Bài một học viên Đại Pháp tại Anh quốc

[MINH HUỆ 02-09-2007] Học Pháp là điều mà Sư phụ bảo chúng ta làm ngay ngày đầu mà chúng ta bắt đầu tu luyện. Một người tu càng học Pháp nhiều, các quan niệm con người của họ càng có ít hơn và Chính Niệm của họ càng mạnh.

Khi tôi còn ở Trung Quốc, tôi có một lần bị bắt bất hợp pháp và bị giam trong một nhà tù. Một đêm vào khoảng 10 giờ tối, sau khi chúng tôi vừa đi ngủ, cánh cửa sắt bị mở ra và một người đàn bà lớn tuổi với tóc bạc trắng bị đẩy vào. Bà từ chối nói cho cảnh sát biết tên của bà, và bà tuyệt thực để phản đối sự giam cầm bất hợp pháp.

Ngày hôm sau, người giám đốc nhà tù nói chuyện với lão bà. Y nói, “Tại sao bà đi ra để phát tờ giới thiệu Pháp Luân Công?” Bà nói với ông ta vì sao bà tập luyện Pháp Luân Công và vì sao bà đi phát tờ rơi. Bà làm sáng tỏ sự thật với cảnh sát. Người giám đốc không cách nào thuyết phục được bà. Sau đó họ gọi người giám đốc của sở cảnh sát địa phương nơi mà vị học viên lớn tuổi này ở đến để giúp. Người giám đốc sở cảnh sát nói, “Không lạ gì có rất nhiều tờ rơi trong vùng chúng tôi gần đây; có phải bà đi phát chúng không?” Thông thường nếu một học viên công nhận điều đó, sau đó họ sẽ bị bức hại nhiều hơn nữa, vì vậy rất nhiều người chối nó. Vị lão bà này nói, ”Tôi thật sự muốn phát các tờ giới thiệu khắp thế giới và để cho mọi người được biết về Pháp Luân Công. Nhưng tiếc thay tôi không có cái khả năng đó.” Khi tôi nói chuyện với bà, tôi được biết bà đã 64 tuổi và đã bị bắt vì phát tờ giới thiệu Pháp Luân Công tại một ga xe lửa. Khi tôi đi phát tờ rơi tại Trung Quốc, tôi thường làm nó vào đêm và ở những nơi hẻo lánh, nhưng vị học viên già nói với tôi bà luôn đi đến những nơi đông đúc người như là ga xe lửa hoặc bệnh viện, như vậy có thể cứu được nhiều người hơn. Rất dễ để thấy được khoảng cách giữa tôi và vị học viên già này từ một chi tiết nhỏ như vậy.

Trong lúc ban ngày khi bà không bị tra vấn, bà sẽ ngồi nơi đó đọc thuộc lòng các bài kinh văn của Sư phụ và phát chính niệm. Khi vào giờ ăn được phép nói chuyện, bà sẽ làm sáng tỏ sự thật với mọi người quanh bà. Bất kể là bà đang nói về gì, bà luôn nói đứng trên vị trí của Pháp. Trong lúc tuyệt thực thì nhịn ăn tương đối dễ hơn là nhịn uống nước, như vị lão bà này làm. Hơn nữa, nhất là vì bà luôn làm sáng tỏ sự thật với những người chung quanh bà không ngừng ngay cả khi bà không uống một chút gì. Bà nói với tôi rằng vào năm 2000, bà bị kết án bất hợp pháp phải đi một trại lao động cưỡng bức. Điều này xảy ra vào lúc cuộc bức hại chống Pháp Luân Công lên cao độ. Tất cả các trại lao động tại Bắc Kinh đều đầy, vì vậy bà bị gửi đi một trại lao động tại thành phố Thạch Gia Trang. Ở trong trại, bà chống lại mọi khủng bố với Chính Niệm; bà từ chối ăn hoặc uống bất cứ thứ gì trong năm ngày và rời khỏi trại lao động một cách đường đường chính chính. Bà cũng nói với tôi, “Bây giờ tôi chỉ có thể đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, vì tôi phải đi phát tài liệu. Tôi đã từng đọc tối thiểu ba bài mỗi ngày.”

Hai ngày sau, vị học viên lớn tuổi này biểu lộ dấu hiệu bị bệnh. Áp huyết máu của bà lên cao, bà cảm thấy chóng mặt, và bà không nhìn được rõ. Tôi nói với bà, “họ sẽ để cho bà rời đi sớm.” Bà nói, “Chị sai rồi. Chúng ta phải đi theo ai? Chỉ có Sư phụ! Nếu Sư phụ để cho tôi đi, thì không ai có thể ngăn tôi được.”

