Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-02-2023] Vào năm 2004, tôi bị bắt giữ và đưa đến một trong những Trại cưỡng bức lao động khét tiếng nhất ở Trung Quốc. Vì tôi từ chối “chuyển hóa” nên tôi đã bị biệt giam một tháng trong căn phòng không có ánh sáng mặt trời. Có hai người tự xưng là học viên đến gặp tôi. Họ đọc Kinh văn mới của Sư phụ cho tôi nghe. Tôi cứ tưởng họ là học viên thật. Họ giúp tôi viết một lá thư trong đó không đề cập đến “tà giáo” và nói rằng: “Tôi sẽ giúp cô lấy dấu vân tay. Nếu cô được thả, cô có thể trợ Sư chính Pháp rồi.” Tôi không biết đây là chiêu trò nên đã đồng ý.

Khi tôi bị giam vào một phòng khác và gặp các học viên không chịu “chuyển hóa”, tôi nhận ra mình đã sập bẫy của chúng. Tôi đã khóc. Một học viên bảo tôi hãy viết bản nghiêm chính thanh minh để bày tỏ quyết tâm kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhanh chóng viết xong. Khi đội trưởng Lưu đến gặp tôi, tôi nói tôi sẽ tiếp tục tu luyện. Tôi nói tôi đã bị lừa và tôi vẫn muốn tu luyện.

Lính canh đánh đập một nữ học viên nọ bằng ba cây dùi cui điện. Cô ấy tên là Từ, cũng đã viết Nghiêm chính thanh minh. Chân cô ấy chằng chịt vết thương và vết bầm. Tôi cảm thấy mình phải bảo vệ các học viên và không để lính canh hành xử ác độc như vậy, vì thế tôi đã dùng cách của người thường để phản bức hại. Tôi lột hết quần áo và tài sản cá nhân rồi quẳng chúng đi. Tôi khóc lóc và hét: “Tại sao lại đánh chúng tôi? Các cô thấy chân cô ấy đã tím bầm hết rồi kìa. Tôi không thể sống như thế này nữa. Tôi sẽ nhảy lầu. Nếu tôi không chết như vậy thì đằng nào các cô cũng sẽ đánh đập tôi đến chết.” (Ghi chú của ban biên tập: Đây hoàn toàn là kết quả của cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Pháp Luân Đại Pháp tuyệt đối cấm sát sinh, bao gồm tự sát và ngược đãi bản thân. Các học viên được yêu cầu không phản bức hại theo cách này.)

Tôi chạy đến cửa và hét. Họ ngăn tôi lại nên tôi đã tuyệt thực trong ba ngày. Trại cưỡng bức lao động đã liên hệ với gia đình tôi và yêu cầu họ gây áp lực khiến tôi từ bỏ tu luyện. Chị gái tôi đến thăm thân, khóc lóc trong khi cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nghĩ: “Khi mình tu luyện đắc chính quả, họ sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nếu mình nghe lời họ thì họ sẽ phạm tội, mọi thứ thế là xong rồi.” Vì vậy tôi không động tâm.

Đứng lên vì Pháp Luân Đại Pháp

Tôi biết nỗi đau bị “chuyển hóa” là như thế nào. Vào lúc đó, có 27 học viên bị cưỡng bức “chuyển hóa” ở trong khu số hai nên tôi muốn giúp họ viết Nghiêm chính thanh minh để có thể tiếp tục tu luyện. Tôi biết rằng chỉ một người phản bức hại thì không thành công, thậm chí còn bị bức hại nghiêm trọng hơn. Chúng tôi nên cùng nhau tham gia phản bức hại và tuyên bố rõ ý định của mình. Như vậy làm sao họ dám đánh đập chúng tôi nữa?

Vào thời điểm đó, các tù nhận bị ép phải làm các sản phẩm thạch cao để xuất khẩu. Sản phẩm phải được vận chuyển trong thùng sau khi đã làm xong. Các thùng ấy nặng hơn 27kg nên không ai muốn làm công việc này. Tôi nhận làm công việc ấy, vì tôi có thể giấu đồ bên trong thùng. Đây sẽ là một cơ hội để tôi kết nối với các học viên khác.

