếu nhược và tiêu cực, giống như một người tu luyện không thể chịu đựng việc tiêu nghiệp. Sau khi đọc ba bài thơ này, tôi đột nhiên cảm nhận được loại trạng thái của bản thân hoàn toàn không xứng với một đệ tử của Sư phụ. Tôi hiểu ra một đệ tử của Sư phụ phải là đỉnh thiên độc tôn, kim cương bất phá trong vũ trụ. Đệ tử sau khi được Sư phụ tái tạo là sinh mệnh đồng hoá với Đại Pháp, biểu hiện trong thế gian con người là Thiện, khi đối diện với thế nhân cần cứu và tà ác đang cản trở Chính Pháp trong vũ trụ sẽ triển hiện ra Phật Pháp thần thông uy lực vô tỷ. Tôi là đệ tử của Sư phụ, nếu như không thể lập tức thanh trừ các nhân tố tà ác đang áp chế này trong một cái phất tay, quả là vũ nhục đối với thân phận đệ tử Đại Pháp. Tôi biết Sư phụ đang điểm hoá cho tôi.

Buổi tối tôi cùng cha tôi chia sẻ về việc ngủ trưa. Cha tôi nói với tôi đây là quan niệm của người thường, cảm thấy con người cần phải nghỉ trưa. Tôi ý thức được bản thân thật sự đã dùng quan niệm người thường, mượn cớ này để phóng túng bản thân. Đệ tử Đại Pháp sao có thể bị trói buộc bởi lý và thói quen của người thường được?! Tôi cần phát chính niệm nhiều hơn, cần phát xuất ra uy lực thần thông của người tu luyện Đại Pháp chân chính.

3. Hồng Pháp cho người nhà

Người nhà tôi đều đã tận mắt chứng kiến quá trình đệ tử Đại Pháp bị bức hại, cũng đã trở thành bạn bè với rất nhiều đồng tu. Lúc tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, người nhà của tôi đã hiểu rõ về Đại Pháp. Nhưng bởi vì sự can dự phá hoại của cựu thế lực, họ vẫn chưa thể thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp. Khi đệ tử Đại Pháp bị bức hại, người nhà tôi cũng phải chịu nhận ma nạn về kinh tế, thể chất, xung đột gia đình, v.v. Khoảng thời gian này ở nhà, tôi thể hiện ra trạng thái tinh thần khác hẳn so với trước khi học Pháp. Tôi bắt đầu chủ động làm cơm cho mọi người, giao tiếp với mọi người. Trước đây tôi ít khi chủ động nói chuyện, hoặc chỉ xem điện thoại, hoặc chờ đợi chứ không chủ động tiếp chuyện với người khác. Trải qua sự điểm hóa của Sư phụ và được đề cao, tôi đã bắt đầu đột phá bản thân, khắc phục các loại chướng ngại tâm lý và không tình nguyện, tôi nhiệt tình trò chuyện với người khác. Nếu người nhà nói tôi có chỗ nào làm không tốt, tôi liền khiêm tốn tiếp thu và lập tức sửa đổi. Mọi người đều bất ngờ khi thấy tôi đột nhiên ngoan ngoãn và có thay đổi lớn như vậy.

Trong gia đình, chú tôi trước đây là người có hiểu lầm rất lớn về phương thức hành vi trên bề mặt của đệ tử Đại Pháp. Khoảng thời gian này Sư phụ đã an bài cơ hội để tôi và chú cùng chia sẻ, chú tôi đã đem những hiểu lầm trong bao nhiêu năm nay nói với tôi. Trước đây tôi không thích nghe chú nói xấu các đồng tu, lời của tôi đều là che đậy cho các hành vi của đồng tu (tôi chỉ biết vài đồng tu nhưng chú tôi lại tiếp xúc rất nhiều). Tôi luôn cảm thấy bản thân làm không sai, ngộ tính của chú có vấn đề, vì vậy cảm thấy khổ não. Nhưng trong giai đoạn này tôi đã chuyển biến quan niệm; tôi đã khiêm tốn lắng nghe chú nói giống như nghe chúng sinh đang kể khổ với tôi. Tôi bỗng nhiên cảm nhận được phía minh bạch của chú đang rất gấp gáp: Một mặt lo lắng về trạng thái biểu hiện ngôn hành của đệ tử Đại Pháp trong người thường, một mặt lo lắng cho quan niệm của bản thân không cách nào phá trừ. Có một lần, lời nói của tôi không mang theo quan niệm hữu vi, tôi thẳng thắn bày tỏ quan điểm, đồng thời tự ngẫm về những vấn đề của bản thân. Chú thấy tôi đã hoàn toàn thấu hiểu, cũng mở rộng lòng nói với tôi: “Thực ra việc tà đảng Cộng sản vu oan và bôi nhọ Đại Pháp rất dễ dàng nhận thấy, mọi người đều có suy nghĩ độc lập; việc thực sự khiến cho người ta không thể lý giải Đại Pháp là ngôn hành của một số đồng tu.” “Kỳ thực sau khi học Đại Pháp, chỉ cần tốt hơn người thường một chút cũng đủ để mọi người nhìn thấy sự tốt đẹp của Đại Pháp.”

