Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-04-2023] Tôi năm nay đã sắp 70 tuổi, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 27 năm. Từ khi con nhỏ, tôi nhiều lần suýt chết vì bệnh tật. Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện, mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất một cách kỳ diệu. Mọi người xung quanh đã chứng kiến tôi cải tử hoàn sinh, sau đó nhiều người cũng đã bước vào tu luyện.
Tôi mang ơn Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) vì Ngài đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Vì vậy, khi Sư phụ bắt đầu bảo chúng tôi nói với mọi người về chân tướng của cuộc bức hại, tôi đã ngay lập tức ra ngoài và phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người.
Khi tiếp tục đọc các bài giảng Pháp, tôi đã có một nhận thức khác về ý nghĩa của việc cứu độ chúng sinh. Tôi thường ra ngoài và nói chuyện với mọi người bởi vì Sư phụ yêu cầu chúng tôi làm vậy. Mặc dù có tâm sợ hãi, tôi vẫn lấy hết dũng khí để tiếp tục làm. Bây giờ, tôi giảng chân tướng không phải cho bản thân tôi nữa mà là vì trân quý mỗi sinh mệnh có duyên.
Trước đây, khi giảng chân tướng, tôi có tâm sợ hãi, mỗi ngày chỉ giảng cho ba đến năm người, hơn nữa thường xuyên gặp những người ngoan cố không lắng nghe, một số người còn mắng chửi, báo cảnh sát, thậm chí còn dùng gậy để đánh tôi.
Sau đó tôi đã đọc được những lời giảng của Sư phụ:
“…chư vị là hy vọng của nhân loại! Hy vọng của chúng sinh vũ trụ! Chư vị cũng là hy vọng của Sư phụ đó!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016, Giảng Pháp tại các nơi XIV)
Tôi đã khóc mỗi khi đọc đoạn giảng Pháp này. Tôi nói với các học viên khác: “Chúng ta cần giảng chân tướng cho nhiều người hơn nữa. Tôi biết tôi cần phải vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.”
Tôi quyết định lần tới khi ra ngoài, tôi sẽ không về nhà cho đến khi giúp được ít nhất 10 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Sư phụ đã giúp tôi, và số người tôi thuyết phục nhanh chóng vượt quá con số 10. Tôi cũng không còn lựa chọn địa điểm hay người mà tôi nói chuyện nữa. Gặp ai tôi cũng đều giảng. Hầu hết họ đều lắng nghe và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Rất ít người tỏ thái độ phản đối.
Trước đây khi tôi gặp những người phản đối hoặc khó nói chuyện, tôi sẽ bỏ đi, nghĩ rằng mình sẽ không thể thuyết phục được họ. Tôi không còn nghĩ như vậy nữa. Gần đây, tôi nói chuyện với một người đàn ông bác bỏ mọi điều tôi nói và nói rằng ông ấy không tin tôi. Tôi muốn bỏ đi nhưng lại nghĩ: “Lần này không thuyết phục được ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Tôi quay lại và đuổi kịp ông ấy: “Tôi vốn đã định rời đi nhưng lại không thể yên tâm. Đến ngày mà chân tướng đại hiển, ông sẽ hối hận, hôm nay chúng ta gặp nhau là có duyên, tôi không nỡ thấy ông bị đào thải. Nếu có thể mở được trái tim của tôi ra cho ông xem, tôi thật sự sẽ làm như vậy, tôi chân thành muốn tốt cho ông, những gì tôi nói đều là sự thật, đều là vì muốn cứu sinh mệnh của ông.“ Sau đó, ông ấy đã cảm động và lập tức làm tam thoái. Những trường hợp tương tự như vậy đã xảy ra rất nhiều lần.
Tôi nhận ra mọi nỗi sợ hãi đang dần tan biến trong quá trình này. Khi tôi và em gái đi mua sắm, tôi nói với những người đang xếp hàng chân tướng về Đại Pháp và đề nghị họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một người đã lớn tiếng kêu lên: “Các chị là học viên Pháp Luân Công. Các chị đang nói nhảm!” Tôi lặng lẽ đứng đó và phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác đằng sau người đó. Tôi không sợ hãi. Trước đây nếu gặp phải tình huống này, tôi sẽ sợ hãi và nhanh chóng bỏ đi.
