Bài viết do đệ tử Đại Pháp tại vùng Đông Bắc Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 17-11-2022] Tôi sinh sống ở vùng nông thôn Đông Bắc Trung Quốc, là đệ tử đắc Pháp năm 1998. Nhân dịp Pháp hội Trung Quốc lần thứ 19, tôi muốn chia sẻ trải nghiệm trong thời gian đi làm thuê tại công trường xây dựng, như để báo cáo với Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, tôi thật không hiểu Pháp Luân Công dạy con người làm người tốt, không trộm cắp, hơn nữa còn có thể khiến cho người ta khỏe mạnh, một môn công pháp tốt nhường này cớ sao chính phủ không cho phép người dân học luyện? Trong tâm tôi có cảm giác không biết nói sao. Tôi là một người rất cứng rắn, nếu đã cho là chân lý đúng đắn, thì tôi nhất định sẽ kiên trì. Do đó, tôi đã bắt đầu giảng chân tướng cho những người xung quanh mà tôi có cơ hội tiếp xúc.

Về cơ bản, sau khi giảng xong cho những người ở xung quanh, tôi có ý muốn thay đổi hoàn cảnh, như vậy có thể tiếp xúc với nhiều người hơn nữa để giảng chân tướng, do đó tôi đã có khoảng thời gian ba năm đi làm thuê tại công trường xây dựng (mốc thời gian một năm tính từ sau Tết Nguyên Đán cho đến trước vụ thu hoạch mùa thu).

1. Tại công trường xây dựng, mỗi ngày tôi đều kiên trì học Pháp luyện công

Tôi biết người tu luyện nhất định phải học Pháp, cho nên tôi luôn mang theo sách Đại Pháp đến chỗ công trường. Hàng ngày, sau khi tan ca và dùng xong bữa tối, tôi sẽ tìm một chỗ yên tĩnh để bắt đầu luyện công. Sau khi luyện công xong, khu ký túc xá cũng trở nên yên ắng, và đó là thời gian tôi bắt đầu học Pháp.

Chỗ tôi ngủ là một chiếc giường đơn hai tầng bằng sắt, tôi nằm ở tầng dưới. Để không ảnh hưởng đến những đồng nghiệp khác nghỉ ngơi, tôi đã treo rèm ở bốn góc giường và lắp một bóng đèn điện nhỏ, bằng cách kéo rèm che, tôi đã có một hoàn cảnh học Pháp của riêng mình. Hàng ngày, sau giờ cơm tối và luyện công xong, tôi sẽ bắt đầu học Pháp đến trước 12 giờ khuya, sau đó phát chính niệm, rồi mới đi ngủ.

Để không ảnh hưởng đến công việc, hàng ngày tôi thức dậy từ 2 giờ sáng, trước hết ra khỏi phòng luyện động công, sau đó quay về phòng luyện tĩnh công. Hàng ngày, tôi ngủ chưa tới 2 tiếng đồng hồ, nhưng tinh thần sung mãn, không có cảm giác buồn ngủ.

Để thuận tiện cho việc học Pháp, đôi lúc tôi chép lại kinh văn của Sư phụ, rồi dán lên tấm bảng gỗ ở đầu giường. Trong khi những người khác trò chuyện, tôi sẽ học thuộc Pháp. Sau khi thuộc xong, tôi lại đổi sang một đoạn khác.

Ở công trường có rất nhiều muỗi, đôi lúc luyện công ở ngoài, tôi nhìn thấy những con muỗi hút máu căng tròn, chỗ bị muỗi đốt sưng vù. Tuy nhiên, sau khi về phòng, tôi vẫn chưa luyện xong tĩnh công, nhưng vết muỗi đốt đã lành, cũng không thấy ngứa.

2. Giảng chân tướng chứng thực Pháp

Sư phụ giảng:

”… ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết” (Thánh giả, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi là một người tu luyện, phải luôn luôn dùng Pháp để yêu cầu bản thân, bắt đầu làm từng chút từ trong cuộc sống hàng ngày. Tại công trường, sau một ngày làm việc bận rộn, mọi người đều lên căng-tin để ăn cơm trước. Còn tôi hàng ngày sau giờ tan ca, trước hết tôi đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, rồi giặt giũ quần áo, sau đó mới đi ăn cơm. Thỉnh thoảng tôi đi ăn muộn, nếu hết cơm thì tôi nấu chút mì để ăn.

Hàng ngày, tôi đều mặc quần áo sạch sẽ, trong khi đó rất nhiều công nhân khác làm việc xong, vừa mệt vừa lười, thậm chí họ còn không muốn đi tắm, chứ đừng nói đến ngày nào cũng giặt quần áo, có người mấy ngày còn chưa thay đồ. Những công nhân khác nhìn thấy tôi ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, không giống như những người khác, họ còn cười nói: “Cậu định đi xem mắt à?” Rất nhiều người hỏi tôi trước đây từng làm nghề gì? Tôi nói trước đây mình làm ruộng, nhưng mọi người không tin.

