Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đào Viên, Đài Loan

[MINH HUỆ 16-11-2022]

1. May mắn đắc Đại Pháp

Năm 1995, tôi 27 tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân, tràn đầy hy vọng vào tương lai và hôn nhân. Sau khi kết hôn chưa lâu, mẹ chồng tôi mắc bệnh tiểu đường, suốt đời bà phải lọc thận ba ngày một tuần. Một hôm, y tá châm kim vào tay chân của bà để tìm mạch máu, châm hai tiếng đồng hồ mới tìm được tĩnh mạch. Tôi nhìn mẹ chồng, trong lòng cũng thấy xót xa, không biết bà đau đớn nhường nào! Mẹ chồng tôi là một người rất tốt bụng, bà đối xử với tôi như con gái ruột. Cớ sao bà phải chịu đựng thống khổ lớn thế này? Không lâu sau, cô út bị ngã xe máy suýt chết. Lúc cô đỡ hơn chút, bố chồng lại bị trúng gió, viện phí và áp lực trông nom rất lớn. Sau đó, tôi sinh con đầu lòng, khi vừa tròn tháng, cháu liên tục nôn mửa, nôn đến mức người gầy như que củi. Một hôm, tôi ẵm con trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi đã hỏi ông Trời: “Ông Trời ơi! Rốt cuộc con đã làm điều xấu gì? Rốt cuộc con người đến thế gian là vì điều gì?”

Trong quãng thời gian chăm sóc mẹ chồng nằm viện, tôi đọc rất nhiều sách về sức khỏe. Những cuốn sách này đều nói về chỗ tốt của luyện tập khí công đối với sức khỏe. Chúng đã khơi dậy ý muốn luyện tập khí công của tôi. Sau khi mẹ chồng mất, tôi có dịp nghỉ ngơi một chút, và tôi bắt đầu tìm về tín ngưỡng, tìm kiếm ý nghĩa của sinh mệnh.

Một hôm, đồng nghiệp trong công ty gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng trường cao trung nào đó ở Đào Viên có mở một buổi tọa đàm chia sẻ tâm đắc tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, tôi đã cùng chồng tham dự hội thảo này, lắng nghe đồng tu chia sẻ tâm đắc tu luyện. Trong đó có bài chia sẻ của một giáo viên cao trung khiến tôi vô cùng xúc động, cô nói khi học sinh phạm lỗi, cô không lập tức chỉnh sửa học sinh ngay, sau khi hướng nội tìm, cô đã thấy bản thân có chút tâm cầu danh, lo rằng sau khi chỉnh sửa học sinh, có lẽ học sinh không còn yêu mến cô nữa, vậy nên cô đã tu bỏ cái tâm này; bởi vì cô nghĩ như vậy mới là làm tròn trách nhiệm đối với giáo dục học sinh. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy môn này chắc chắn là một pháp môn rất cao, bởi vì ngay cả suy nghĩ trong tâm cũng có thể tự mình yêu cầu; ngoài ra họ còn dạy công miễn phí, không thu tiền, không nhận quà. Tôi thầm nghĩ nó chắc chắn là điều mình muốn tìm, nhờ vậy tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

2. Một lần hướng nội tìm để lại ấn tượng sâu sắc

Thời đó, tôi giữ chức quản lý kinh doanh của một công ty môi giới bảo hiểm. Phòng họp ở công ty đều được đăng ký sử dụng, nhưng có ba lần liên tiếp thời gian đăng ký phòng của tôi bị đồng nghiệp ở bộ phận khác chiếm dụng. Tôi sợ mất mặt, e rằng đồng nhiệp sẽ nói: “Quản lý của chúng ta ngay cả đăng ký phòng họp cũng không xong.” Tôi liền nổi giận đùng đùng và muốn tìm bà chủ để nói rõ quy định sử dụng phòng họp. May là lúc đó tôi vẫn còn chút lý trí, nhớ lời Sư phụ dạy phải “hướng nội tìm”. Nhưng rõ ràng là lỗi của đồng nghiệp, sao tôi phải hướng nội tìm cơ chứ? Có lẽ là Sư phụ từ bi, khi tôi nhớ đến hướng nội tìm, trong đầu tôi chợt lóe lên một cảnh tượng.

