Bài viết của một học viên Trung Quốc sống tại Âu Châu

[MINH HUỆ 5-5-2007] Nhìn lại chín năm tu luyện, tôi đã học và kinh nghiệm rất nhiều. Cái kinh nghiệm khó khăn nhất và cảm động nhất xảy ra trong những năm gần đây sau khi con trai tôi đến Thuỵ Điển từ Trung Quốc. Tôi muốn chia sẻ nơi đây một số kinh nghiệm và bài học của tôi học được, để làm khởi điểm cho sự tu luyện tương lai của tôi.

Con trai tôi chỉ mới 13 tuổi khi tôi rời Trung Quốc năm 2001. Nó rất dễ thương, thông minh và rất thương tôi. Khi chúng tôi gặp lại nhau tại Thuỵ Điển bốn năm sau, tôi rất xúc động khám phá ra rằng nó đã trở thành ích kỷ và bị nhồi sọ bởi văn hoá Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nó nhìn tôi một cách lạnh lùng. Tôi biết nó có nhiều sự hiểu lầm về Pháp Luân Công, và nó ghét tôi đã bỏ nó một mình qua các năm đó. Tôi hiểu nói cảm thấy đau đớn khi tôi rời nó, nó muốn ở với tôi, mẹ của nó, và nó không muốn mẹ nó là một người mà không chăm sóc cho chồng và con, như theo truyền thông của chế độ Cộng sản tại Trung Quốc đã buộc tội Pháp Luân Công.

Sự tu luyện của tôi bây giờ đối diện với một giai đoạn khó khăn mới. Tôi biết con tôi phải cố gắng rất nhiều mới có được cha nó ký tên cho nó đến nơi này sống với tôi; có lẻ điều này đã xảy ra vì bản chất thiện lành của nó mong muốn được cứu, và vì cái duyên tiền định của chúng tôi. Lúc đầu nó chống lại Đại Pháp và từ chối nghe sự thật. Sợ rằng các bạn của nó tại Trung Quốc có thể nhìn thấy qua máy video khi nói chuyện, nó đã dẹp ảnh của Sư phụ gắn trên tường và cái hoa sen tôi trang hoàng nơi cửa sổ trong phòng tôi. Lúc bấy giờ chúng tôi sống với một bạn đồng tu khác. Tôi phải chia phòng với con trai 17 tuổi của tôi trước khi tôi có thể tìm được một nơi ở riêng. Tôi không lo chút nào. Tôi tin rằng nó là thành phần của sự tu luyện của tôi giờ đây mà Sư phụ đã an bài cho con trai tôi đến với tôi. Tôi tin là kết quả sẽ tốt nếu tôi giữ được chính niệm. Tôi biết tôi tu luyện tốt và cứu độ chúng sinh là quan trọng nhất cho tôi.

Tôi tiếp tục tập Công và học Pháp như thường, ngoài làm nhiều việc cho các trang Web của Đại Pháp và mỗi đêm thức rất khuya. Sau một thời gian, con trai tôi không thể quen với môi trường mới chút nào. Nó than phiền là không có phòng riêng, đồ ăn không ngon, và không vui chút nào. Rất khó cho hai chúng tôi để mà trao đổi. Một lần tôi la rầy nó, và nó bỏ nhà đi suốt đêm. Đó là một đêm rất lạnh. Tôi khóc và nhìn vào bên trong thể theo Pháp, hiểu rằng sự bất nhẫn của tôi đã lại một lần nữa xúc phạm nó.

Tôi rất biết ơn người bạn đồng tu mà ở với tôi trong thời gian đó. Cô ta giúp con trai tôi rất nhiều, với sự vô vị kỷ của môt người tu. Để cho chúng tôi điều kiện sống tốt hơn, chúng tôi đã dọn đến một nơi ở rộng rãi hơn. Lúc bấy giờ, chỗ ở chúng tôi là nơi học Pháp chung; thật không ngẫu nhiên mà con trai tôi đã có cơ hội để gặp gỡ với nhiều đồng tu Tây phương. Ba tháng sau, con trai tôi học biết rất nhiều về các đồng tu và muốn biết nhiều hơn về Đại Pháp. Một lần trong tập viết của nó, nó gọi người bạn đồng tu sống với chúng tôi là ‘một người bạn không thể nào quên’. Để làm sáng tỏ sự thật với nó, các bạn đồng tu liên lạc với một bạn đồng tu trẻ tên là Lưu Tiểu Thiên tại Thuỵ Điển để nói chuyện với con trai tôi qua mạng Internet. Xiaotian bỏ ra hai đêm để nói với con trai tôi câu chuyện của nó, và cách nào cha mẹ nó đã bị chết vì bị bức hại. Hai người bạn trẻ khác cũng cùng với Xiaotian làm sáng tỏ sự thật; dần dần chính niệm của họ đã tiêu trừ các lực tà ác sau lưng con trai tôi.

