Bài viết của Viên Viên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-12-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1998. Trước khi bị bức hại, tôi mới tu luyện chưa đầy một năm. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi đã được chứng kiến ​​và trải nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu và phi thường, khiến tôi cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn đó, tôi vẫn chưa có được nhận thức vững chắc về Pháp .

Chính quyền Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Vì nền tảng tu luyện của tôi không vững chắc, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn trên con đường chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, những khổ nạn này không thể ngăn cản tôi. Dưới sự dẫn dắt và bảo hộ kịp thời của Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã hiểu rằng bất kể gặp phải khó khăn gì, chúng ta đều có thể vượt qua và chứng thực uy lực của Đại Pháp. Miễn là chúng ta có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp, chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp để bảo trì chính niệm và chính hành, thì chúng ta có thể chuyển hóa những quan niệm của mình một cách cơ bản và đề cao bản thân.

Ra khỏi hang ổ tà ác sau khi thay đổi quan niệm

Vài năm trước, tôi và ba học viên đã đến một khu chợ ở vùng nông thôn để giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người. Chúng tôi bị những người không biết sự thật về Đại Pháp tố cáo và kết quả là chúng tôi bị cảnh sát bắt và giam giữ phi pháp tại một trại tạm giam trong 15 ngày.

Một sĩ quan hỏi tôi đây có phải là lần đầu tiên tôi bị bắt không. Tôi không trả lời anh ấy, nhưng tôi tự nghĩ: “Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị bức hại, trong khi đối với ba học viên còn lại, đây là lần đầu tiên của họ. Tôi khác họ.” Lúc đó, tôi đã không nghĩ đến việc sử dụng chính niệm của mình để phủ định suy nghĩ đó. Sau khi chúng tôi bị đưa đến trại tạm giam, một lính canh nói với chúng tôi: “Hãy yên tâm; miễn đây là lần đầu tiên các vị vào đây, các vị sẽ được thả sau 15 ngày. Nhờ những gì anh ấy nói, suy nghĩ của tôi về “Tôi khác với ba học viên còn lại” đã được củng cố.

Tôi cũng không nghĩ đến việc sử dụng chính niệm dựa trên Pháp để hóa giải can nhiễu từ những tín tức ngoại lai đó. Ngoài ra, tôi có một quan niệm đã ăn sâu, đó là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không bao giờ tôn trọng luật pháp khi họ đối xử với các học viên. Nếu họ như vậy, thì chúng tôi đã không bị bắt. Hơn nữa, việc tôi bị bắt trước đó khiến tình hình của tôi trở nên nghiêm trọng hơn so với các học viên khác.

Những suy nghĩ này quá mạnh mẽ. Tôi không thể đẩy lùi, cũng không thể ngăn chặn chúng. Trong 15 ngày đó, trong khi nuôi dưỡng quan niệm người thường rằng đó là tình trạng người bức hại người, tôi đã học thuộc Pháp, phát chính niệm và hướng nội. Vào ngày thứ 14 bị giam giữ, cảnh sát muốn tôi thừa nhận rằng tôi đã nộp đơn tố cáo hình sự cựu lãnh đạo ĐCSTQ, Giang Trạch Dân. Từ quan điểm của người thường, họ đang cố thu thập bằng chứng để kiếm cớ tiếp tục bức hại tôi. Họ gia hạn giam giữ tôi thêm 10 ngày nữa.

Từ góc độ tu luyện, điều này xảy ra bởi vì trong 15 ngày đầu tiên bị giam giữ tôi không chiểu theo Pháp, tôi cũng không coi mình là một người tu luyện, đáng nhẽ tôi phải sử dụng các phương thức siêu thường để giải quyết vấn đề. Tôi đã không đáp ứng các tiêu chuẩn của Pháp. Do đó, sơ hở của tôi đã bị lợi dụng và tôi bị giam thêm 10 ngày nữa.

Sau khi chính lại suy nghĩ của mình, tôi bắt đầu nghĩ về cách giải thể cuộc bức hại bằng chính niệm của mình. Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng tôi đã đưa ra quyết định để suy nghĩ của mình hoàn toàn phù hợp với Pháp. Tôi chỉ học thuộc Pháp, phát chính niệm và loại bỏ can nhiễu từ bất kỳ tín tức ngoại lai nào.

