Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-09-2022] Năm 1994, tôi được chẩn đoán mắc chứng u xơ tử cung giai đoạn cuối và kết quả xét nghiệm sau sinh thiết đã chỉ ra đây là u ác tính. Sau đó tôi đã thực hiện quá trình điều trị hóa trị nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm mà ngày một nặng hơn. Phần bụng và mặt tôi sưng lên đến nỗi phần lưng không thể duỗi thẳng và tôi luôn thấy khó thở. Tôi chỉ có thể đi được vài bước là phải dừng lại để thở. Cuối cùng, các bác sĩ cũng hết cách nên khuyên tôi hãy về nhà và tự chăm sóc.

Lúc đó tôi mới chỉ 50 tuổi nhưng đã treo trên đầu một bản án “tử hình”, tôi thấy vô cùng đau đớn và tuyệt vọng.

Pháp Luân Đại Pháp đã chữa lành bệnh cho tôi

Một ngày mùa thu năm 1995, một người anh trai đã đến nhà thăm tôi và hào hứng nói: “Anh đã tìm thấy một cuốn sách khí công tại một tiệm sách trên phố có tựa đề là Chuyển Pháp Luân”. Anh ấy nói cuốn sách rất hay nên quyết định sẽ theo tập môn khí công này và hỏi tôi có muốn tập thử không. Thấy anh nói cuốn sách rất hay nên tôi cũng vội nhờ anh mua giúp một cuốn. Mặc dù rất hào hứng nhưng tôi chỉ đọc được vài trang trong cuốn sách và không hiểu gì lắm nên tôi thầm nghĩ: “Giá như có ai đó hướng dẫn tôi luyện các bài công pháp thì tốt biết mấy”.

Đầu năm 1996, con gái tôi đến thăm nhà dì của cháu và thấy mọi người đang xem băng hình Sư phụ Lý giảng Pháp. Cháu đã gọi điện về cho tôi và hỏi tôi có muốn đến xem cùng mọi người không. Tôi trả lời: “Dĩ nhiên là mẹ muốn”, và vội vàng rời nhà lên đường.

Nhà người họ hàng cách nhà tôi vài dặm nhưng tôi không mất nhiều thời gian để đi đến đó. Thật kỳ lạ, dù phải đi bộ nhưng tôi không hề thấy mệt mỏi hay khó thở như mọi khi. Chẳng mấy chốc tôi đã đến nơi và mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi có trạng thái sức khỏe tốt như vậy.

Họ bật lại từ đầu băng video cho tôi xem, khi xem và nghe Sư phụ giảng Pháp, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác khó diễn tả, tôi chỉ muốn khóc nhưng cố kìm nước mắt chảy ra khi đang ngồi trước mặt nhiều người.

Không ngờ điều kỳ diệu hơn nữa đã xảy ra, hết thảy triệu chứng bệnh của tôi đều biến mất sau khi xem xong video bài giảng. Tôi trở về nhà như một người hoàn toàn khác vậy.

Ngày hôm sau, tôi xem đi xem lại các bài giảng và mất hai ngày rưỡi để xem hết các video bài giảng của Sư phụ. Kể từ đó, cơ thể tôi đã hồi phục hoàn toàn và tôi không còn đau đớn nữa. Hàng ngày tôi đều học Pháp cùng các học viên và được trải nghiệm vẻ đẹp tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp.

Do ngày càng có nhiều người bước vào tu luyện Đại Pháp nên cuốn sách Chuyển Pháp Luân ở địa phương chúng tôi đã không còn cuốn nào. Tôi cùng một học viên đã đi tàu đến thị trấn khác để nhận thêm sách. Chúng tôi đem về hai thùng sách, mỗi thùng nặng khoảng ba mươi bốn mươi cân, nhưng mỗi người chúng tôi vác một thùng mà không hề thấy mệt mỏi.