Khi mới tiếp xúc, những công nhân khác không coi trọng tôi cho lắm. Nhưng thật không ngờ, sau khi làm việc cùng nhau, mọi người mới cảm thấy tôi không giống như những người khác. Có nhiều công việc cần có hai người làm mới xong, nhưng một mình tôi có thể hoàn thành nhẹ nhàng suôn sẻ. Ví dụ, một xe cút kít cỡ lớn chất khoảng 350kg đến 400kg xi măng và đá ở công trường, hai người đẩy còn thấy vất vả, trong khi đó một mình tôi đẩy rất nhẹ nhàng; về công việc sàng cát, hai người cũng làm không xuể, trong khi đó một mình tôi làm hết, hơn nữa tôi còn có dư thời gian để nghỉ giải lao nữa. Tôi làm việc vừa nhanh vừa tốt, lúc nào cũng hoàn thành công việc sớm.

Những công nhân khác nhìn thấy khi tôi làm việc, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng tự tại, mọi người đều khen ngợi hết lời. Nhưng mọi người đâu biết, trong khi tôi làm việc, trong đầu đang nhẩm thuộc Pháp của Sư phụ. Hàng ngày, tôi nhẩm thuộc hai bài thơ “Chính niệm” và “Cảm khái” không biết bao nhiêu lượt. Tôi càng nhẩm thuộc càng thấy vui, càng nhẩm thuộc càng thấy nhẹ nhàng, xung quanh tràn ngập năng lượng! Điều thần kỳ hơn nữa là: hàng ngày, tôi đều có thể cảm thấy rõ ràng ở sau lưng có một Pháp Luân lớn đang xoay chuyển, sức mạnh vô cùng to lớn, giống như đang đẩy tôi vậy. Bản thân tôi cảm thấy mình đang bay, đi đường như có người đẩy, vô cùng mỹ diệu.

Lâu dần, ông chủ nói chuyện với tôi trước mặt mọi người: “Vì cậu làm việc hiệu quả nên mấy giờ tan ca cũng được, còn những công nhân khác thì không được!” Ông chủ còn nói: “Những công nhân khác có thể nghỉ nếu trời mưa, còn cậu thì có thể không nghỉ cũng được, cậu đến làm một ngày thì tôi sẽ tính công một ngày!” Ý của ông chủ là tôi vẫn có thể đi làm để kiếm thêm tiền.

Tôi nói với ông chủ: “Hàng ngày, vào lúc 12 giờ trưa, tôi cần đi phát chính niệm, cho nên tôi phải xin ông cho nghỉ một lát.” Ông chủ đã vui vẻ đồng ý. Mỗi khi sắp đến 12 giờ trưa, tôi sẽ nói với công nhân ở bên cạnh, đến giờ rồi, mọi người đều hiểu ý, sau đó tôi leo lên lầu tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi phát chính niệm.

Tôi cảm thấy Sư phụ đang ở ngay bên cạnh. Khi tôi ngồi đả tọa và phát chính niệm hàng ngày, tôi đều cảm thấy thân thể mình to lớn vô cùng vô tận, giải thể tà ác ở không gian khác đúng như Sư phụ giảng:

“Kích phong điện xiết thượng cửu tiêu” (Chính Niệm)

Tạm dịch:

Cuồng phong chớp giật chín tầng mây

Tôi không giỏi ăn nói, bình thường cũng rất ít nói chuyện. Nhưng để giảng chân tướng, tôi sẽ chủ động bắt chuyện với người nào tiếp xúc với mình, trước hết tôi làm quen, để giữa chúng tôi trở nên thân thiết, hễ có cơ hội thì tôi sẽ giảng chân tướng. Đôi khi ăn cơm, tôi sẽ chia phần thịt của mình cho những công nhân khác; khi nhìn thấy họ đẩy xe vất vả, tôi liền giúp đỡ một tay. Hễ nhìn thấy những việc nhỏ dễ làm thì tôi đều đi làm hết. Khi đó, ngày nào tôi cũng tươi cười vui vẻ, thật sự đối đãi mọi người thật tốt, từ thiện, bao dung, sẵn sàng giúp đỡ nếu mọi người cần đến tôi.

Tôi biết, mỗi từng lời nói hành vi của mình đều đang chứng thực Đại Pháp, tôi đến đây là để cứu người. Các công nhân nhìn thấy biểu hiện của tôi, đều cảm thấy lòng chân thành và thiện lương, tự nhiên tôi nói thì họ liền đồng ý tam thoái và có thể minh bạch chân tướng. Công trường rất rộng, có nhiều tòa nhà đều xây 33 tầng. Công nhân luân chuyển tại công trường cũng nhiều, tôi giảng xong một nhóm, liền có một nhóm khác đến. Chỉ cần là người mà tôi có thể tiếp xúc, thì tôi đều không bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng.