Khoảng một năm trước, mặc dù tôi biết có một nhóm đồng nghiệp thường tổ chức họp hàng ngày vào khung giờ nhất định, nhưng tôi vẫn đăng ký toàn bộ các khung giờ trống của phòng họp, khiến cho nhóm kia chỉ còn cách đi chỗ khác để họp. Sau khi nhớ ra việc này, tôi rất xấu hổ, cơn giận liền hạ xuống, tôi cũng không còn mặt mũi đi tìm bà chủ để nói chuyện nữa. Kể ra cũng lạ, việc này từ đó trở đi cũng không xảy ra nữa. Về sau, tôi đã kể chuyện này cho bà chủ nghe, bà ấy rất kinh ngạc, bà nói: “Pháp Luân Công của các cô chắc hẳn là một công pháp rất tốt.”

3. Hóa ra phụ đạo viên hướng nội tìm như thế này

Khoảng năm thứ 6 sau khi đắc Pháp, một hôm tôi dẫn hai con đang học lớp 1 đến một nhóm luyện công nhỏ. Khi luyện đến bài công pháp thứ hai, không hiểu sao hai bạn nhỏ nhà tôi lăn ra đánh nhau vì chút bất hòa. Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết mình có nên bất động tâm để tiếp tục luyện công hay không? Hay mình nên dừng lại để can ngăn các con? Tôi đã chọn làm lơ và tiếp tục luyện công cho xong. Sau đó, phụ đạo viên đã nói với tôi: “Chúng ta chia sẻ chút nhé.” Tôi liền nghĩ “mình bị người ta chia sẻ rồi”, trong tâm cảm xúc lẫn lộn.

Sau đó, phụ đạo viên nói: “Tôi vừa nhìn thấy bọn trẻ xung đột, tôi liền nghĩ, Sư phụ để tôi nhìn thấy cảnh này không phải ngẫu nhiên, tôi phải hướng nội tìm.” Tôi thầm nghĩ: “Con tôi đánh nhau, sao cô lại hướng nội tìm?” Cô ấy nói tiếp: “Tôi bắt đầu nghĩ, vì sao bọn trẻ lại đánh nhau, dường như chúng chỉ là hơn thua chút chuyện nhỏ. Do đó, tôi nghĩ liệu gần đây mình có so đo tính toán gì không? Oa! Tôi chợt nhớ ra, gần đây trưởng nhóm thiết bị ở trường học nhờ tôi giúp đỡ một số việc, nhưng tôi đã vội nói: ‘Cô đừng tìm tôi nữa! Sao việc gì cũng tìm tôi thế, tôi rất bận.’ Tôi bèn nghĩ, chắc hẳn là việc này rồi, tôi đã tìm thấy cái tâm so đo tính toán của mình.”

Khi này, cái tâm muốn tìm lý do cho chính mình của tôi bỗng dưng cũng biến mất; ngoài ra tôi cảm thấy rất chấn động, hóa ra phụ đạo viên đang hướng nội như thế này!

4. Tham gia hạng mục NTD

Tôi luôn cảm nhận được tầm quan trọng của kênh truyền hình trong giảng thanh chân tướng. Kênh truyền hình vệ tinh của NTD không bị phong tỏa, suốt 24 tiếng đồng hồ đều giúp người Trung Quốc có thể xem được chân tướng, đây là một phương thức giảng chân tướng rất tốt. Tôi làm nghề bảo hiểm đã 20 năm, tôi cũng từng cam kết với khách hàng “sẽ không bỏ nghề bảo hiểm”; ngoài ra bạn đồng nghiệp của tôi (cô út của tôi) cũng là nguyên nhân khiến tôi không thể bỏ nghề.

Khoảng mười năm trước, khi tôi giảng chân tướng ở Hồng Kông, nhìn thấy những người Trung Quốc đáng quý rất muốn nhận tài liệu chân tướng, nhưng vì mọi người dòm ngó lẫn nhau nên họ chỉ có thể lén lút nhận tài liệu vào lúc đi dạo một mình, tôi bèn hạ quyết tâm mình phải gia nhập đội ngũ của NTD. Tôi đã viết một lá thư thật dài gửi cho tất cả khách hàng, nói với họ rằng tôi đã nhận thọ ích nhờ tu luyện Đại Pháp, đồng thời cũng nói cho họ biết chân tướng ĐCSTQ bức hại học viên Đại Pháp; về công tác bảo hiểm, người khác có thể đảm nhiệm thay tôi; nhưng còn việc phơi bày bức hại và ngăn chặn mổ cướp nội tạng là cực kỳ cấp bách, không phải ai cũng làm được; cho nên tôi đành phải bàn giao quý khách hàng cho đồng nghiệp khác ở công ty; và tôi sẽ làm việc cho kênh NTD, dùng truyền thông để truyền bá chân tướng, hy vọng quý khách hàng có thể ủng hộ tôi.