Tôi năm nay đã 80 tuổi nhưng có một thân thể khỏe mạnh và nhẹ nhàng. Hàng ngày tôi vẫn nấu ăn ba bữa cho mọi người trong nhà. Nếu là tôi trước đây khi chưa tu luyện thì hoàn toàn không thể làm được như vậy.

Đại Pháp không chỉ giúp tịnh hóa thân thể tôi, ban cho tôi cuộc đời mới mà còn tịnh hóa tâm hồn tôi, dạy tôi trở thành một người tốt. Trước khi tu luyện, tôi là người rất nóng tính và xấu tính, hay oán hận người khác. Tôi cảm thấy có lỗi với các con và với mọi người.

Từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã biết quan tâm đến người khác và cố gắng trở thành một người tốt, thậm chí còn tốt hơn nữa bằng cách tuân theo các bài giảng của Sư phụ và Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Một hôm, tôi nghe thấy người hàng xóm nói với con rể của tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Trước đây, mẹ vợ cậu rất hay quát mắng người khác, ngày nào cũng nghe thấy bà ấy chửi mắng ai đó, nhưng bây giờ tôi không còn nghe thấy bà ấy quát mắng ai nữa”.

Huyền năng của chính niệm

Tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân đã phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công vì sự đố kỵ với danh tiếng của môn tu luyện này.

Vào ngày 4 tháng 9 năm 1999, khi hai vợ chồng tôi cùng 30 học viên khác đang cùng nhau chia sẻ thể ngộ tu luyện thì cảnh sát ập đến. Ngoại trừ tôi và hai nữ học viên lớn tuổi ra, tất cả các học viên khác đã bị họ bắt cóc và đưa đến trại giam. Vào thời điểm đó, khu trại giam nam đang bị dịch ghẻ lở tấn công. Chồng tôi cũng bị nhiễm ghẻ và truyền bệnh sang cho tôi sau khi được thả về nhà.

Tôi bị ghẻ ngứa nghiêm trọng, khắp người mưng mủ. Phần dưới thắt lưng ngứa đến mức tôi không thể ngồi mà chỉ có thể quỳ xuống. Tay tôi nổi đầy mụn mủ to và sưng tấy nặng nên không thể gãi. Khổ nạn này kéo dài hơn năm tháng. Tháng 5 năm đó, một học viên đến gặp tôi và nói rằng cô ấy sẽ đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Ngay lập tức tôi nói với cô ấy: “Tôi sẽ đi cùng cô”.

Cô ấy nhìn tôi và hỏi với giọng đầy nghi hoặc: “Chị sao có thể đến đó trong tình trạng này được?”

Tôi trả lời: “Tôi có thể, chân tôi vẫn ổn, nên tôi sẽ đi để chứng thực Pháp”. Dù thế nào tôi cũng nhất định phải đến đó.

Một ngày trước chuyến đi, tôi đã chuẩn bị hành lý và mua vé, đến tối thì tay tôi đã bớt sưng và có thể nắm lại được. Sau khi đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau, chiều tối hôm đó tất cả mụn mủ trên tay tôi đều vỡ ra trong khi đang tắm.

Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy các nốt mụn ở bàn tay và cánh tay đều đã đóng thành vảy khô. Suốt khoảng thời gian ở Bắc Kinh, tôi không còn thấy đau hay ngứa rát, tôi có thể ngồi và đi lại như bình thường. Đến buổi chiều tối sau khi thay đồ, các lớp vảy khô trên người tôi đã tự bong tróc hết.

Chỉ trong bốn hay năm ngày, tất cả những vết ghẻ lở trên người tôi đều đã lành lặn, hết vảy. Da dẻ tôi lại mịn màng như trước, thậm chí không có một vết sẹo nhỏ. Tôi biết Sư phụ lại một lần nữa tịnh hóa thân thể cho tôi và tôi lại được trải nghiệm thần tích của Đại Pháp.