Quá trình này thật là một kinh nghiệm tu luyện khó khăn cho tôi. Nó phơi bày nhiều các chấp trước của tôi và tôi đã trả giá với nhiều nước mắt khi tiêu trừ chấp trước. Một ngày kia khi con trai tôi lật qua một tờ truyền đơn Pháp Luân Công nó nói trong nước mắt, “Các người đồng tu Đại Pháp thật là tốt. Con cảm thấy không an tâm là không giúp được nhiều. Con khoẻ mạnh, và con có thể cho máu con cho mọi người.” Nó rút khỏi các tổ chức ĐCSTQ với cái tên thật của nó trên mạng Internet. Một sinh mệnh đã cuối cùng được bình an.

Sau khi sống với người bạn đồng tu trong 100 ngày, tôi có được một chỗ ở mới. Nhìn lại kinh nghiệm của tôi trong 100 ngày đó tôi cảm thấy sâu xa sự che chở từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ vô vị kỷ của các bạn đồng tu. Tôi thật sự hiểu được ý nghĩa của ‘bạn đồng tu’ qua kinh nghiệm nộp đơn xin tư cách tỵ nạn và cứu con tôi.

Vào tháng bảy 2006, chồng tôi xin được đến Thuỵ Điển thăm tôi. Đây là một cơ hội lớn để cứu anh ta. Nhưng tôi có những cảm nghĩ đối nghịch về điều này. Dù chúng tôi đã lấy nhau từ nhiều năm chúng tôi đã chọn hai con đường đi khác nhau; một làm người tu và một đi theo ĐCSTQ vì tư lợi. Thật không khó để tưởng tượng nếp sống của một viên chức ĐCSTQ giàu có, sống một mình trong một xã hội kém đạo đức như Trung Quốc. Chúng tôi đã sống riêng từ hơn năm năm. Tôi không thể biết phải làm sao khi gặp lại anh ta. Một mặt tôi muốn làm sáng tỏ sự thật và cứu anh ta; nhưng một mặt khác khía cạnh ích kỷ của tôi lo rằng tôi không nên để cho cơ thể dơ bẩn của anh ta làm nhơ tôi và hạ thấp trình độ của tôi và có thể tôi vẫn không cứu được anh ta. Làm sao tôi có thể cứu một người với cái chấp trước ích kỷ như vậy? Kết quả là cho dù tôi cố gắng cách nào, tôi đã cãi lý với anh ta với một chấp trước thắng được. Tôi giải thích các điều với anh ta với sự chấp trước đạt được một kết quả. Khi anh từ chối xem DVD làm sáng tỏ sự thật và đọc báo Đại Kỷ Nguyên, tôi hoàn toàn buông tay trong việc cứu anh ta. Tôi ngưng làm việc cho trang Web Đại Pháp vì lý do an ninh, và gia đình chúng tôi đi biển nghỉ phép. Trong thời gian đó, tôi không học Pháp, phát chính niệm hoặc tập Công; các quan niệm con người của tôi xuất hiện. Chồng tôi rất thất vọng là anh không cảm thấy một chút gì ấm cúng gì của gia đình sau khi đến Thuỵ Điển. Anh trở lại Trung Quốc sớm hơn dự định, sau hai tuần lễ. Anh cả lấy đi tiền dành dụm của tôi tại Trung Quốc đáng giá 40, 000 nhân dân tệ. Tôi rất giận đã mất tình yêu và lợi lộc cá nhân.

