Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-4-2007] Khi còn là một đứa trẻ, sức khoẻ của tôi không tốt. Khi tôi lớn lên, tất cả các thứ bệnh đều xuất hiện, như là tim đập bất thường. Đôi lúc, nó ngưng bốn năm lần một phút. Đôi lúc chỉ có 40 đập một phút. Đôi lúc nó điên khùng đập từ 130 đến 140 lần một phút. Các khớp xương của tôi sưng. Trong đêm tôi không biết nằm cách nào để cho chân và thắt lưng tôi dễ chịu hơn. Tôi bị mất ngủ và bị nhức đầu dài hạn. Đôi lúc, tôi thình lình bị xỉu. Cái ù tai mà tôi kinh nghiệm giống như một máy bay thả bom trên đỉnh đầu tôi. Các bệnh mà có ghi trên các nhãn thuốc báo ‘cẩn thận’ dường như ăn khớp với các vấn đề trong thân tôi. Các nhà thương không thể trị được chúng.

Lúc bấy giờ tôi đặt tất cả hy vọng của tôi trên khí công. Có một lần tôi học sáu bảy loại khí công và tập Thái Cực trong nhiều năm. Tôi bỏ ra rất nhiều sức lực, nhưng hiệu nghiệm ít. Khi tôi đã 50 tuổi, sức khoẻ tôi rất kém. Chỉ sau khi học Pháp Luân Đại Pháp mà tôi mới hiểu rằng đó là kết quả của sự không biết tu luyện tâm tính.

Khi tôi đang đi tìm một môn tập tốt, có người nói với tôi: “Học Pháp Luân Công đi! Học năm bài tập cùng nhau. Đã là ngày thứ tư của khoá giảng (Sư phụ ban cho bảy khoá giảng tại Bắc Kinh). Hãy đi đến khoá giảng tiếp theo.” khi đi về nhà tôi nghĩ: “Không, tôi phải đi ngay ngày hôm nay!”

Giây phút mà tôi nhìn thấy Sư phụ tôn kính, nét mặt hiền từ và giọng nói từ bi của Ông làm chấn động toàn thân tâm tôi! Sư phụ thường đi quanh trước buổi dạy và trong lúc nghỉ xả hơi. Luôn có những người mà xin Sư phụ ký tên hoặc giải thích. Sư phụ luôn thân thiện làm vừa ý các học viên. Tôi không muốn quấy rầy Ông, nhưng mắt tôi luôn theo dõi Ông. Khi tôi tham gia khoá dạy lúc đầu, vì đầu tôi bị đau, khi tôi vừa nghe bài giảng, tôi bị ngủ gục. Tôi cảm thấy rằng như vậy là không lễ phép. Nhưng tôi không thể mở được đôi mắt vì tôi quá buồn ngủ. Tâm tôi hiểu vì nó biết chân lý. Tôi đã đắc Đại Pháp mà tất cả chúng sinh đều chờ đợi từ bao nhiêu lâu. Tôi rất may mắn được nhìn thấy đại Sư phụ.

Tôi tham gia khoá giảng trễ mất ba ngày, vì vậy tôi hụt ba buổi giảng đầu. Sau này tôi tham gia khoá dạy thứ tám mà Sư phụ tổ chức tại Bắc Kinh, đó là, khoá dạy được tổ chức tại thính đường của Sở Không gian Yungang (Aerospace) (một khoá bảy ngày). Tôi bị sốt cao độ sau buổi học đầu. Tôi tiếp tục tham gia buổi học ngày thứ hai. Khi tập “đứng ôm Pháp Luân trước trán” trong bài tập thứ hai, vì trường năng lượng quá mạnh và sự tịnh hoá cơ thể tôi quá tận cùng, tôi thình lình bị bất tỉnh. Sau đó có người vỗ vào đầu tôi, tôi tỉnh dậy. Sau này, có người nói với tôi là đó là Sư phụ vỗ vào đầu của đệ tử Ông. Lúc bấy giờ, tất cả các bệnh của tôi đều biến mất. Tối hôm đó, tôi không có cảm thấy khó ở chút nào. Qua đến ngày thứ ba, tôi, mà không đi được xe đạp giỏi, bất ngờ đi một chiếc xe đạp gần một tiếng đồng hồ. Tôi đạp lên ba cái dốc lớn trên đường đi. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng sau khi nghe giảng. Từ đó, tôi cảm thấy như tôi đã được tái sinh. Toàn cơ thể tôi và trí óc tôi thay đổi lớn lao.

Tôi tham gia bảy khoá giảng, từ khoá thứ bảy đến khoá thứ mười ba, tại Bắc Kinh. Tôi trả 40 đồng nhân dân tệ lần đầu và sau đó, chỉ có 20 đồng mỗi lần, tổng cộng là 160 đồng (khoảng US 20 tất cả). Như vậy nhiều kênh truyền thông tạo dựng tin đồn nói rằng Pháp Luân Công gom góp tiền của. Đó là một sự giả dối.

