Bài viết của Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2022] Chồng tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng Tư năm 1999. Lúc đó con trai tôi bốn tuổi. Hiện nay cháu 26 rồi. Lớn lên trong một gia đình đều là học viên Đại Pháp, cháu rất vui vẻ và khỏe mạnh. Cháu chưa bao giờ cần uống một viên thuốc nào.

Đắc Đại Pháp

Chúng tôi luôn chú ý giáo dục con trai các giá trị văn hóa truyền thống. Khi cháu còn nhỏ, chúng tôi thường bật băng các chuyện về thành ngữ Trung Hoa. Cháu chẳng mấy chốc đã có thể tự kể lại nhiều câu chuyện. Khi cháu vào mẫu giáo, một trong các giáo viên là một học viên Đại Pháp. Con trai tôi đã được phân vào lớp của cô ấy.

Một hôm con trai tôi luyện một số động tác luyện công của Pháp Luân Đại Pháp cho chúng tôi xem. Cháu nói cô giáo cháu đã dạy các cháu. Chồng tôi và tôi đã nhận ra rằng tu luyện Đại Pháp sẽ là nền giáo dục tốt nhất đối với con trai mình.

Chúng tôi bắt đầu dạy cháu các bài thơ trong Hồng Ngâm. Cháu cũng thường xuyên nghe các bài giảng của Sư phụ. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp đã được gieo vào trong tâm cháu một cách sâu sắc.

Lựa chọn giáo dục của chúng tôi

Các bậc cha mẹ ở Đại Lục thường mong con họ sẽ nổi bật trong nền giáo dục định hướng thi cử. Nhiều cha mẹ đầu tư rất nhiều tiền và bắt con họ phải học thêm rất nhiều. Kết quả là, cả cha mẹ và con cái đều kiệt sức và mòn mỏi.

Khi con trai tôi đến tuổi đi học, cháu đã có thể đọc được tất cả các bài thơ trong Hồng Ngâm. Cháu cũng đã biết nhiều chữ Hán và có thể đọc được sách thiếu nhi.

Không giống như hầu hết các bậc cha mẹ, chúng tôi chọn không đăng ký cho con tham gia bất kỳ lớp học thêm nào hay khóa luyện thi nào. Chúng tôi muốn con mình lớn lên và học một cách tự nhiên và vui vẻ. Một số người thân và bạn bè không hiểu chúng tôi và cho rằng chúng tôi là bậc cha mẹ vô trách nhiệm hoặc bủn xỉn. Thực ra, chúng tôi tin chắc rằng nuôi dưỡng tinh thần và đạo đức cho trẻ là quan trọng nhất. Chúng tôi chú trọng việc cháu học các kỹ năng hơn là kết quả các bài kiểm tra và thứ hạng trong lớp. Năm lớp ba, chúng tôi đã đăng ký cho cháu vào một lớp học tiếng Anh sau giờ học ở trường. Đại Pháp đã ban cho con trai tôi trí huệ và một trí nhớ phi thường. Cháu có thể nhớ được các từ tiếng Anh sau hai lần đọc. Khả năng ngôn ngữ mạnh mẽ của cháu đã đặt một cơ sở vững chắc để sau này cháu đi du học.

Thoái Đảng Cộng sản

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu tẩy não người Trung Quốc từ nhà trẻ. Trẻ em trường tiểu học bị yêu cầu gia nhập Đội thiếu niên, một tổ chức của ĐCSTQ. Học sinh trung học cơ sở thì bị yêu cầu gia nhập Đoàn thanh niên. Khi bắt đầu đi làm, họ được khuyến khích gia nhập Đảng Cộng sản. Khi gia nhập các tổ chức này, người ta đều thề cống hiến cuộc đời mình cho Đảng Cộng sản.

Không lâu sau khi vào cấp hai, con trai tôi về nhà với mẫu đơn xin vào Đoàn Thanh niên và nói rằng học sinh nào cũng phải điền vào cái đơn đó.

Chúng tôi đã hỏi liệu cháu có muốn gia nhập cái thứ đó không. Cháu nói: “Không, con không muốn. Nhưng giáo viên của chúng con nói rằng không vào Đoàn sẽ gây bất lợi cho việc học lên cao hơn.”

Chồng tôi và tôi bảo với cháu rằng giáo viên của cháu nói gì cũng không được tính, rằng Sư phụ sẽ an bài cuộc đời cho cháu.

Hôm sau, chồng tôi đã đến trường để nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm. Anh đã hỏi giáo viên rằng việc vào Đoàn Thanh niên là tự nguyện hay bắt buộc. Giáo viên đã đáp ngay rằng là tự nguyện.

“Vậy thì con trai tôi sẽ không vào,” chồng tôi nói.

Ở trường trung học, con trai tôi là học sinh duy nhất không vào Đoàn. Một giáo viên đã gọi con trai tôi lên văn phòng và cảnh báo cháu rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến việc vào đại học nếu cháu không phải là đoàn viên. Lúc đó, con trai tôi đã hiểu ĐCSTQ là tà ác rồi. Cháu đã khẳng định với giáo viên đó rằng dù thế nào cháu cũng sẽ không vào Đoàn.