Sau khi chồng tôi rời đi rồi, tôi cảm thấy rất buồn. Có lẽ anh đã mất hằng ngàn năm cái duyên để được cái cơ hội được cứu, nhưng tôi từ chối anh ta vì sự ích kỷ của tôi. Nếu tôi không có chính niệm, bất kể là tôi cố gắng thế nào để tiêu trừ chấp trước của tôi, chúng luôn xuất hiện. Mọi điều Sư phụ an bài là để cho chúng ta trở về ngôi nhà thật của mình; không có gì là ngẫu nhiên. Trước ngày đầu năm âm lịch, chồng tôi gọi điện thoại cho tôi nói rằng cha chồng tôi trong tình trạng nghiêm trọng và muốn nhìn thấy cháu trai của ông càng sớm càng tốt. Chồng tôi biết là tôi có khó khăn tài chính, nhưng anh không cống hiến giúp đỡ gì về tiền lệ phí máy bay cho con trai tôi. Tôi hiểu đó là một cơ hội khác mà Sư phụ an bài cho tôi. Tôi ghi vé máy bay cho con trai tôi ngay và mua quà biếu cho các người trong gia đình. Tôi biết Pháp giúp tôi buông bỏ sự chấp trước của tôi về các tình cảm cá nhân và lợi lộc tài chính; thay vào đó, tôi cảm thấy tâm thiện và tha thứ đối với họ. Khi con trai tôi trở lại, tôi vô tình tìm thấy nó mang cho tôi một cái hành lý đầy các thứ quà từ chồng tôi và gia đình của anh ta.

Khi làm sáng tỏ sự thật, tôi thường cảm thấy khó khăn để trao đổi với các thương gia Trung Quốc tại Thuỵ Điển, tôi có cái cảm tưởng là họ không muốn giao tiếp với những người tập Pháp Luân Công, vì tất cả gì họ lưu ý là làm tiền, và họ có buôn bán với Trung Quốc. Tôi nghĩ cái chợ Tàu gần đó đồng ý phát Đai Kỷ Nguyên chỉ để cung cấp một dịch vụ thêm cho khách hàng của họ. Dù tôi phân phát tờ báo cho chợ đó từ nhiều năm, tôi không làm tốt trong việc giảng rõ sự thật. Khi tôi nhận ra vấn đề này, tôi phát chính niệm trong một thời gian và đưa cho họ các DVD làm sáng tỏ sự thật, và cũng nói với người chủ tiệm về ĐCSTQ gặt hái nội tạng của người sống Pháp Luân Công và sự thoái đảng. Ngạc nhiên thay, họ rất ngay chính. Người chủ và tất cả các nhân viên đều rút khỏi ĐCSTQ mau mắn. Tôi hiểu ra rằng con người thật của họ đang chờ đợi được cứu. Sau này người chủ nói với tôi, tất cả họ đều tin nơi tôi và hỏi tôi có muốn làm việc tại nơi họ không. Sự kiện này khiến tôi xúc động và bẻ gảy nhiều các quan niệm con người của tôi. Thâm sâu trong tâm tôi, vẫn còn có một vấn đề xem tôi có thật sự tin nơi Đại Pháp, tôi có thật sự cảm thấy sự cấp bách cứu độ chúng sinh không. Trước sự cứu độ chúng sinh, tại sao tôi còn lo cho cái tôi của tôi? Trong thời Chính Pháp này nhiều người có thể chấp nhận sự thật; đó là sự chấp trước của chính tôi và các quan niệm con người của tôi đã ngưng tôi cứu họ. Nhiều người sẽ mất đi cái cơ hội được cứu nếu tôi không thấy đó là cấp bách.

Cách đây không lâu một người bạn đã có một giấc mơ về tôi, đã diễn tả nó trong chi tiết. Trong giấc mơ của chị ta, tôi đang đứng trước một toà nhà đang cháy. Nhà của tôi nằm trong cái toà nhà đó, nhưng tôi nhìn lửa, không làm gì cả. Trong giấc mơ, chị hỏi tôi, “Nhà chị ở trong lửa, tại sao chị không làm gì cả?” Tôi trả lời là lửa sẽ cháy trong một lúc, không có gì gấp. Tôi hiểu ra rằng đó là Sư phụ nhắc nhở tôi cứu các người trong gia đình tôi. Họ đang trong nguy hiểm lớn. Tôi biết đó có nghĩa là cha mẹ tôi. Mẹ tôi là một người Công giáo từ khi còn nhỏ. Bà từ chối học điều gì khác hơn là đạo của bà; cha tôi là một giáo sư y khoa và là một người vô thần. Tôi nói chuyện với họ nhiều lần về Đại Pháp, họ từ chối bàn cãi nó với tôi. Đó là một bức tường mà tôi phải vượt qua. Dù có nhiều điều tôi cần phải thăng tiến, mỗi ngày là môt cơ hội trong khi Chính Pháp chưa chấm dứt.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/5/5/154142.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/5/28/86192.html

Đăng ngày 09-06-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share