Khi tôi nói với mọi người về cuộc bức hại, tôi giải thích cặn kẽ để họ hiểu. Nếu không có nhiều thời gian, tôi cũng nói một cách rõ ràng vì sao cần phải làm tam thoái. Nhiều người nói rằng họ đã từng thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng không hiểu tại sao cần phải làm như vậy. Lần này, tôi đã giúp họ hiểu.
Một số người hỏi tôi học cao đến đâu mà có thể nói hay như vậy. Tôi đã từng giảng chân tướng cho một tài xế taxi. Anh ấy cảm ơn tôi và khi tôi xuống xe và còn không muốn nhận tiền phí taxi. Một số tài xế không muốn tôi rời đi và muốn nghe tôi nói thêm. Tôi đã có nhiều cuộc gặp gỡ như vậy.
Nhiều người sau khi minh bạch chân tướng đã nói: “Chị đang làm điều tốt đẹp nhất. Chị đang tích uy đức. Các chị là niềm hy vọng của Trung Quốc!”
Tôi không biết mình đã nói chuyện với bao nhiêu người. Tôi đã gặp đủ loại người, từ giáo sư đại học, quan chức cấp cao cho đến nhiều người làm việc trong hệ thống tư pháp.
Tôi gặp một người mua mấy mớ rau ở chợ. Tôi lại gần và đưa cho cậu ấy vài chiếc túi nilon và bảo cậu ấy có thể cho rau vào túi. Cậu ấy cảm ơn tôi. Nhìn cậu ấy không giống người bình thường, nên tôi đã hỏi cậu ấy làm nghề gì. Cậu ấy nói mình là cảnh sát. Tim tôi như ngừng đập, nhưng tôi lập tức hỏi: “Anh là cảnh sát. Vậy anh đã bao giờ làm bất cứ điều gì bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp chưa?”
Cậu ấy không trả lời, vì vậy tôi đoán rằng cậu ấy đã từng làm điều đó. Tôi rất lo lắng cho cậu ấy và hoàn toàn quên mất sự an toàn của bản thân. Tôi nói với cậu ấy rằng, trong đại dịch, nhiều đợt tiêm chủng vẫn không thể kiểm soát được virus.
“Tại sao lại như vậy? Là vì ĐCSTQ đã làm quá nhiều điều xấu. ĐCSTQ bức hại những người tốt thực hành theo Chân-Thiện-Nhẫn. Thần Phật có thể bỏ qua chuyện này không?” tôi hỏi. “Anh đi theo ĐCSTQ để làm những điều xấu. Thần Phật có thể để anh làm vậy không? Nếu anh đã làm những điều như vậy, anh cần phải viết một bản tuyên bố ăn năn hối lỗi.”
Tôi cũng nói với cậu ấy chân tướng về cuộc bức hại. Lúc đầu, cậu ấy bác bỏ lời tôi nói. Thậm chí, cậu ấy còn đưa cho tôi xem thẻ cảnh sát. Sau đó, thái độ của cậu ấy đã thay đổi. Tôi nói: “Anh cần phải ăn năn về những điều xấu mà anh đã làm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Anh cần thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cứu mạng sống của chính mình là điều quan trọng nhất.” Cậu ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Nhiều người đứng ngoài nghe được câu chuyện giữa chúng tôi đã chúc mừng tôi.
Sau nhiều năm, các tài liệu chân tướng Đại Pháp tôi đều đã xem kỹ lưỡng, tích lũy được rất nhiều thông tin để giảng chân tướng, vì vậy tôi có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà mọi người đặt ra. Đây cũng là trí huệ mà Sư phụ đã ban cho tôi. Mỗi ngày tôi đều háo hức làm ba việc mà các học viên cần phải làm. Tất cả những gì tôi có là do Sư phụ đã ban cho tôi, và tôi phải làm tốt những gì Ngài muốn chúng tôi làm.
Nhìn tôi rất trẻ, mọi người hầu như không thể tin được rằng tôi đã gần 70 tuổi. Tôi dùng vẻ ngoài trẻ trung của mình để chứng thực Đại Pháp và nói với mọi người: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân, và một số học viên trông ngày càng trẻ hơn!“ Mọi người đều thấy đúng và tin vào điều đó.
Tôi biết rằng mình vẫn còn cách xa yêu cầu của Sư phụ, và tôi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ được một số chấp trước. Tôi sẽ cố gắng tinh tấn hơn trong tu luyện bản thân và làm tốt ba việc.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/11/458665.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/15/209890.html
Đăng ngày 01-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.