Tôi giấu một bản sao thu nhỏ của quyển sách Chuyển Pháp Luân, các bài Kinh văn mới của Sư phụ và các tờ ghi chú cho các học viên bị ép “chuyển hóa”, động viên họ không nghe lời những kẻ bức hại. Tôi viết: “Chúng ta phải tuyên bố quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ra về với sự trong sạch để cùng trợ Sư chính Pháp.” Tôi cũng đến các phòng giam khác và nói chuyện với những học viên tinh tấn.

26 học viên đã sẵn sàng cùng nhau viết Nghiêm chính thanh minh – chỉ có một người không đồng ý. Tôi nói: “Cô là người duy nhất không chịu viết đấy. Cô không được bỏ qua cơ hội này.” Cô ấy nói rằng cô lo lắng vì chồng cô đã đe dọa sẽ ly hôn.

26 học viên đã tuyên bố sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đội trưởng Lưu đã nói chuyện với từng người trong số họ nhưng không ai bị đánh đập nghiêm trọng. 26 học viên cùng nhau tuyên bố thì không phải là một vấn đề nhỏ. Ai là người dẫn đầu? Phải có ai đó chứ. Họ thẩm vấn các học viên. Một học viên trẻ không thể chịu đựng áp lực nên đã tố cáo tôi. Đội trưởng Lưu đến gặp tôi và nói: “Cô đúng là có sức ảnh hưởng quá lớn. Cô dành ra vài tháng để đi lại và thuyết phục được cả 26 người cùng một lúc. Khu này không thể chứa cô được. Cô phải đi chỗ khác.”

Tôi mỉm cười với cô ta. Tôi được Sư phụ bảo hộ nên cô ta không dám động đến tôi. Thật ra, các lính canh trong tâm cũng ngưỡng mộ các học viên Đại Pháp. Họ chỉ làm những việc mà họ được trả lương để làm thôi.

Các học viên nào từ chối “chuyển hóa” sẽ phải đeo thẻ đỏ. Gia đình họ không được phép thăm thân và họ chỉ được đến các khu vực bị giới hạn. Có hơn 1.000 người ở trong bảy khu giam giữ. Khi tôi nhìn thấy thẻ đỏ, tôi biết họ là những học viên chân chính. Mặc dù tôi đã giúp hơn 20 học viên tiếp tục tu luyện, đội trưởng Lưu, người nằm trong danh sách những thủ phạm bức hại bị điều tra trên Minh Huệ Net, đã đối xử tốt với tôi.

trại cưỡng bức lao động cố gắng bôi nhọ Đại Pháp. Một lính canh đã thuyết giáo và ép chúng tôi phải lắng nghe. Tôi nghĩ: “Tôi sẽ không rơi vào cái bẫy ma quỷ của cô. Lời cô nói không thể động đến tôi.” Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ. Tôi giơ tay phát biểu: “Những gì cô nói không đúng. Tôi sẽ nói sự thật.”

Khi tôi trở về phòng giam, tôi đến gặp đội trưởng Lưu và nói: “Cám ơn vì đã cho tôi đến buổi thuyết giảng đó. Hóa ra những gì cô ấy nói đều sai. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi phải đến nghe nhiều buổi thuyết giảng như thế để nói cho người khác biết điều gì là sai mới được.” Kết quả là tôi không được phép đến nghe thuyết giảng lần nào nữa.

Sau đó cô ta nói: “Tôi cho cô tham gia nghe bởi vì tôi muốn cô làm đội trưởng của ủy ban tuyên truyền trong khu số hai. Trừ lính canh ra, cô sẽ có tiếng nói quyết định.” Cô ta cố dụ dỗ tôi. Tôi nói: “Tôi không hứng thú. Hãy tìm người khác đi.”

Từ bi chân chính

Khu phòng giam tổ chức một chuyến đi đến công viên. Tôi nghĩ: “Bây giờ mình tự do rồi, hôm nay mình có thể về nhà rồi.” Sau khi cởi đồng phục trại lao động ra, tôi lại có một suy nghĩ khác. Vài lần trước đây, một học viên đã trốn thoát thành công và trại lao động đã thẩm vấn những người còn lại. Tôi nghĩ: “Các học viên đã chịu đựng quá đủ ở đây rồi. Mình sẽ là người ích kỷ nếu như khiến họ căng thẳng thêm nữa. Mình không thể bỏ đi được.” Tôi mặc đồng phục trở lại. Rồi lại nghĩ: “Cơ hội như thế này không thể đến lần nữa. Mình phải đi.” Tôi lại cởi ra. Sau đó lại nghĩ rằng: “Đội trưởng Lưu khá là tàn nhẫn. Nếu cô ta mất việc do mình, cô ta sẽ căm ghét Đại Pháp hơn nữa. Chẳng phải các học viên cần cân nhắc đến người khác hay sao?” Tôi mặc đồng phục trở lại.