Không còn ai yêu cầu con trai tôi gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ nữa. Cháu vẫn tiếp tục suôn sẻ học lấy bằng Thạc sỹ.

Uy lực của Đại Pháp

Hồi đang học cấp hai, một hôm con trai tôi về nhà và nói rằng một chiếc taxi đã chèn qua bàn chân cháu vào sớm ngày hôm ấy. Tôi nhanh chóng kiểm tra chân cháu, và nhìn nó vẫn bình thường. Cháu mô tả lại tai nạn đó. Nó đã xảy ra ở khu vực lối vào trường lúc đang đông nghịt người. Người lái xe đã rất sợ hãi và đề nghị đưa con trai tôi tới bệnh viện. Một số cha mẹ cũng giục con trai tôi tới bệnh viện ngay. Con trai tôi nói rằng cháu ổn và để người lái xe rời đi. Tôi đã khen ngợi cháu và hỏi cháu có bị đau không. Cháu nói không.

Tôi rất vui vì con trai mình đã có Chân-Thiện-Nhẫn trong tâm. Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ con trai mình.

Việc tu luyện giống như chèo thuyền ngược dòng. Nếu bạn không tiến lên, thì bạn sẽ thụt lùi. Trong năm thứ hai con trai tôi ở trường trung học, chúng tôi đã giải đãi trong tu luyện. Các kết quả kiểm tra của con trai tôi giảm sút nhanh chóng. Giáo viên của cháu đã nói chuyện với tôi và gợi ý chúng tôi đăng ký cho cháu học các lớp dạy kèm sau giờ học ở trường. Giáo viên tiếng Trung của cháu nói rằng cháu cần tham gia các lớp thêm ở trường để nâng cao kỹ năng viết.

Không giống phần lớn các cha mẹ tại Trung Quốc, chúng tôi không bao giờ đăng ký cho con trai học thêm ngoài giờ học ở trường. Tôi đã hỏi con trai mình liệu cháu có muốn học một lớp không, vì giáo viên của cháu đề xuất việc đó. Cháu nói là không.

“Mẹ có một ý tưởng làm thế nào để cải thiện kết quả của con mà không cần phải học thêm bất kỳ lớp nào,” tôi nói. “Con phải tập trung cao trong lớp học. Sau khi từ trường về đến nhà, con hãy nghe các bài giảng của Sư phụ. Con sẽ vẫn có thời gian rảnh cho mình. Con nghĩ sao?”

Con trai tôi đã đồng ý thử làm theo ý tưởng của tôi. Ngày nào cháu cũng nghe các bài giảng được thu âm của Sư phụ. Thỉnh thoảng cháu cũng đọc Chuyển Pháp Luân. Cháu biểu đạt sự thành kính vô cùng đối với Đại Pháp. Cháu thường rửa tay cẩn thận trước khi cầm vào sách Đại Pháp, và cháu đề xuất chúng tôi cũng phải làm như vậy. Cháu rất tập trung trong lớp học. Kết quả của cháu cải thiện nhanh chóng. Đại Pháp đã ban phúc cho con trai tôi và cấp trí huệ cho cháu. Cháu trở thành một học sinh điển hình của cả khối. Bài cháu viết chính trực và tràn đầy từ bi. Giáo viên của cháu đã khen ngợi: “Bài viết của em nổi trội so với thế hệ của em!”

Đi du học

Sau khi tốt nghiệp trung học, con trai tôi đã được nhận vào một học viện ngoại ngữ. Sau khi tốt nghiệp, cháu đã ra nước ngoài để lấy bằng Thạc sỹ.

Trong thời gian rỗi, cháu đã dạy kèm tiếng Trung cho trẻ em đủ mọi lứa tuổi. Có một học sinh cứng đầu không thích học và thường gây rắc rối cho cha mẹ nó. Con trai tôi đã rất tử tế và nhẫn nại. Sau một thời gian, kỹ năng tiếng Trung của cậu bé đó đã cải thiện rất nhiều. Cha mẹ cậu bé đó rất vui. Vào ngày sinh nhật con trai tôi, cậu bé ấy đã mua một món quà bằng tiền tiết kiệm của cậu. Cậu viết cho con trai tôi: “Cậu là người thầy tốt nhất!” Một số học sinh rất thích các câu chuyện lịch sử của Trung Quốc, nên con trai tôi hay kể cho chúng một số câu chuyện và nhân vật lịch sử nổi tiếng từ tiểu thuyết kinh điển Tây Du Ký.

Trong 18 tháng học ở nước ngoài, con trai tôi đã viết hơn 30 bài nghiên cứu học thuật. Trong năm 2020, cháu đã tốt nghiệp và đã được mời một công việc tốt, bất chấp đại dịch.

Lớn lên trong miền tịnh thổ của Đại Pháp, con trai tôi luôn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Cháu tốt bụng, chân thành, dũng cảm và thông minh. Gia đình chúng tôi nhờ Đại Pháp mà được phúc báo. Chúng con vô cùng biết ơn Sư phụ!

Tôi chia sẻ ở đây câu chuyện về con trai mình với hy vọng là nhiều người hơn nữa sẽ biết “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/22/438848.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/20/204388.html

Đăng ngày 07-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share