Vào mùa hè 1993, Mưa rất nhiều tại Bắc Kinh. Chúng tôi sống tại các vùng ngoại ô. Bất kể nơi nào có khoá giảng, chúng tôi đều không bao giờ phải dùng ô. Khi chúng tôi ở trên đường đi, thì mưa ngưng. Nó mưa lại khi chúng tôi ở nhà hoặc vào trong lớp học.

Khoá giảng thứ 13 là tại Hội quán Hoả xa Changxindian số 27. Một ngày nó trong lúc khoá giảng, nước bỗng nhiên đổ xuống trên hàng ghế đầu. Những người ở hàng ghế đầu liền đứng dậy, họ nhìn chung quanh. Trời bên ngoài không đổ mưa, lại không có ống nước trên trần nhà. Sau này, tôi hiểu ra đó là trời mưa nơi một thời-không khác. Có lẽ Sư phụ đang mở tâm trí của chúng tôi, một sự hiểu biết rõ rệt về không gian khác. Có người chụp hình và ghi chép lại trong lúc nghỉ giải lao. Để không làm rộn những người khác đang nghe giảng, Sư phụ nói nhiều lần là đừng có chụp hình hoặc ghi chép, nếu không bộ máy sẽ ngưng chạy. Một số người không nghe. Kết quả là một số không chụp được hình. Một số máy thâu âm bị hư.

Sư phụ không bao giờ uống nước hoặc chùi mồ hôi trong lúc khoá giảng. Mỗi lần, Sư phụ luôn điều chỉnh cái máy phát thanh để cho hiệu năng đạt được tối đa. Khi Sư phụ làm đại thủ ấn hoặc dạy các động tác, nhân viên luôn dời bàn đến một nơi để cho mọi người được nhìn thấy Sư phụ rõ ràng dễ hơn. Sư phụ thường lấy xe buýt để đến và đi từ nơi giảng đường. Một ngày kia, một học viên và vợ của anh ta lái một xe tải nhỏ đến rước Sư phụ, nhưng Sư phụ đã lên xe buýt rồi.

Sư phụ sống vô cùng đơn giản, nhưng Ông lại vô cùng đẹp đẽ và lịch sự. Trong suốt mùa hè 1993, tôi nhìn thấy Sư phụ mặc chỉ hai cái áo sơ-mi trắng, một cái dài tay và một cái ngắn tay. Ông mang một đôi giày da đen cũ.

Để cho nhiều người hơn được học Pháp Luân Công, Sư phụ một lần mang đệ tử đi tổ chức hai buổi bắt mạch tại một phòng ăn tại Xưởng Giao thông Changxindian và Xưởng số 27 và trị bệnh cho dân chúng. Sở phí ghi danh là 10 nhân dân tệ, và nó sẽ được trả lại nếu không có kết quả. Tôi chứng kiến toàn quá trình của Sư phụ và các đệ tử của Ông trị bệnh tại Xưởng Giao Thông Changxindian. Khi họ vừa đến phòng ăn, các học viên liền mặc lên chiếc áo khoác trắng mà họ đã mang theo cho họ và bắt đầu trị bệnh. Những người có bệnh nặng muốn được đích thân Sư phụ xem. Một người đặc biệt đáng kể là một người đàn bà già mập, cao và bị bệnh liệt, bà ta mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng vải đen độn. Sư phụ vỗ vào cả người bà để cho bà có thể cử động tay chân và sau đó bà ngồi dậy và bước đi. Bà nói bà không thể bước đi. Các con bà rất vui và nói, “Mẹ, mẹ có thể đi rồi!” Nếu sự hiểu biết của bà ta tốt hơn, sự hiệu nghiệm đã là khá hơn.

Tôi nhìn thấy Sư phụ đổ mồ hôi. Có người đưa cho Sư phụ một cái khăn tay nhỏ, nhưng Sư phụ không cầm lấy cái khăn và thay vì vậy Ông dùng cái áo khoác trắng của Ông để chùi mồ hôi. Họ chửa trị từ 50 đến 60 người một ngày. Họ không có lấy thời giờ để uống nước hoặc nghỉ ngơi.

Họ ăn tại phòng ăn. Có khoảng 20 người ngồi ở hai bàn. Buổi ăn chỉ là rau cải và số lượng rất ít. Không có súp hoặc đồ uống, thật là đơn giản hơn là một bữa ăn của một gia đình thường cần kiệm. Tổng cộng bữa ăn là 112 đồng. Sau bữa ăn, Sư phụ làm vừa lòng sự yêu cầu của mọi người và chụp hình với tất cả họ.

Đó là điều tôi nhìn thấy khi Sư phụ truyền Pháp. Giọng nói và nét mặt từ bi của Sư phụ đã ghi khắc trong tâm trí tôi mãi mãi, và chúng thường xuất hiện trong trí tôi. Tôi không bao giờ có thể quên sự từ bi, đại lượng và chú ý đến người khác vô biên của Sư phụ.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/4/29/153713.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/5/16/85671.html

Đăng ngày 01-06-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share