Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 25-07-2022] Sư phụ giảng:

“Khi đang ở trong nạn học viên rất khó nhìn ra nguyên nhân của sự việc; nhưng không phải là không có cách; khi tâm tĩnh trở lại rồi dùng Đại Pháp mà cân nhắc thì có thể thấy được bản chất của sự việc.” (Lý tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Cách đây một tháng tôi đã vượt qua một quan nghiệp bệnh liên quan đến mắt. Tôi làm công việc thu dọn nấm cũ trong một nhà trồng nấm. Thời tiết tháng 6 rất nóng nực, nhưng chúng tôi làm việc trong nhà nên cũng không quá tệ. Mọi người đều làm việc chăm chỉ và đổ mồ hôi nhễ nhại nhưng ai cũng đã quen với điều này nên đều thấy bình thường.

Ngày hôm sau tôi phát hiện mắt phải của mình có một chút vấn đề; mắt bị đỏ, liên tục có gỉ mắt, ngứa ngáy, rất khó chịu và đau. Tôi có cảm giác như có một hạt cát rơi vào trong mắt. Mắt ngày càng đau hơn và tôi bắt đầu cảm thấy như đang bị kim châm vào mắt.

Niệm đầu tiên của tôi là: “Người tu luyện phải ở trong Pháp.” Vậy nên tôi đã cố gắng hướng nội dựa trên Pháp để tìm ra nguyên nhân. Bởi vì mắt phải đang bị đau, tôi nhớ lại những lời Sư phụ giảng:

“Còn chỗ dưới con mắt này (mắt bên phải) không có đường thông phụ; vì nó có quan hệ trực tiếp với Pháp: khi làm điều không tốt người ta thường sử dụng mắt phải, nên dưới mắt phải không có đường thông phụ.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng đây là do mắt bên phải đã tạo nghiệp nên tôi cần nhẫn chịu để hoàn trả tội nghiệp. Tuy nhiên ngay hôm sau mắt bên trái cũng xuất hiện triệu chứng tương tự. Tôi biết mình đã ngộ sai.

Sau đó tôi nhớ lại lời của Sư phụ giảng:

“…còn đối với người thường mà xét, thì ý niệm chỉ huy tứ chi, các giác quan để làm các việc.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Ồ thì ra vấn đề không phải nằm ở mắt phải mà là liên quan đến tâm tính của mình. Tôi tự nhắc bản thân rằng trong tương lai tôi không nên chỉ nhìn vấn đề ở bề mặt mà cần tìm ra nguyên nhân gốc rễ của vấn đề.

Tôi đã hướng nội và tìm ra một tâm chấp trước: Năm ngoái khi làm việc trong nhà kính tôi cũng xuất hiện những triệu chứng tương tự. Bởi vì nấm ăn cũng thuộc về họ nấm, tôi đã có suy nghĩ rằng những dấu hiệu đau mắt này là do nấm gây ra. Điều này cũng tương đương với việc thừa nhận nó. Một niệm bất chính đã chiêu mời rắc rối. Sau khi ngộ ra, tôi đã phát chính niệm cường đại: “Thanh trừ niệm đầu bất chính này.” Nhưng tình hình vẫn không cải thiện.

Tôi tự nhủ phải nhẫn chịu cơn đau và sự khó chịu này, tôi đã kiên định một niệm: Bất luận thế nào vẫn phải tiếp tục làm việc như bình thường và không thể nghỉ việc, làm việc không chỉ là để kiếm tiền mà còn là để vượt quan. Tôi có một suy nghĩ: “Nếu đây là do cựu thế lực cưỡng ép lên ta, ta hoàn toàn phủ nhận. Trong tâm ta không thừa nhận nó. Nếu khổ nạn này là để tiêu nghiệp, ta sẽ nhẫn chịu.”

Đến ngày thứ 8, tôi thực sự không thể chịu đựng thêm nữa và có chút dao động. Tôi nghĩ đến việc nghỉ ngơi nửa ngày để xem có cải biến gì không. Một lần nữa Pháp của Sư phụ vang lên bên tai tôi:

“…Kỳ thực là tiêu nghiệp.”

(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi nhẩm đi nhẩm lại đoạn Pháp trên và định trụ lại niệm đầu: Chính là tiêu nghiệp!

Hướng nội, nhận ra vấn đề và tu bỏ chấp trước

Tôi đã hướng nội và tìm ra rất nhiều tâm chấp trước. Chấp trước nổi cộm và khó phát hiện nhất chính là tâm lý hiển thị. Trước đây, tôi đã nhận ra mình có tâm chấp trước này, nhưng nó được che đậy rất kỹ và giảo hoạt. Khi tôi làm việc, tôi cảm thấy công việc nhẹ nhàng, cho rằng mình làm việc nhanh nhẹn, sạch sẽ. Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn lén nhìn xem có ai đó đang để ý đến mình không. Tôi muốn thể hiện rằng mình làm tốt hơn người khác; tôi muốn mọi người công nhận bản thân tôi chứ không phải công nhận Đại Pháp. Trên thực tế, tôi muốn khoe khoang bản sự của mình chứ không hề chứng thực Pháp.

Khi ngộ ra được điều này, tôi đã rất chấn động; quả là một suy nghĩ nguy hiểm. Tôi xuất ra một niệm: Ta không muốn chấp trước này; nó phải bị diệt. Tôi cũng đã tìm ra tâm chấp trước là không muốn bị chỉ trích. Ngay khi nghe thấy ai đó chỉ trích mình, tôi sẽ nổi nóng; tôi cũng sợ mắc sai lầm. Càng hướng nội nhiều hơn, tôi càng tìm ra nhiều tâm chấp trước hơn. Càng hướng nội, tâm trí tôi càng trở nên thanh tỉnh. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và mắt càng ngày càng dễ chịu.

Vào buổi sáng ngày thứ 10, lúc tôi tháo chân xuống sau khi đả tọa bài tĩnh công, tôi đã nghe thấy một giọng nói an hòa và từ bi được nhắc lại 2 lần: “Từ từ mở mắt ra.” Tôi cố gắng mở cả hai mắt nhưng chỉ mở được mắt bên trái. Sau đó, tôi lại nghe thấy giọng nói đó và cố gắng mở mắt phải. Mắt phải cũng đã được mở ra! Mấy ngày trước mỗi buổi sáng tôi phải rửa mắt thì mới có thể mở được mắt.

Tôi đã trải nghiệm được rằng Đại Pháp đang chỉ đạo việc tu luyện của mình và Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta. Bất kể chúng ta đã tu luyện được bao lâu, nếu chúng ta xem bản thân như một người tu luyện và tu luyện tinh tấn dựa trên Pháp, cuối cùng chúng ta sẽ vượt qua mọi quan nạn và khảo nghiệm.

Con xin cảm tạ Sư tôn đã điểm ngộ và bảo hộ đệ tử trên con đường tu luyện!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/25/446782.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/12/204273.html

Đăng ngày 02-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share