Vượt quan sinh tử nhờ tín Sư tín Pháp

Vào ngày đầu năm mới năm 2011, tôi đến nhà một đồng tu để nhận tài liệu giảng chân tướng. Khi băng qua đường và tiến đến vỉa hè thì tôi nghe thấy âm thanh “rầm” một tiếng, có cảm giác như thể cả người tôi bay lên cao. Tôi chỉ kịp nhận ra mình đã bị một chiếc xe ô tô đâm và sau đó rơi vào trạng thái hôn mê.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên mặt đất thì phát một niệm: “Tôi có thể đứng dậy được” và quả thực tôi đã có thể tự đứng lên. Một phụ nữ lái chiếc xe hơi ngay cạnh đó bước tới nói: “Trời ơi, bà làm cháu sợ quá!”.

Thì ra tôi đã bị một chiếc xe ô tô đâm phải và bị hất văng ra xa vài mét, cô ấy chứng kiến sự việc và vô cùng sợ hãi vì nghĩ rằng tôi có thể không còn sống nữa.

Người lái xe đâm vào tôi không dám bước ra khỏi xe vì quá sợ hãi. Người ngồi ở hàng ghế sau bước ra ngoài hỏi xem tôi có bị sao không và có cần phải đến bệnh viện không?

Tôi nói với cậu ấy: “Tôi không sao rồi, tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và tôi có Sư phụ bảo hộ. Năm nay tôi đã 71 tuổi, tôi thực sự không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cậu thấy đó, xe của cậu đâm vào tôi và tôi bị văng ra xa như thế, cậu có thể hình dung chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chứ?”.

Cậu ấy liên tục gật đầu đồng ý và nói: “Vâng, vâng, bác nói rất đúng ạ. Thật tuyệt vời, thực sự tuyệt vời”.

Sau đó tôi nói với cậu ấy chân tướng về Đại Pháp và giúp cậu ấy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi nói với cậu ấy rằng vì tôi là một đệ tử Đại Pháp nên sẽ không yêu cầu đền bù và các cậu có thể rời đi.

Vào lúc ấy, cánh tay của tôi có một vết bầm to bằng quả trứng và chân tôi khá đau khi bước đi. Tôi đến nhà một học viên để lấy tài liệu rồi trở về nhà, ngay sau khi về đến nhà, tôi đã thắp hương dâng Sư phụ để cảm tạ ân cứu mạng của Ngài.

Nhưng đến tối, toàn thân tôi bắt đầu đau nhức, xương sườn bên trái đau nhói có cảm giác như bị gãy, tôi nghiến răng chịu đau. Tôi không thể nằm xuống, vì thế tôi đã ôm chặt cánh tay và đổ người xuống giường. Nhưng sau khi nằm xuống, tôi lại đau không thể chịu nổi và cố gắng ngồi dậy.

Người trong nhà chỉ biết tôi bị ô tô đâm nhưng họ không biết mức độ nghiêm trọng thế nào. Tôi không nói gì với họ vì sợ họ lo lắng và âm thầm chịu đựng cơn đau hành hạ.

Cho dù đau đớn đến đâu, tôi vẫn duy trì học Pháp và luyện công mỗi ngày, cũng như làm các công việc nhà như giặt giũ, nấu ăn, lau nhà, v.v…Vì mạn sườn bị đau nên tôi khó giữ thẳng được lưng, nhưng trước mặt người nhà, tôi cố gắng đi lại bình thường nhất có thể. Chỉ sau một tháng học Pháp và luyện công, cơ thể tôi đã hoàn toàn bình phục.

Tôi đã có nhiều trải nghiệm thần kỳ trong quá trình tu luyện Đại Pháp. Trên đây chỉ là một vài ví dụ trong số đó để chứng thực sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp và để bày tỏ lòng biết ơn vô hạn của tôi với Sư phụ và sự từ bi vĩ đại của Ngài.

Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho tôi. Tôi quyết tâm sẽ tu luyện tinh tấn hơn và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu để cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/8/447842.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/30/204089.html

Đăng ngày 20-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share