Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 25-01-2023] Tôi thể hội được sâu sắc rằng nhất tư nhất niệm của người tu luyện quan trọng đến thế nào. Chính niệm của người tu luyện đến từ trong Pháp; chỉ cần tín Sư tín Pháp, vào thời khắc then chốt chúng ta sẽ có thể vượt qua được.
Tôi đã may mắn trở thành một đệ tử Đại Pháp, trong hơn 20 năm tu luyện, cho dù trong hoàn cảnh khó khăn hay thuận lợi, tôi đều kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Bản thân tôi đã thể nghiệm vô số sự thần kỳ của Đại Pháp, dùng từ ngữ không thể kể hết. Tôi chỉ có thể viết ra một vài sự việc của bản thân trong những năm qua để chứng thực Đại Pháp.
(1) Vào một ngày tháng 2 năm ngoái, tôi đi làm tóc. Lúc người nhân viên gội đầu cho tôi, dường như có một dòng nước sôi nóng bỏng dội lên da đầu khiến tôi kêu lớn. Người nhân viên sợ hãi nhảy lên. Trong tình huống đau đớn không chịu nổi, trong đầu tôi theo quán tính xuất ra các loại suy nghĩ người thường: Da đầu bị bỏng làm sao bây giờ? Tóc rụng thì sao? Phải xử lý người nhân viên thế nào? V.v. Nhưng Tôi đã kịp thời ngăn chặn những niệm đầu này, không thể thuận theo người thường mà suy nghĩ. Tôi lập tức nghĩ mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, gặp phải sự việc gì cũng không ngẫu nhiên, không có liên quan gì đến nhân tối bên ngoài, tất cả đều vì tu luyện của tôi. Tôi cần lập tức quy chính niệm đầu của bản thân.
Sư phụ đã giảng:
“tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Không tới một giây sau, nhân niệm cùng Thần niệm đã có chuyển biến: trước đó tôi còn đau không chịu nổi, nhân tâm nổi lên mạnh mẽ; nhưng ngay sau đó trong đầu tôi không ngừng hiển hiện Pháp mà Sư phụ giảng, Pháp lý của Đại Pháp lấp đầy trường không gian của tôi. Niệm đầu xuất hiện cũng là vị tha: Không thể để người trong cửa hàng phát hiện tôi bị bỏng, nếu không người nhân viên sẽ bị xử lý. Trong quá trình suy nghĩ đều cân nhắc cho cảm nhận của người nhân viên: Không để cô ấy phải khổ, không để cô ấy phải tổn thất. Nhìn thấy biểu hiện hoảng loạn của cô ấy, tôi liền an ủi: Em không cố ý, không cần sợ hãi, chị không làm sao cả. Cứ như vậy sự đau đớn cũng dần dần biến mất. Khi từ cửa hàng về nhà, tôi lấy tay sờ trên da đầu thấy có một lớp vảy dày, sau một, hai hôm đã bình thường trở lại.
(2) Tháng ba năm ngoái, tôi đã bốn lần đi tiểu ra máu, trong đó có hai lần máu phun ra khắp bồn cầu. Tôi không động tâm mà vui vẻ coi đây là hảo sự, hảo sự nên dùng tâm tình tốt để đối đãi. Tôi hoàn toàn không nghĩ đây là nghiệp bệnh hay là an bài của cựu thế lực, là sơ hở trong tu luyện, cần phát chính niệm để thanh trừ; tôi nghĩ đây là Sư phụ giúp tôi tăng nhanh tịnh hoá thân thể. Chính niệm khiến tôi rất nhanh chóng đã vượt qua được.
(3) Một lần vào lúc hơn 4 giờ sáng, tôi ra khỏi giường và đi vào nhà vệ sinh trước khi chuẩn bị luyện công. Bởi vì tối hôm trước đi ngủ muộn, mới ngồi vào bồn cầu, tôi cảm thấy nê hoàn cung xoay chuyển, nhất thời choáng váng mất ý thức. Tôi vội vịn vào máy giặt bên cạnh mới không bị ngã xuống. Trong giây lát, đầu tôi thoáng xuất hiện một niệm: Có phải do bình thường ngủ không đủ? Không đúng, tôi lập tức phủ định niệm đầu này, nó không phải của tôi. Điều tôi tu là Đại Pháp của vũ trụ, thân thể người tu luyện là kim cương bất hoại, tôi sẽ không xuất hiện vấn đề gì, cũng không thể xuất hiện vấn đề gì. Sư phụ chính Pháp còn chưa kết thúc, sứ mệnh của tôi còn chưa hoàn thành, tôi không thể ngã xuống. Tôi không sợ cái chết vì tôi biết nguyên thần bất tử, nhưng tôi không thể chết được. Cứ như vậy lìa đời sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Đại Pháp. Người nhà, bạn bè họ hàng, bạn học đồng nghiệp sẽ không thể lý giải, ảnh hưởng tới việc họ minh bạch chân tướng, từ đó mất đi cơ hội được cứu. Tôi là một đệ tử Đại Pháp kiên định chân tu, thực tu. Sư phụ sẽ không để tôi ngã trong nhà vệ sinh mà ra đi như thế, đây không phải con đường mà Sư phụ an bài. Chúng ta mỗi đệ tử chân tu tại thế gian, mỗi cử động ngôn hành đều đại biểu cho hình tượng của Đại Pháp tại thế gian, chúng ta cần chứng thực sự mỹ hảo của Đại Pháp! Đi trên còn đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài. Nghĩ như vậy, dần dần ý thức của tôi thanh tỉnh trở lại. Tôi cố gắng để bản thân không bị ngã, cứ như vậy vật chất làm cho tôi choáng váng dần dần nhỏ đi, tôi cảm thấy đầu óc tỉnh táo trở lại. Tôi nghỉ ngơi một lát rồi luyện công, phát chính niệm, học Pháp. Ban ngày tôi làm việc nhà, đón cháu đi học về. Suốt quá trình đó người trong nhà không phát hiện ra.
Trong hơn 20 năm tu luyện, đã có rất nhiều lần thân thể tôi xuất hiện các loại trạng thái, tôi luôn ghi nhớ người tu luyện không có bệnh. Tôi ngộ ra rằng khi thân thể xuất hiện vấn đề, chỉ có thể do nghiệp lực hoặc thiếu nợ. Tu luyện cần tiêu nghiệp, nợ phải hoàn trả. Mặc dù Sư phụ đã giúp tôi lấy xuống rất nhiều nghiệp lực, nhưng bản thân cũng phải chịu đựng một phần, biết được rõ ràng thì có thể vượt qua mỗi quan nạn. Lúc thân thể xuất hiện tình huống, bất kể khó chịu nhiều đến đâu tôi đều cố gắng hết sức không để người nhà biết, sợ họ lo lắng cho tôi. Tu luyện cần cân nhắc cho người khác, tu xuất thành bậc chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.
Có điểm gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ ra.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/1/25/「好壞出自一念」的體驗-455934.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/6/207567.html
Đăng ngày 17-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.