Một lần nọ, trên thang máy của công trường, tôi đã dựng một chiếc bảng xốp màu xanh lam cao khoảng hai mét, trên đó có viết dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cho dù là ông chủ, giám đốc công trình, tổ trưởng hay bất kỳ ai khác, chỉ cần leo lên thang máy là có thể nhìn thấy ngay. Mọi người vừa cười vừa bàn tán, đôi khi có người còn đặt câu hỏi với tôi. Lâu dần, mọi người cùng nhau làm việc vui vẻ hòa thuận. Thỉnh thoảng có người nhìn thấy tôi đi qua, họ liền hô to: “Đại Pháp đến rồi!” Hay có người còn hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

3. Sư phụ ban cho tôi trí huệ siêu thường

Tôi chỉ có trình độ văn hóa tiểu học, nhưng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để giảng chân tướng, khiến cho một người vừa không có trình độ văn hóa vừa không giỏi ăn nói như tôi có thể có suy nghĩ thông suốt, rõ ràng lưu loát trong khi giảng chân tướng, mọi người đều có thể tiếp thu chân tướng.

Sư phụ còn ban cho tôi trí huệ trong cuộc sống người thường. Máy móc ở công trường, chỉ cần tôi tiếp xúc qua, tôi liền biết rõ cách sử dụng, cấu tạo và nguyên lý của máy. Một lần nọ, ông chủ nói mọi người nghỉ phép một ngày. Nếu công trường xây dựng nghỉ phép, không chỉ ông chủ sẽ tổn thất lớn, mà cả người làm công cũng không có tiền lương. Tôi đi hỏi chuyện, mới biết là thang máy ở công trường bị hỏng, phải tìm thợ chuyên nghiệp để sửa, nhưng vẫn chưa liên hệ được, cho nên ông chủ rất sốt ruột. Tôi bèn nói: “Ông chủ, hãy để tôi sửa trước xem có được không?” Ông chủ vô cùng kinh ngạc, nói: “Cậu biết sửa thang máy à?” Tôi nói: “Chưa biết nữa, ông để tôi xem thử.” Kết quả là vừa xem thử, ngay lập tức tôi đã tìm ra vấn đề, và thang máy đã vận hành trở lại bình thường. Ông chủ rất vui, nói: “Cậu luyện Pháp Luân Công quả là siêu thường!”

Còn có một lần nọ, xe hút vữa đột nhiên không chạy, thợ sửa không có ở đó, mọi người không thể làm việc tiếp, hơn nữa còn phải nghỉ nửa ngày. Tôi bèn nói chuyện với tổ trưởng: “Hãy để tôi xem thử!” Tôi vừa xem thử, hóa ra là có vài con ốc vít bị lỏng, sau khi siết chặt lại, chiếc xe đã vận hành bình thường. Còn có rất nhiều việc giống như vậy nữa, mọi người đều rất nể phục tôi, và cũng cảm nhận được sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp!

4. Sự thần kỳ của Đại Pháp

Một ngày nọ, tại công trường xây dựng, gió thổi rất lớn. Tôi và nhiều người khác đang đứng trong thang máy di chuyển xuống dưới, chúng tôi chợt nhìn thấy gió thổi bay một sợi dây diện cỡ lớn ra khỏi chiếc giỏ. Điện áp bên trong sợi dây đó rất cao, nếu va phải giàn giáo bên ngoài có thể sẽ dẫn điện, rất nguy hiểm vậy. Tôi bèn nhanh chóng bảo mọi người niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Mọi người như chợt tỉnh mộng, nhanh chóng lớn tiếng niệm. Và kỳ tích đã xuất hiện: Mọi người đều nhìn thấy sợi dây điện vừa to vừa nặng, giống như có một bàn tay lớn vuốt theo chiều dọc để đẩy nó vào trong giỏ. Mọi người ở hiện trường đều cảm thấy sự thần kỳ của Đại Pháp.

Thỉnh thoảng trong lúc dọn dẹp tầng hầm, rất nhiều giàn sắt và bảng gỗ có nhiều đinh sắt khá dài cắm trên đó. Tầng hầm rất tối, cho nên không thể nhìn rõ mọi thứ. Chân dẫm phải đinh là chuyện thường hay xảy ra, có khi đế giày bị đinh đâm thủng lỗ giống như cái sàng. Đinh sắt còn đâm xuyên qua chân, thông thường người nào bị đâm nặng, dù có nghỉ làm một tuần cũng không khỏi. Nếu tôi dẫm phải đinh, tôi thường lấy tay rút đinh ra, sau đó tôi cũng không nghĩ gì thêm nữa, nên làm gì thì làm nấy. Mọi thời mọi khắc, tôi đều dùng Đại Pháp để yêu cầu bản thân, vậy nên tôi không bị ảnh hưởng chút nào.

Mấy năm đi làm công, tôi chưa từng bỏ lỡ ngày làm việc nào, tôi biết Sư phụ đang ở bên cạnh mình. Những công nhân khác đều chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp, mọi người cũng thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Đệ tử cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ tâm đắc thể hội nhân dịp Pháp hội Trung Quốc lần thứ 19)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/11/17/大陸法會-在工地上坦蕩證實法-451509.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/18/204807.html

Đăng ngày 22-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share