Bài của một học viên ở Tỉnh Heibei

[MINH HUỆ 1-09-2007] Tôi đã tu luyện được chín năm và mới đây tôi vừa nhận ra mình có một chấp trước mạnh mẽ – đó là ham muốn thay đổi người khác. Trong một thời gian dài, tôi tập trung vào những thiếu sót của các học viên. Tôi trở nên dính mắc vào chấp trước của mọi người và thường xuyên muốn chỉ bảo để mọi người có thể tinh tấn. Thậm chí còn tệ hơn đó là khi tôi chỉ ra vấn đề của các bạn học viên, tôi như đang giảng bài cho học sinh tiểu học. Tôi lo mọi người không hiểu mình nên tôi đã cẩn thận chia sẻ với các bạn học viên từng điểm cụ thể từ Pháp.

Điều này có lẽ liên quan đến thói quen nghề nghiệp đào tạo của tôi. Tôi là giáo viên tiểu học trước kia. Đôi khi một cách vô ý thức, tôi đã đặt mình cao hơn người khác và cố buộc các bạn học viên khác chấp nhận quan điểm của mình. Khi chia sẻ ý tưởng với mọi người, tôi thường đưa ra một loạt hướng dẫn và chỉ đạo. Nếu các bạn học viên không theo được mong đợi của mình, tôi trở nên thiếu kiên nhẫn và giọng nói của tôi chẳng được dễ chịu. Đôi khi tôi nói thậm chí nghe như ra lệnh. Điều đó đã gây rất nhiều bất đồng giữa các bạn học viên và bản thân tôi. Đến mức như vậy nhưng tôi vẫn không nhận ra rằng đây là lúc phải hướng nội tìm kiếm. Tôi chỉ nghĩ rằng mình đang làm điều tốt cho mọi người và đó là vì lợi ích tinh tấn của bản thân họ. Tôi tự nhủ với bản thân, “Không có gì sai với mình cả. Bây giờ bạn không vui nhưng sau này bạn sẽ hiểu tôi.” Tôi không bận tâm đến người khác đối xử với mình ra sao và chỉ nghĩ rằng mình đã có trách nhiệm với Pháp.

Bây giờ tôi nhận ra điều này đã đi đến chỗ cực đoan. Tại sao tôi không thể chỉ lỗi của các bạn tu khác một cách hoà ái và chân thành? Tôi có thể giúp đỡ mọi người nhận ra vấn đề mà không xúc phạm họ. Như vậy chẳng tốt hơn không? Chúng ta nên theo những lời Sư Phụ: lưu ý đến âm điệu giọng nói, thể hiện thiện tình, giải thích tốt các điểm cần nói, và không nên dích mắc với chấp trước của mọi người. Chúng ta nên chỉ ra các vấn đề cho các bạn đồng tu, nhưng không mưu cầu kết quả.

Tôi xin kể một vài chuyện minh hoạ quá trình mà mình đạt đến sự nhận thức này.
Một vài năm trước, tôi có tham gia vào một số dự án Đại Pháp và là một điều phối viên. Thời gian đó, tôi học Pháp không được tốt. Rất nhiều ý niệm con người vẫn tồn tại trong tôi khi chứng thực Pháp. Có một điều phối viên chủ chốt ở xã chúng tôi học Pháp không tốt và khi đó anh đã gặp một số can nhiễu nghiêm trọng. Tôi rất lo lắng và cố gắng làm tất cả những gì có thể để giúp anh tinh tấn. Tôi đề nghị anh đến và học Pháp với chúng tôi, đến thăm nhà anh để học Pháp cùng anh, sắp xếp để các học viên khác lần lượt đến học Pháp cùng anh tại nhà anh ấy. Những việc này không giải quyết được vấn đề của anh mà trái lại gây nên những bất đồng với gia đình anh ấy. Tôi vẫn không nhận ra sự cần thiết phải tìm kiếm bên trong bản thân, và thậm chí không nghĩ ra rằng đó là do những chấp trước của chính mình, tôi đã không tu luyện vững chắc để loại bỏ những quan niệm con người. Ba năm trôi qua. Tôi luôn gặp lại thể loại mâu thuẫn này và luôn thoái thác giải quyết nó triệt để.