Đời sống trong tù rất khốn khổ. Mùa đông khi tôi bị bắt, các lính canh để tất cả các cửa sổ mở trong phòng giam. Khi đi ngủ trong gió mùa đông, chúng tôi phải che mặt với một cái khăn. Nếu không, mặt của chúng tôi sẽ đầy bụi. Nó dơ bẩn như vậy, nhưng chúng tôi không có nước nóng để uống hoặc tắm. Chúng tôi phải dùng nước đá lạnh để uống và tắm. Một ngày người lính canh đưa cho chúng tôi một thùng nước nóng, gọi tôi và người học viên lớn tuổi dùng để tắm. Vị học viên già nói với tôi khi tắm, “Đừng lo, chúng ta không có bụi bậm trên thân thể, Sư phụ giúp chúng ta chuyển nó thành thứ khác rồi. Chúng ta hãy để dành một phần nước nóng cho những người khác.” Trong môi trường khốn khổ này, nơi mà mọi người đều lo cho số phận của mình, vị học viên già này để tất cả sự chú ý của bà lên Pháp và làm mọi điều với Chính Niệm.

Sau khi vị học viên già ngưng ăn và uống trong năm ngày, bà bị gửi đi Y viện Công An để ép ăn. Khi họ vừa nhét ống cao su vào, bà lấy nó ra và máu chảy ra cùng với nó. Cuối cùng, họ còng tay và chân bà lại để ép bà ăn. Bà nói với họ, “Xin đừng dùng thuốc đó trên tôi, chư vị phí phạm của công. Thuốc đó không có hiệu nghiệm trên tôi. Chư vị là ai? Người thường. Tôi là ai? Một người tu. Chúng ta không giống nhau.” Theo lời yêu cầu của bà, họ ngưng thuốc. Bất kể nơi nào bà đang ở, bà luôn làm sáng tỏ sự thật với mọi người chung quanh bà. Một tù nhân hỏi bà, “Bà đã học trường đại học nào vậy?” bà nói, “Tôi hả? Tôi chỉ đi học có một vài ngày. Nhưng tôi đang ở đại học bây giờ đây, Đại học của Vũ trụ.”

Sau khi bị cầm tù trong hai tuần lễ, một đêm vào khoảng 10 giờ khuya, lính canh đến nói với người học viên già hãy gom góp đồ đạc của bà để đi về nhà. Bà nói với mọi người trong phòng trước khi rời đi, “Xin nhớ Pháp Luân Đại Pháp tốt.’” Với đức tin kiên định của bà nơi Đại Pháp và Chính Niệm, bà đã được thả ra vô điều kiện lần thứ hai. Tôi biết chính niệm và chính hành của bà tất cả đều đến từ học Pháp tốt và sự tu luyện chân chính của bà trong mọi việc bà làm. Môi trường tu luyện tại Trung Quốc rất nghiêm khắc; bất kỳ một chấp trước hoặc quan niệm con người nào mà một học viên có sẽ bị làm to ra bởi tà ác. Rất vô cùng khó để qua các khảo nghiệm nếu chúng ta không học Pháp tốt.

Tôi cũng biết một học viên lớn tuổi khác mà có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ trong Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Bà cũng nhớ các bài thơ ấy nằm ở trang nào. Trong trại lao động, các tù nhân khác đánh bà và chửi mắng bà. Bà bị giam trong một phòng rất lạnh chỉ với một tấm vải trải giường mỏng khi các người khác cần tối thiểu là hai lớp vải giường. Chân của bà đầy những mụn chay. Các tù nhân cả không cho phép bà chùi nước mũi của bà, hoặc cho phép bà tắm trong hơn sáu tháng. Bà chịu đựng mọi thứ cực hình, nhưng không ai có thể làm lay chuyển chính niệm của bà. Bà không bao giờ chịu thua tà ác.

Tôi biết một học viên khác tại Trung Quốc mà đọc bốn đến năm bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Cứ hai ngày Bà đọc xong quyển sách trong nhiều năm. Người học viên này thức dậy rất sớm buổi sáng và tập công. Từ khi chúng tôi bắt đầu phát chính niệm lúc năm, sáu và bảy giờ ngày chủ nhật, bà luôn dậy lúc ba giờ sáng để tập công, phát chính niệm và đọc hai bài giảng của Chuyển Pháp Luân trước khi đi làm việc. Mỗi khi tôi gặp khó khăn trong tu luyện, tôi luôn chia sẻ kinh nghiệm của tôi với bà, và bà luôn nói với tôi với một nụ cười rằng cái khoá là ở nơi học Pháp cho tốt. Tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi khi tôi chia sẻ một kinh nghiệm với bà vì bà luôn có thể giúp tôi với Pháp.

