Bài viết của một tiểu đệ tử tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2007] Kính chào Sư phụ! Sư phụ đã cực nhọc quá!

Tôi muốn nhân cơ hội này chia sẻ các kinh nghiệm của tôi gần đây, và mong được sửa chữa.

Tôi đang ngủ, hoặc dường như tôi đang ngủ, thì tôi nhìn thấy cha mẹ tôi bay lên trời trong những cánh hoa sen. Em gái của tôi và tôi không bay lên với họ được. Chúng tôi khóc và kêu Cha Mẹ đợi chúng tôi. Em gái tôi chụp được cánh hoa sen của Cha tôi sau một hồi rồi nó bị rớt xuống. Sau đó có động đất. Người chết đầy mặt đường, và nước ngập trào đến mau lẹ. Tôi thức giấc đầy lo lắng. Tôi tự nghĩ tôi nhất định sẽ nghe theo lời Sư phụ, học Pháp siêng năng, tập công tinh tấn, phát chính niệm, làm sáng tỏ sự thật, và cứu độ chúng sinh mỗi khi tôi có cơ hội. Tôi muốn được bay lên trời.

Một ngày nọ, tôi cho lịch và các cho nhiều thầy giáo trong trường. Lịch và các là những tuyên bố làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công. Một thầy giáo gọi tôi đến văn phòng hiệu trưởng, nhưng tôi không sợ. Thầy giáo hỏi ai đưa cho tôi những đồ này. Tôi trả lời là chúng đến từ một bà mà đến viếng thăm chúng tôi. Ông hỏi tên bà đó. Tôi nghĩ thầm, tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi sẽ không nói cho ông biết. Tôi âm thầm phát Chính niệm và xin Sư phụ giúp cho tôi. Người thầy giáo để cho tôi đi và nói với tôi đừng có làm như vậy nữa, nếu không ông sẽ báo cáo lại Phòng 610. Tôi thầm phủ nhận lời yêu cầu của ông, và tôi suy nghĩ, “Các lời của ông không đáng kể, lời của Sư phụ tôi nói lên là sự thật.” Tôi mang các tài liệu Pháp Luân Công đến trường như thường lệ. Tôi thúc dục các bạn học của tôi rời bỏ Thiếu niên Tiền phong (TNTP). Phần đông chúng đều rời và hiểu được sự ngay chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Trời mưa phùn trên đường tôi đi về nhà. Tôi nhớ lại giấc mơ của tôi, và tôi nghĩ đã đến lúc cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa. Tôi để ý một bé gái đang đứng nơi đó trong trường. Tôi đi đến và hỏi nó xem nó có đi theo TNTP không. Nó nói có, vì vậy tôi nói với nó rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sắp sụp đổ, và nên rời ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ. Nó đồng ý. Tôi nói với mẹ tôi tên đứa bé gái sau khi về đến nhà. Mẹ nói, “Con là đệ tử tốt của Sư phụ.” Lúc bấy giờ, chấp trước về vui mừng nổi lên. Sau đó tôi hiểu ra là tôi không nên có cái chấp trước như vậy. Kỳ thật, đó là Sư phụ đã an bài tất cả điều đó cho tôi.

Mẹ và các học viên khác đi ra phát tài liệu giảng rõ sự thật về đêm. Tôi muốn đi theo họ, nhưng Cha và Mẹ nghĩ trời tối quá nên không cho em tôi và tôi đi theo. Em tôi và tôi chờ đến khi họ đã rời đi, sau đó chúng tôi đi ra khỏi nhà tìm họ. Chúng tôi đi khắp nơi một quảng đường dài nhưng không thấy họ đâu. Tôi xin Sư phụ gia tăng sức lực và xin Sư phụ giúp tìm được mẹ và các bạn đồng tu. Mẹ bắt đầu kêu tôi ngay tức thời. Cám ơn Sư phụ, vì cuối cùng chúng tôi đã tìm được Mẹ. Tôi nghĩ Mẹ và Cha phải mang tôi theo với họ khi họ đi phát truyền đơn. Tôi cũng phải làm “ba điều” dạy của Sư phụ.

Tôi đi ra khỏi thành phố với Mẹ Cha để phát chính niệm gần một trại lao động cưỡng bách. Trong sáng sớm, trong khi Cha đang tập công và ‘ôm Pháp Luân hai bên tai’, tôi nhìn thấy những Pháp sáng chói bay ra khỏi các ngón tay của cha tôi và các Pháp Luân quanh ông. Tôi nói với mẹ về đó sau bài tập. Mẹ nói, “Con phải tìm hiểu ý nghĩa cao hơn và vì sao Sư phụ để cho con thấy điều đó.” Tôi nghĩ trong một lúc. Tôi hiểu rằng tôi tập công không nghiêm chỉnh và không tập trung trong khi tập. Sư phụ đã cho tôi một dấu hiệu khi Ông để cho tôi nhìn thấy điều đó.

Tôi sẽ tập trung trong khi học Pháp hoặc tập Công, phát chính niệm thường thường, cứu độ càng nhiều người, xứng đáng với sự cứu độ từ bi và khó nhọc của Sư phụ, và đạt được viên mãn và đi theo Sư phụ trở về nhà. Cám ơn!

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/5/22/155308.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/6/10/86635.html

Đăng ngày 21-06-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share