Từ đó tôi không bao giờ nói với chú về những đạo lý ở cao tầng, tôi chỉ nói về Pháp lý ở tầng người thường, về cái lý “làm người tốt“ trong người thường của Đại Pháp. Đồng thời tôi cũng chuyển biến quan niệm và thái độ trước đây cho rằng bản thân cao hơn người thường. Tôi thật sự hoà nhập với mọi người, không coi bản thân hơn người khác. Trước mặt mọi người tôi trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.

Trước đây tôi thích nói những điều đạo đức cao siêu, đây cũng là vấn đề mà chú tôi phát hiện ra ở một số đồng tu, lời nói rất hay nhưng việc làm lại khác hoàn toàn với những gì đã nói, khiến người khác cảm thấy đạo đức giả. Tôi ý thức được điểm này, vậy nên tôi biết đến đâu nói đến đấy, mặt nào làm chưa tốt cũng không cố ý che đậy, thỉnh thoảng nói đến Pháp mà Sư phụ giảng tôi cũng đứng ở nhận thức của tầng thứ người thường mà nói; tôi không vì bản thân là đệ tử của Sư phụ mà dùng Đại Pháp đề cao bản thân trước mặt người thường. Lời nói của tôi thiếu tính thuyết phục và không hiệu quả, trước mặt chú tôi, tôi nói ít hơn và làm nhiều hơn. Bởi vì chúng sinh không chỉ nghe đệ tử Đại Pháp nói thế nào, họ sẽ nhìn xem ngôn hành của đệ tử Đại Pháp có nhất quán hay không. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“Cá nhân tôi có thói quen, nếu tôi có một trượng, [thì] tôi chỉ nói một thước, mà chư vị đã cho rằng tôi thổi phồng lên quá.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Trước kia tôi không hiểu nên không coi trọng; giờ nhìn lại lời nói hành vi của bản thân, chúng ta cần có yêu cầu nghiêm khắc chiểu theo tiêu chuẩn của Sư phụ.

Ở nhà, tôi hầu như không thuyết giảng Đại Pháp bởi vì mọi người nghe quá nhiều rồi, hơn nữa tôi lại là bậc con cháu. Tôi thông qua việc làm để hồng dương Đại Pháp, thể hiện hình tượng tích cực khác hẳn tôi trong quá khứ. Trong bữa cơm tất niên năm nay, trước mặt cả nhà chú nói rằng tôi đã tiến bộ nhanh hơn so với suy nghĩ của chú. Bởi vì tôi tồn tại hoàn toàn vì Đại Pháp hồng truyền và con người thế gian được đắc độ, do đó tốc độ cải biến vượt quá khả năng lý giải của người thường. Người nhà tôi đều tận mắt chứng kiến và sẽ tự có cân nhắc.

Những hiểu lầm của chú tôi về đệ tử Đại Pháp đã dần dần được phá trừ trong quá trình chúng tôi chia sẻ. Bản thân chú tôi cũng có sự đề cao, đôi khi tôi cảm giác Sư phụ đang quản chú rồi. Vì vậy mỗi lần nói về những Pháp lý mà chú ngộ được, tôi gần như không cần bổ sung gì; đôi khi nói về vấn đề còn nghi hoặc, lúc ấy tôi ở bên cạnh nói một câu, chú liền biết ngộ đúng hay không.

Từ tình huống của chú, tôi nhìn được hình thế biến hoá của Chính Pháp hiện nay, tôi cảm thấy vui mừng, lại có chút lo lắng khẩn trương. Tôi cảm nhận khi bản thân ngồi ở đó không nói, bao quanh vẫn là một trường Đại Pháp thuần chính. Vì vậy tôi cần học Pháp mỗi ngày để bảo trì phía mặt con người hoàn toàn thanh tỉnh, đồng thời phát chính niệm, mỗi giây mỗi phút đều tập trung không thể lơi lỏng trễ nải.

Tôi cảm nhận được những an bài của của Sư phụ đều có mối liên kết chặt chẽ; bản thân chỉ cần buông lơi một chút sẽ không phát huy được hết uy lực của Đại Pháp. Hiện tại tôi luôn nỗ lực áp chế những quan niệm cũ không phù hợp với Pháp. Tôi cảm thấy bản thân giống như một vật chứa đựng: lúc không động niệm người thường, Đại Pháp thông suốt qua tôi triển hiện đến thế gian, loại cảm thụ này thật mỹ diệu, trong nháy mắt tôi không còn chút áp lực tâm lý nào bởi tôi biết Đại Pháp có thể viên dung hết thảy. Kỳ thực tôi không làm gì cả, chỉ là ức chế những nhân tố cản trở Đại Pháp, còn sự việc chân chính đều do Sư phụ làm.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/6/456248.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/26/209563.html

Đăng ngày 15-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share