Sau khi trở lại trại lao động, tôi nói với đội trưởng Lưu: “Tôi rất biết ơn cô hôm nay vì tôi đã suýt nữa bỏ trốn. Tôi muốn về nhà. Tôi cởi đồng phục ra ba lần nhưng lại mặc vào. Sau đó tôi nghĩ: ‘Mình không được ích kỷ. Đội trưởng Lưu sẽ mất việc nếu mình bỏ trốn.’ Tôi nhớ gia đình mình, nhưng nghĩ đến cô thì tôi quyết định không bỏ trốn nữa.” Cô ấy ôm lấy tôi, nắm tay tôi rồi nói: “Cô là người tốt nhất trong cả khu phòng giam đấy.”

Một học viên từ chối “chuyển hóa” đã bị giam trong một căn phòng và bị ép phải đứng trong một tháng. Chân cô ấy sưng lên. Tôi đến gặp đội trưởng Lưu và nói: “Xin hãy thả cô ấy ra ngay. Cô ấy đã đứng một tháng rồi. Cô phải thả cô ấy ra ngay.” Cô ấy đã thật sự được thả ra. Đội trưởng Lưu đã đối xử với các học viên tốt hơn lúc trước một chút.

Khi sắp đến thời điểm tôi được thả, trại lao động bắt tất cả những người bị giam phải hát nhạc ca ngợi ĐCSTQ. Tôi từ chối làm theo. Tôi tự nhủ mình phải nói cho họ lý do vì sao tôi từ chối. Tôi nói: “Đội trưởng Lưu, tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không thể nói dối. Làm sao tôi có thể hát nhạc ca ngợi tà Đảng trên sân khấu được? Tâm trí tôi chỉ có nghĩ đến Pháp Luân Đại Pháp hảo. Tôi chỉ có thể hát những bài hát như vậy. Nếu tôi hát nhạc ca ngợi Đảng, tôi đang tự cho mình cùng phe với nó. Có loại đệ tử Đại Pháp nào như thế không?” Thời hạn được thả của tôi tăng thêm 10 ngày vì tôi đã từ chối hát.

Vì tôi từ chối “chuyển hóa” nên lính canh chỉ đạo cho các tù nhân tra tấn tôi. Một tù nhân bẻ cánh tay tôi. Tôi cười: “Sao cô lại ghét tôi đến thế? Nếu muốn bẻ cánh tay tôi thì cô có thể bẻ nốt cánh tay còn lại.” Tôi đưa tay còn lại ra. Nhưng sau khi tra tấn tôi, cô ấy bị đau dạ dày. Tôi nói: “Nếu cô niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ thì sẽ hết đau.” Nhưng cô ấy đến tìm lính canh và báo cáo tôi. Lính canh không làm gì tôi cả. Tôi thấy cô ấy lạnh nên đã lấy chăn và áo khoác bông của mình đắp cho cô. Tôi đối xử tử tế với cô. Khi cô sắp được thả, cô đã cầm tay tôi và khóc, nói rằng: “Lính canh yêu cầu tôi đánh đập cô.” Cô ấy nói với những người kia: “Đừng đánh đập cô ấy nhé. Cô ấy là một người tốt.” Cô ấy nói tôi: “Tôi sẽ không bao giờ đi con đường độc ác này thêm lần nào nữa. Tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Một vài người từng tra tấn các học viên đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sức mạnh của từ bi thật sự có thể cứu người!

22 năm là một khoảng thời gian dài ở thế gian con người nhưng chỉ là một nháy mắt đối với tiến trình Chính Pháp trong vũ trụ. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng mình nên tu luyện tốt, vạch trần bức hại và chờ đợi Sư phụ trở về Trung Quốc. Bây giờ, tôi đã hiểu được sứ mệnh thiêng liêng của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ này và con đường mỗi người phải đi là không có tham chiếu. Chúng ta phải để lại kinh nghiệm và bài học cho con người tương lai, vì thế tôi phải đi cho tốt và chính thường trên con đường tu luyện. Sư phụ ơi, xin hãy tin tưởng rằng con có thể làm được!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/10/445335.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/20/207740.html

Đăng ngày 04-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share