Ban đầu tôi rất lo sẽ bị khách hàng mắng, nhưng thật không ngờ, khách hàng đều tích cực ủng hộ tôi, họ còn nghĩ tôi rất “lợi hại”, có thể làm cho đài truyền hình tức là “thăng chức”. Nhờ Sư phụ gia trì, cô út đã lên làm công chức, nghỉ hưu cũng có bảo hiểm, hết thảy mọi thứ đều được an bài tốt nhất, tôi thật sự rất biết ơn Sư phụ.

Vài năm nay, tôi đảm nhiệm công tác quản lý bộ phận sản xuất ở đài truyền hình NTD. Bộ phận sản xuất phụ trách sản xuất chương trình và sản xuất các loại phim ảnh phục vụ khách hàng như phim quảng cáo, phim màn ảnh, phim kinh phí thấp v.v. Đôi lúc tôi cũng nghĩ: Liệu chúng tôi có thật sự đang giảng chân tướng không? Và một phản hồi của đồng tu Đại lục đã khiến chúng tôi tăng thêm tín tâm. Đồng tu này cho biết, ông hay dùng chương trình giới thiệu những món ngon và điểm du lịch ở Đài Loan để giảng chân tướng. Chúng tôi rất tò mò, liệu chương trình này và giảng chân tướng có liên quan gì? Hóa ra, đầu tiên ông ấy sẽ giới thiệu với bạn bè: Đài truyền hình NTD có chương trình chuyên giới thiệu những món ngon và điểm du lịch ở Đài Loan hay lắm, các bạn xem thử. Sau một thời gian, ông lại hỏi thăm đối phương có xem chưa? Có một số người đã phản hồi: Hay lắm, người dẫn chương trình rất dễ thương và tươi trẻ. Lúc này, đồng tu sẽ tiến thêm một bước để giới thiệu: Đài truyền hình này còn có rất nhiều chương trình khác về thời sự và bình luận hay lắm. Bởi vì sở thích của mỗi người khác nhau, cho nên có thể qua đó gián tiếp tiếp xúc với những chân tướng khác nữa.

Chúng tôi cảm thấy nể phục đồng tu Đại lục dụng tâm giảng chân tướng, đồng thời nó cũng giúp chúng tôi tăng thêm tín tâm về tiết mục giảng chân tướng.

5. Hoàn cảnh công tác đều là đồng tu, vậy đề cao thế nào?

Một hôm, đồng nghiệp đã nói với tôi: “Chị thích lấy chức vị của mình để áp đặt người khác, chị thế này thế nọ …” Lời phê bình đến đột ngột, tôi cũng không biết nói gì, trong đầu liền nghĩ: Mình không phải là kiểu người lấy chức vị áp đặt người khác! Nhưng lẽ nào mình không cần hướng nội sao? Nếu lấy tỷ lệ 100% để so sánh, lẽ nào mình không có 10% thích lấy chức vị áp đặt người khác sao? Lẽ nào đến 5% cũng không có? Mình thật sự không dám nói tuyệt đối, vậy chẳng phải là có rồi sao? Sư phụ muốn chúng ta tu bỏ tất cả chấp trước, vậy là ngay cả 5% cũng không thể lưu lại phải không? Đồng tu đã nói thế, chẳng phải là đang nhắc nhở mình sao? Vậy mình nên cảm ơn đồng tu mới đúng? Đột nhiên, tâm tôi lại rộng mở, cảm thấy một trường không gian thật khoan khoái dễ chịu.

Tuy nhiên cũng có lúc không dễ vượt quan đến vậy. Có vài lần, lời phê bình của đồng nghiệp khá nặng, khiến tôi nảy sinh niệm đầu muốn rời khỏi NTD. Nhưng sau khi bình tĩnh trở lại, tôi cảm thấy mình đang đi theo con đường mà cựu thế lực an bài. Cựu thế lực chính là lợi dụng mâu thuẫn trên bề mặt giữa đồng tu để gây gián cách và chia rẽ đội ngũ của chúng ta, khiến cho những người tốt nhất rời đi và hạng mục đó không thể làm tiếp. Vì sao tôi lại không kiên định, hễ gặp thử thách, liền muốn rời bỏ?