Sau đó, tôi bắt đầu nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai mình: “Tình hình của bà không ổn rồi.” Tuy nhiên, tôi không cho phép những lời nói đó lưu lại trong suy nghĩ của mình. Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì ngoại trừ học thuộc Pháp, phát chính niệm và nhẩm câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Điều này là để giữ cho tất cả các quan niệm người thường hoặc tín tức bất hảo không xâm nhập vào tâm trí tôi. Tuy nhiên, điều này nói dễ hơn làm. Nhưng sau khi liên tục điều chỉnh bản thân mình theo Pháp trong vài ngày, tôi cảm thấy tốt hơn, nhưng căn bản tôi vẫn không cảm thấy tĩnh tâm.

Vào buổi trưa ngày thứ 9 trong thời gian bị giam giữ kéo dài, tôi nghe thấy một số tù nhân đột nhiên hét lên: “Nhìn kìa! Một con chim lớn màu vàng đang bay ra.” Các tù nhân đều ở phía trước cửa sổ. Quả nhiên, có một con chim lớn màu vàng, to gấp đôi con vẹt, bay qua bức tường cao và ra khỏi trại giam. Ngay cả bây giờ, tôi không biết đó là loại chim gì, nhưng nó rất đẹp.

Trong khi tôi đang nghĩ về cảnh đó, họ lại hét lên, “Chà, có một con chim màu đỏ đang chết ở đằng kia!” Tôi đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Thật vậy, một con chim màu đỏ có kích thước bằng con chim sẻ đang chết trên mặt đất và bị kiến ​​​​ăn thịt. Thực tế, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con chim sẻ đỏ. Lúc ấy, lòng tôi chợt sáng tỏ. Tôi cảm thấy mình đã vượt qua khảo nghiệm và được khích lệ tinh thần. Mặc dù 10 ngày đó thật khó khăn nhưng tôi đã đi đúng hướng. Tôi thu dọn đồ đạc và chắc chắn 100% rằng mình sẽ về nhà vào ngày hôm sau.

Tôi ngộ ra rằng mình không nên để những suy nghĩ tiêu cực chiếm giữ tâm trí, chẳng hạn như tà ác sẽ hành động chống lại tôi, hay tự hỏi ai đã bị ép buộc thú tội và nêu tên của tôi. Khi nhận phải những loại tín tức này, tôi nên bài trừ tất cả. Tất nhiên, đây chỉ là một khía cạnh của việc phủ định cuộc bức hại. Về cơ bản, làm tốt ba việc là cách tốt nhất để tiêu trừ tà ác.

Duy trì chính niệm trong giả tướng nghiệp bệnh

Tôi đã quan sát thấy một tình huống khác trong những năm đó: Nhiều học viên đã bị can nhiễu bởi các tín tức ngoại lai trong khi họ đang chịu nghiệp bệnh. Đó là bởi vì họ thiếu tín tâm vào Đại Pháp và Sư phụ, và tâm của họ không ổn định. Ví dụ, khi một học viên lớn tuổi đang trải qua nghiệp bệnh, bà mơ thấy mình đã chết, và gia đình bà đang bận rộn tổ chức tang lễ cho bà. Bà cũng nhìn thấy cảnh con trai và cháu trai của bà đốt giấy và quỳ lạy trước bàn thờ và những cảnh tượng khủng khiếp khác. Bởi vì bà không thể hóa giải nỗi sợ hãi của mình bằng chính niệm, bà đã qua đời không lâu sau đó.

Một học viên lớn tuổi khác cũng có trải nghiệm tương tự. Khi bà xuất hiện một nghiệp bệnh, một vài người trong chúng tôi đã phát chính niệm cùng bà vào ban đêm. Sau khi phát chính niệm xong, bà nghe thấy một giọng nói thì thầm, “Lần này bà sẽ phải mua một chiếc quan tài.” Bà đã vô cùng sợ hãi và qua đời vào sáng hôm sau. Đối mặt với loại tình huống này, tôi cũng không rõ phải làm gì dựa trên các nguyên lý của Pháp. Vì vậy, tôi đã không chia sẻ lo lắng của mình với các học viên khác một cách kịp thời.

Một học viên thân cận với tôi bị mất ngủ. Cô ấy cũng có những triệu chứng khác giống hệt với tiền sử bệnh của gia đình cô ấy, và cô ấy nhanh chóng trở nên tiều tụy. Cô ấy cũng nghe thấy một giọng nói rằng, “Mạng sống của cô sắp kết thúc.” Cô ấy đã rất lo lắng. Sau khi nghe về hoàn cảnh của cô ấy, tôi đã đến nói chuyện với cô ấy về việc tôi đã vượt qua thử thách tương tự như thế nào. Cô ấy nói: “Sau khi nghe những gì chị nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.” Khi thấy cô ấy nhẹ nhõm, tôi vui vẻ trở về nhà. Sau đó tôi gặp lại cô ấy, thì cô ấy đã trở lại bình thường.

