Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-03-2023] Tôi là giảng viên đại học ở Trung Quốc. Tôi bắt đầu học vẽ từ lúc nhỏ. Lớn lên tôi vẫn tiếp tục học vẽ và thiết kế đồ hoạ khi học cấp ba, đại học và cao học.

Hầu hết những người làm trong ngành chúng tôi đều mắc bệnh nghề nghiệp, đó là bị đau đốt sống cổ/đau cổ. Tôi cầm cọ vẽ bằng tay phải. Tôi cũng sử dụng chuột máy tính bằng tay phải, nên cánh tay, vai và lưng phía bên phải đều bị đau. Cơn đau chuyển sang cổ và đầu, khiến tôi không thể chợp mắt vào ban đêm. Tôi đã thử đổi các loại gối, chất liệu cho đến kích cỡ khác nhau. Tôi cũng thử qua phương pháp xoa bóp và uống thuốc nhưng không cách nào mang lại hiệu quả.

Cuối năm 2014, tôi nghĩ đến việc nên làm gì đó để cải thiện sức khỏe. Tôi hỏi một đồng nghiệp: “Bạn học yoga rồi thấy thế nào? Có đỡ đau cổ hơn không?” Cô ấy lập tức trả lời tôi: “Không thấy đỡ đau“. Sau đó, tôi nghĩ đến mẹ tôi, người vẫn luôn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà nói không còn thấy trong người đau nhức nữa. Tôi cũng thường thấy bà thiền định. Tôi lên mạng tìm hiểu thêm về thiền và thấy nó tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần. Tôi dự định sẽ về nhà và nhờ mẹ hướng dẫn tôi học Pháp Luân Đại Pháp.

Lúc đó tôi đang giảng dạy tại trường đại học. Tôi về nhà vào kỳ nghỉ đông. Như thường lệ, tôi đến gặp bác sỹ phòng mạch để cạo gió nhằm cải thiện tuần hoàn. Bà là bạn của mẹ tôi và cũng là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây, sau khi cạo gió, tôi cảm thấy đỡ đau hơn, vai và cổ thấy rất dễ chịu. Hiệu quả của phương pháp này có thể kéo dài tới cả năm, nhưng sau này tôi phải quay lại thường xuyên hơn vì hiệu quả chỉ kéo dài được sáu tháng. Còn lần này, tôi không hề thấy đỡ đau chút nào. Bác sỹ nói: “Gân bả vai sau lưng của con bị sưng rồi. Bác có thể nới lỏng nhưng không thể thay đổi tình trạng. Con sẽ không khỏi được. Tối đa thì việc điều trị sẽ giúp con đỡ đau được một chút”. Tôi nghe mà thấy vô cùng chán nản.

Trong lần cạo gió tiếp theo, bác sỹ bật cho tôi nghe: “Văn hóa Thần truyền“. Giọng người nữ thuyết minh nhẹ nhàng, êm dịu. Tôi thấy dễ chịu khi nghe cô ấy kể những câu chuyện về văn hoá truyền thống Trung Quốc.

Một hôm, tôi xem chương trình Trung Y trên Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi làm theo hướng dẫn trong chương trình về cách phụ nữ có thể tự kiểm tra để ngăn ngừa bệnh ung thư vú. Tò mò, tôi kiểm tra ngực trái như chương trình hướng dẫn, thì phát hiện có một cục u to bằng khớp ngón tay cái, cứng và có thể di chuyển qua lại. Tôi nói với mẹ chuyện này. Bà liền đưa tôi đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố để kiểm tra. Bác sỹ khám và nói rằng tôi có thể có u mỡ trong ngực trái, không loại trừ khả năng là u ác tính. Họ chỉ có thể đưa ra kết luận chắc chắn sau khi tôi làm phẫu thuật cắt bỏ nó. Tôi miễn cưỡng đồng ý làm phẫu thuật, đóng tiền phí và tiền đặt cọc cho bệnh viện.

Trước khi phẫu thuật tôi phải làm siêu âm màu. Bác sỹ siêu âm kiểm tra rất lâu, biểu hiện có vẻ nghiêm trọng. Ông ấy nói không chỉ một mà là hai cục u ở trong ngực trái, nằm cách xa nhau. Do vậy, không thể cắt bỏ hai cục u chỉ bằng một vết mổ. Hơn nữa, có nhiều cục u nhỏ trong ngực phải, vì chúng nhỏ quá nên khó sờ thấy được. Tôi sững người! Tôi nhìn thấy nhiều bệnh nhân đầu trọc đội mũ đau đớn nằm trên giường bệnh. Một số còn bị nôn mửa. Càng nhìn họ, tôi càng sợ hãi.

Mẹ bảo tôi: “Con đừng nghĩ gì hết, chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’”. Tôi cùng mẹ niệm liên tục cho đến khi bác sỹ gọi chúng tôi vào. Ông ấy nói: “Hiện giờ, chúng tôi chỉ có thể cắt bỏ hai cục u trong ngực trái trước và quan sát bên ngực phải. Phẫu thuật xong, không có nghĩa là bên ngực trái sẽ không xuất hiện cục u. Còn những cục u bên ngực phải có thể sẽ lớn lên. Chúng tôi không thể nói trước điều gì. Nhưng chúng tôi sẽ quan sát chúng”.