Tôi bèn nói với cựu thế lực: Ta không trúng chiêu của các ngươi, ta sẽ không bỏ đi, các ngươi thấy sao! Cựu thế lực kia, ta không hợp tác với các ngươi! Lúc ngộ đến đây, khảo nghiệm cũng liền tới. Chuyện là, tôi giao việc cho đồng tu trên Shenxun, nhưng từng dòng tin nhắn của đồng tu liên tiếp dội tới, trong tâm tôi thấy hơi thất vọng, tôi nghĩ chuyện gì nữa đây? Khoảng mười phút sau, tôi nhận ra mình không thể bị hãm vào giả tướng bên ngoài; thay vào đó, tôi nên suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc ở đằng sau sự kích động này, đồng tu muốn nói gì với mình?

Nhờ điểm hóa của Sư phụ, tôi lập tức nghĩ tới, có lẽ cô ấy cảm thấy trong buổi họp sáng nay, tôi chưa nói rõ một số chỗ, khiến cho người khác có một số hiểu nhầm v.v. Ồ, vậy thì tôi sẽ tìm cơ hội khác để trình bày rõ hơn trong cuộc họp. Khi tôi vừa nghĩ như vậy, đột nhiên từng dòng tin nhắn trên Shenxun đều bị xóa mất, sau đó cô nhắn tôi thử nói về công việc định giao, cô cũng muốn xem xem thế nào.

Cuối cùng tôi đã hiểu ra, mình quá chấp trước vào bề ngoài, đầu não tôi toàn nghĩ về bản thân, lo rằng mình bị tổn thương, lo rằng mình bị oan khuất, thậm chí là tôi không thể tâm bình khí hòa hỏi lại xem ý của đồng tu là gì? Hoặc tôi sẽ một mạch cho rằng đối phương nên làm thế nào mới đúng. Tôi nhận ra, khi tôi nghĩ người khác “nên” thế này thế nọ, tức là tôi đã rơi xuống tầng người thường và không thể hướng nội tìm.

Thật may là còn có Đại Pháp, Sư phụ giảng:

”Đã là người luyện công, đối với người phát sinh mâu thuẫn với chư vị, đối với người làm nhục nhã chư vị, thì chư vị không những phải nhẫn, phải có phong thái cao, mà còn phải cảm ơn họ. Nếu không có họ phát sinh mâu thuẫn với chư vị, thì chư vị làm sao có thể đề cao tâm tính, làm sao sẽ ở trong khi chịu thống khổ mà khiến vật chất màu đen chuyển hoá thành vật chất màu trắng, và làm sao tăng trưởng công?” (Chương III • Tu luyện tâm tính, Pháp Luân Công)

Lời kết

Mỗi khi tôi vượt quan không qua, hễ vừa đọc Pháp của Sư phụ, tôi liền phát hiện hóa ra mình lại rơi vào trạng thái của người thường để nhìn sự việc. Trong nhiều trường hợp, nhờ đọc bài giảng của Sư phụ, tôi đã quay lại thể ngộ từ trong Pháp và vấn đề cũng tan biến như mây khói. Tôi đã có lý giải sâu sắc, tôi thật sự phải cảm ơn đồng tu, cô ấy đóng vai là người khảo nghiệm tôi, diễn một màn kịch giúp tôi đề cao, chính là để xem bản thân tôi nắm bắt cơ hội đề cao này thế nào.

Trong nhiều trường hợp, khi tôi có thể ngộ từ trên Pháp và đề cao tâm tính, rất nhiều trí huệ để xử lý tình huống và ý tưởng sáng tạo đều tự nhiên xuất hiện. Hóa ra, Sư phụ muốn gia trì cho chúng ta, trước tiên còn phải khảo nghiệm mức độ tâm tính, khi chúng ta thật sự đề cao rồi, thì Ngài sẽ ban trí huệ kia cho chúng ta. Tôi vẫn còn ngộ được hết thảy những điều này, coi như cũng chưa quá muộn. Pháp khí có uy lực càng lớn, khảo nghiệm cũng càng nhiều càng lớn, nắm vững học Pháp và tu luyện của bản thân mới có thể bước đi cho tốt con đường Sư phụ an bài.

Đệ tử cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu! Nếu có chỗ nào thiếu sót, mong quý đồng tu từ bi chỉ chính.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Giao lưu tâm đắc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Đài Loan năm 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/11/16/台灣法會-看到別人的問題-正是向內找的好機會-451876.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/19/204826.html

Đăng ngày 16-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share