Trải nghiệm tương tự của tôi diễn ra khi tôi chuẩn bị thức dậy để luyện công vào một buổi sáng tháng 4 năm 2022. Tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt và không thể cử động đầu. Lúc đó, tôi đã lẩm bẩm: “Lần này tôi không thể đứng dậy được nữa rồi.” Ngay khi nói xong, tôi trở nên cảnh giác và nói với Sư phụ: “Sư phụ, con không nói điều đó. Con sẽ không thừa nhận nó.” Trong khi đó, trái tim tôi như bị bóp nghẹt một cách đau đớn bởi một thứ giống như lưới, và tôi ướt đẫm mồ hôi.

Lúc đó, tôi phải đi vệ sinh nên đã gọi cho chồng hai lần. Nhưng anh ấy không nghe thấy tôi. Sau đó tôi lại có một suy nghĩ khác: Anh ấy không nghe cũng không sao; nếu không, sẽ gây rắc rối cho anh ấy. Tôi tự nghĩ: “Mình phải đứng lên. Có Sư phụ và Đại Pháp ở đây, mình còn sợ điều gì? Tôi phải tự mình đứng lên. Hãy xem những gì có thể gây rối với tôi! Vì vậy, tôi bước vào phòng tắm bằng cách dựa vào tường.

Tâm trí tôi rất rõ ràng; Tôi biết chắc hẳn mình đã có sơ hở nào đó trong tu luyện. Với một suy nghĩ này, tôi gần như cảm thấy mình trở thành một người quan sát. Tôi thấy rằng trong nhiều trường hợp tôi đã cư xử như một người thường, điều đó khiến tôi mất cảnh giác. Tôi đã rơi rớt rất nhiều trong tu luyện, mặc dù tôi cảm thấy trong cuộc sống hàng ngày mình khá tốt. Tôi không biết rằng tôi chỉ hướng nội khi mắc kẹt trong khổ nạn. Ngay sau đó, tôi đã hạ quyết tâm tu luyện một cách kiên định.

Khi một người đối mặt với cái chết, người đó sẽ học được rằng danh, lợi, tình là vô nghĩa. Khi đó, không có gì khó buông bỏ. Vậy tại sao tôi lại sợ chết? Trong khi nghĩ về bài giảng của Sư phụ về phương diện này, tôi cảm thấy không có gì phải sợ.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi ngồi trên giường để phát chính niệm. Trong khi làm như vậy, tôi nhìn thấy một cảnh tượng sau khi tôi qua đời. Tôi nói với một người bên cạnh: “Bạn có thể mang chiếc bình của tôi đến cho tôi xem được không?” Trong những ngày tiếp theo, tôi nhìn thấy nhiều cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ của mình, khi phát chính niệm và ngồi đả tọa. Tôi cũng nhìn thấy nhiều người thân và các học viên đã qua đời. Nhưng tôi biết rằng tà ác đang cố lợi dụng điều này như một phương tiện để khiến tôi tăng cường tâm sợ hãi, để khiến tôi thừa nhận rằng tôi đang bị bệnh nặng và sắp chết. Miễn là tôi thừa nhận những cảnh đó, tà ác có thể giết tôi và mang tôi đi.

Tôi nghĩ điều này rất đặc biệt: “Bất kể tôi đã tu luyện bao lâu, tôi chỉ tin vào Đại Pháp. Làm sao tôi có thể không nhìn thấu mục đích nham hiểm của chúng? Tôi phó thác con đường tu luyện của mình cho Sư phụ. Tôi chỉ thừa nhận an bài của Sư phụ và không thừa nhận an bài nào của tà ác; vậy chúng có thể làm gì tôi?

Sau vài ngày trong cuộc chiến giữa thiện và ác, nghiệp bệnh đột ngột cuối cùng đã được hóa giải. Từ trải nghiệm này, tôi có được nhiều hơn mất. Tôi thực sự cảm kích lời cảnh tỉnh của Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm này với các đồng tu, nhưng vì tôi không giỏi viết lách, nên tôi đã không viết điều này cho đến tận bây giờ. Tôi hy vọng những người khác có thể học hỏi từ trải nghiệm của tôi, loại bỏ bất kỳ tổn thất nào và cùng nhau đề cao.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp trong chia sẻ của tôi.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ kết tập các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/20/452691.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/6/207211.html

Đăng ngày 19-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share