Tôi đã xuất ngoại từ lâu, nhưng tôi nhớ những ngày tôi đã trải qua với các bạn học viên tại Trung Quốc. Chúng tôi luôn chia sẻ các kinh nghiệm dựa trên Pháp. Không ai than phiền về một điều gì. Thậm chí Không ai nói chuyện phiếm như người thường, và chúng tôi luôn chia sẻ một cách cởi mở và chân thật. Tại Trung Quốc, các bạn tu còn gần gũi nhau hơn là người trong gia đình. Vì sự khủng bố tàn ác, chúng tôi không thể thường gặp gỡ nhau như ở ngoại quốc. Thường chúng tôi phải mất rất nhiều thời giờ và cố gắng để thoát khỏi các người theo dõi chúng tôi để gặp mặt với các bạn tu. Mỗi lần sau khi tôi chia sẻ với các bạn tu, tôi cảm thấy nhu cầu học Pháp nhiều hơn, và chúng tôi đều đồng ý rằng học Pháp là cái chìa khoá để thăng tiến bản thân.

Bây giờ, công tác lớn nhất của chúng ta là làm sáng tỏ sự thật và cứu độ chúng sinh. Nhiều học viên đã gặp cái vấn đề làm sao để làm sáng tỏ sự thật với người nhà. Khi các người thân không chấp nhận sự thật, đó là vì can nhiễu từ cựu thế lực, nó thường là vì chính vấn đề của chúng ta. Tôi biết một học viên mà thường rất nóng tính, trước khi ông ta bắt đầu tu luyện, ông thường cãi nhau với người khác. Một lần, ông ta gần đẩy người xếp của ông ta xuống từ tầng lầu thứ hai. Ông đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác sau khi ông ta bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Ông đi làm sáng tỏ sự thật với các lãnh đạo nơi đơn vị làm việc của ông ta. Các lãnh đạo đều ủng hộ sự tu luyện của ông vì họ đều được chứng kiến sự thay đổi ở ông. Năm 2003 và 2004, người bạn tu này hai lần nhận được bằng khen ‘Người công nhân gương mẫu” bởi công ty của ông. Một đồng sự nói với người xếp, Có một học viên Pháp Luân Công trong đơn vị làm việc của chúng ta.” Người xếp nói, “Nói ai? Nếu tôi không báo cáo, thì không có ai cả.” Vào đầu năm 2005 chúng tôi bắt đầu khuyên người ta thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Gia đình của người học viên này tất cả đều thoái một cách dễ dàng. Từ người học viên này, tôi học được rằng khi chúng ta học Pháp tốt và đạt được tiêu chuẩn, cái trường chân chính quanh chúng ta sẽ làm thay đổi môi trường của chúng ta và chúng ta có thể cứu độ được những người quanh chúng ta.

Ở hải ngoại, chúng ta có nhiều chương trình làm sáng tỏ sự thật; như vậy chúng ta có ít thời giờ để học Pháp và tập Công. Càng khó hơn để học Pháp với một tinh thần yên tĩnh. Nếu chúng ta không học Pháp tốt, các quan niệm con người của chúng ta sẽ xuất hiện, và càng dễ hơn để có sự va chạm giữa các học viên khi làm công tác Đại Pháp. Theo kinh nghiệm cá nhân của tôi và của các bạn tu của tôi tại Trung Quốc, tôi không nghĩ rằng làm công tác Đại Pháp và học Pháp là có sự nghịch nhau. Khi tôi ở Trung Quốc, nếu tôi học tối thiểu hai đến ba bài giảng với một cái tâm yên tĩnh, thì càng dễ dàng cho tôi để hoàn tất công tác Đại Pháp bất kể có bao nhiêu công tác Đại Pháp mà cần tôi làm. Khi chúng ta đạt được yêu cầu của Pháp và làm công tác Đại Pháp với một trái tim trong sạch, cựu thế lực không dám cản ngăn và chúng ta có thể hoàn tất chúng một cách dễ dàng. Nếu chúng ta không học Pháp tốt, sẽ có nhiều hơn sự ngăn cản, như là máy điện tín không chạy, máy in không chạy, hoặc sự ngăn cản của người trong gia đình. Kết quả sẽ là chúng ta không thể hoàn tất nhiều sau một ngày bận rộn. Một bạn tu mà dậy sớm mỗi buổi sáng nói với tôi rằng anh cũng cảm thấy buồn ngủ lúc đầu. Nhưng bây giờ anh thức dậy lúc ba giờ sáng một cách tự động mỗi sáng. Tôi làm việc với học viên này từ đầu cuộc khủng bố năm 1999 cho đến khi tôi bị bắt. Chúng tôi không bao giờ có va chạm, và môi trường quanh chúng tôi luôn rất hoà hợp.

Rất khó cho các học viên được gần gũi với nhau tại Trung Quốc, trong khi chúng ta không có vấn đề đó ở hải ngoại. Chúng ta phải trân quí các cơ hội mà chúng ta có để học Pháp cho tốt. Chúng ta hãy buông bỏ các chấp trước của chúng ta về ích kỷ và hình thành một tổng thể. Chúng ta hãy bước cùng nhau tốt con đường tu luyện và hoàn tất nguyện ước của chúng ta.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/9/2/161964.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/24/89867.html

Đăng ngày 14-10-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share