Mỗi học viên thường xuyên đến nhóm học Pháp đặc biệt đều rất tinh tấn. Mọi người làm tốt công việc phát tài liệu giảng sự thật và tham gia các công việc Đại Pháp khác. Tuy vậy vì các dự án quá nhiều mà nhân lực lại ít. Càng ngày càng ít học viên đến tham gia học Pháp theo nhóm. Rốt cuộc là không còn ai đến cả. Khi phát chính niệm và tập động công, phần lớn mọi người trong nhóm đều buồn ngủ và mất tập trung. Mâu thuẫn phát triển từ việc thiếu học Pháp và từ can nhiễu của các phần tử tà ác. Điều này lại tạo thêm nhiều trở ngại hơn cho nhóm học Pháp và tập công. Tôi lo lắng và thao thức không ngủ được khi chứng kiến mọi chuyện và bắt đầu trao đổi với các bạn đồng tu. Tôi trở nên dính mắc vào các chấp trước của mọi người và muốn giải quyết vấn đề bằng nỗ lực của mình, bằng cách yêu cầu các bạn vứt bỏ quan niệm người thường của mình để nâng cao tầng. Tôi quên rằng mọi thứ đều khởi nguồn từ sức mạnh của Sư Phụ và của Pháp. Tôi quên rằng Sư Phụ đã dặn chúng ta hãy tìm chấp trước của chính mình khi chứng kiến mâu thuẫn của người khác.

Tôi, ngược lại, đã trải qua một quá trình học Pháp và tập công cùng các học viên khác, với mục đích động viên mọi người tạo nên một môi trường học nhóm. Tôi đặt mình trên người khác. Tôi không nhận thức được ý định mạnh mẽ muốn chỉ đạo người khác của mình cho đến ngày một học viên bảo tôi, “Chính bạn là người gây nên tình trạng này. Bạn đã quá dính mắc với mọi người. Bạn càng nhiều chấp trước, can nhiễu càng trở nên nghiêm trọng.” Đột nhiên, mọi thứ trở nên sáng tỏ, tôi thấy thật kinh khủng khi chính mình đã cổ vũ cho những ý niệm con người như vậy.

Tôi đã có những bất đồng với một người trợ lý lớn tuổi khác ở xã tôi trong một số dự án Đại Pháp. Mâu thuẫn nổi trội và can nhiễu đến việc hợp tác của nhóm và nỗ lực cứu độ chúng sinh. Điều này đã tồn tại khá lâu. Tôi đã rất cố gắng hướng nội tìm kiếm. Rất nhiều tâm chấp trước đã được loại bỏ, nhưng tôi cũng muốn bạn ấy (người trợ lý ấy) cũng phải làm như tôi để nâng cấp bản thân. Tôi từ tâm mình thực sự mong muốn điều tốt nhất cho bạn và cho cả nhóm. Tuy nhiên, mẫu thuẫn tiếp tục vì tôi đã chưa từ bỏ được ý định muốn thay đổi người khác.

Một vài ngày trước, tôi thu xếp cho bạn này nói chuyện với những học viên ở các khu vực khác, hy vọng bạn ấy có thể thay đổi cách nhìn của mình. Khi những học viên khác đề cập đến những vấn đề liên quan đến tâm người thường của họ, tôi nghĩ bụng, “Bây giờ thì bạn ấy sẽ nhận thức được. Lần này bạn ấy sẽ thay đổi.” Sau đó khi tôi tìm được một cơ hội nói chuyện với bạn để chỉ ra vấn đề của bạn ấy, trước sự ngạc nhiên của tôi, bạn này đã rất mất bình tĩnh. Tôi bình thản nghe bạn ấy nói và không cáu giận chút nào. Tôi đã nghĩ tình trạng tu luyện của mình không tệ. Sao những học viên khác lại không muốn tìm kiếm bên trong bản thân một chút nhỉ? Vâng, thật ra chính là tôi không hướng nội tìm kiếm. Một lần nữa, chấp trước muốn thay đổi người khác lại bộc lộ. Tại sao tôi luôn làm mọi việc với mục tiêu là thay đổi người khác? Sao tôi lại dính mắc đến kết quả như vậy? Chẳng phải Sư Phụ đã dặn chúng ta “Thực hiện, không mưu cầu” hay sao? Tại sao tôi luôn muốn thay đổi người khác mà không phải là bản thân mình? Có thật là tôi đang tu luyện không?

Chấp trước của tôi đã khiến cho nội bộ nhóm bất hoà và căng thẳng. Tôi rất lấy làm bối rối và đã đến nói chuyện với người bạn tu. Bạn ấy đã biết suy nghĩ của tôi trước khi tôi mở miệng và tiến tới chia sẻ với tôi bài học trước đây của bạn ấy về những dính mắc vào chấp trước của người khác.

Những điều bạn ấy nói đã làm tôi nhận thấy rõ ràng chấp trước của mình và giúp tôi loại bỏ nó một cách toàn bộ. Tôi hiểu rằng mỗi một học viên đều được Sư Phụ chăm sóc. Chúng ta chỉ cần kiểm chứng tâm của mình, nâng cấp bản thân mình khi mâu thuẫn và vấn đề xuất hiện. Chúng ta nên giúp các học viên khác với một cách thức tốt đẹp mà không dính mắc với kết quả. Mọi điều đều được giải quyết khi chúng ta để Sư Phụ an bài.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/9/1/161826.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/13/89507.html

Đăng ngày 12-11-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share