Lúc đầu khi bác sỹ khuyên làm phẫu thuật để cắt bỏ cục u trong ngực trái, tôi không có sự lựa chọn, chỉ có thể làm theo. Tôi nghĩ vấn đề sẽ được giải quyết sau khi cắt bỏ cục u. Nhưng sau khi nghe bác sỹ nói, tôi hiểu ra phẫu thuật không thể giải quyết vấn đề. Ngoài ra, cần đến hai vết mổ ở bên ngực trái. Mẹ tôi nói với bác sỹ: “Chúng tôi sẽ cân nhắc rồi đưa ra quyết định“.

Mẹ bảo tôi: “Bây giờ con có hai sự lựa chọn: một là làm phẫu thuật, hai là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi không biết tu luyện là gì. Tôi chỉ biết mẹ đọc các bài giảng Pháp, luyện công mỗi ngày và cho rằng đó là tu luyện. Tôi nghĩ: “Trong trường hợp này, tu luyện tốt hơn nhiều so với phẫu thuật! Vậy mình sẽ tu luyện”. Cứ như thể tôi đợi mẹ tôi bảo tôi tu luyện vậy.

Sáng hôm sau, chúng tôi đến bệnh viện để thông báo với bác sỹ về quyết định tôi không làm phẫu thuật nữa. Tôi thấy một cô bé chuẩn bị làm phẫu thuật cắt bỏ u mỡ. Nếu tôi không chọn tu luyện, tôi cũng sẽ phải đợi để làm phẫu thuật như cô bé kia. Mặc dù chúng tôi không được hoàn lại tiền phí đã đóng cho bệnh viện nhưng mẹ con tôi ra về trong vui vẻ. Chúng tôi thấy thanh thản, yên lòng trên đường về nhà.

Ở nhà, mẹ xem băng giảng Pháp của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp) cùng tôi mỗi ngày. Mẹ cũng hướng dẫn tôi năm bài công pháp. Sư phụ bắt đầu tịnh hoá cơ thể cho tôi. Cổ, đầu, cánh tay, và lưng của tôi đã hết đau nhức. Chỗ sưng bên lưng phải cũng giảm đi nhiều.

Căn bệnh dạ dày quấy rầy tôi bấy lâu nay cũng khỏi. Từ nhỏ đến lớn, tôi bị xuất huyết dạ dày hai lần, cũng không thể ăn được cơm nguội. Bây giờ, tôi có thể ăn cơm nguội ngay khi lấy ra khỏi tủ lạnh và uống sữa lạnh mà dạ dày không gặp vấn đề gì.

Dần dần, tôi cũng quên luôn chuyện có cục u ở ngực. Một hôm, tôi bỗng dưng nhớ ra. Tôi bèn kiểm tra ngực và phát hiện ra chúng đã biến mất từ lúc nào. Tôi nhớ trước đây khi có cục u, tôi không thể nằm nghiêng bên trái vì cánh tay sẽ đè lên chúng. Sư phụ đã loại bỏ bệnh cho tôi mà tôi không nhận ra. Trong quá trình đó, tôi không hề đau đớn chút nào. Thật kỳ diệu.

Sỏi thận tự bài xuất ra ngoài

Mùa thu năm 2020, bụng dưới của tôi bị đau và lưng dưới cũng đau khủng khiếp. Đau đến mức tôi không thể ngồi, nằm, hoặc thậm chí quỳ. Lúc đó, tôi đang làm việc ở thành phố khác và phải xin nghỉ phép. Tôi không biết tại sao lại bị đau như vậy.

Sau đó, tôi nhớ đến đoạn Pháp của Sư phụ:

“Vậy nên chư vị gặp việc tốt, việc xấu, miễn là chư vị đã tu Đại Pháp, thì đều là việc tốt; nhất định vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2005)

Tôi ngộ ra đây là việc tốt, vậy nên trong tâm không lo sợ.

Lúc đi vệ sinh, tôi nghe có tiếng gì đó rơi xuống bồn cầu. Tôi đeo găng tay và lấy ra để xem nó là gì. Nó rất cứng trông giống như hạt tiêu. Tôi nhớ lại lúc tôi làm kiểm tra sức khoẻ ở trường đại học, kết quả cho thấy hai bên thận của tôi, mỗi bên có một viên sỏi to cỡ nửa centimet. Chúng đã nằm trong cơ thể tôi hơn chục năm rồi. Bởi vì chúng chưa từng khiến tôi bị đau nên tôi cũng quên luôn chuyện đó. Thì ra một trong hai viên sỏi đã khiến tôi đau dữ dội như vậy.

Sáu tháng sau, tôi cũng gặp trải nghiệm tương tự và thải ra một viên sỏi khác. Bụng dưới và lưng dưới của tôi bị đau. Lần này tôi không sợ. Tôi tin những gì Sư phụ giảng và xem đó là hảo sự. Sau khoảng hai ngày, lúc hai giờ chiều, tôi đã thải ra viên sỏi thứ hai.

Tôi nghe một đồng nghiệp nói chồng của cô bị sỏi thận, anh ấy đau đến mức la hét không ngừng. Anh ấy phải đến bệnh viện điều trị tán sỏi để đẩy sỏi ra ngoài. Việc này rất tốn kém và rất đau đớn. Tôi không phải chịu đựng quá nhiều hay tốn một xu nào mà sỏi thận đã được loại bỏ cơ thể.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã tịnh hoá cơ thể cho tôi. Tôi thực sự trải nghiệm sự tuyệt vời khi vô bệnh.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/28/458168.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/31/207882.html

Đăng ngày 06-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share