Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 22-07-2022] Tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi, đang sống cùng con gái và giúp con gái trông cháu ngoại. Một lần, khi tôi đi ra ngoài ăn tối cùng gia đình con gái, một người bạn của con rể tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi có sức khỏe tốt như vậy. Cô ấy hỏi làm thế nào tôi có thể trẻ trung khỏe mạnh đến thế, tôi bảo cô ấy rằng tất cả đều nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy bày tỏ nguyện vọng muốn học luyện công nên tôi đã gửi cho cô ấy các bài giảng của Sư phụ Lý, nhạc luyện công, các clip và tờ rơi giảng chân tướng.
Thanh trừ tâm sợ bị bức hại
Bạn của con rể tôi đã đọc các tài liệu và muốn nhờ tôi hướng dẫn luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã do dự khi được đề nghị đến nơi làm việc của cô ấy, vì đó là một ngân hàng có rất nhiều camera giám sát. Tôi có phần lo sợ và muốn nhờ một học viên khác đến hướng dẫn cho cô ấy, nhưng cô ấy cứ khăng khăng muốn tôi đến đó.
Bởi vì tôi đã từng dùng tên thật để gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, kẻ đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vì thế chính quyền thường xuyên đến sách nhiễu tôi. Tôi cũng là người phụ trách điểm tài liệu chân tướng. Nghĩ tới đây tôi càng lo sợ và muốn nhờ đồng tu khác đến hướng dẫn cô ấy. Tôi nên làm thế nào?
Sư phụ giảng trong bài “Phạ Xá”:
“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp” (Hồng ngâm II)
Tôi nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp và chỉ đang cố gắng làm những việc tốt.” Con gái tôi cũng khích lệ tôi đừng sợ hãi và Sư phụ đang ở bên cạnh giúp đỡ chúng ta. Cuối cùng tôi đã nhận lời đến hướng dẫn cô ấy luyện công ở văn phòng.
Tôi đã phát chính niệm khi đến ngân hàng. Khi nhân viên tòa nhà hỏi danh tính, tôi nói rằng mình là người nhà của một nhân viên làm việc ở đây và chỉ đến một lát rồi về. Tôi đã đi qua vài chiếc camera giám sát và cuối cùng đến được văn phòng của cô ấy.
Văn phòng làm việc của cô ấy được ngăn cách với những tấm kính nên mọi người đều có thể nhìn thấy người khác đang làm gì. Mặc dù lúc đó là buổi trưa nhưng mọi người vẫn ra vào văn phòng. Tôi phải hướng dẫn cô ấy như thế nào đây?
Lúc đó mọi người đã làm việc xong, cô ấy liền bảo tôi hãy hướng dẫn cô luyện công. Tôi nói: “Có thể dùng vật gì đó che cửa kính để mọi người không nhìn thấy chúng ta được không?”
“Dì đừng lo! Chúng ta sẽ dừng lại nếu có người đi vào,” cô ấy nói.
Tôi ngỏ ý sẽ hướng dẫn cô luyện ở nhà của cô, nhưng cô ấy nói không được vì nhà cô cũng rất đông người, cả già lẫn trẻ. Ngay khi mọi người vừa rời khỏi văn phòng, tôi bắt đầu hướng dẫn các động tác và dừng lại khi có người đi vào. Phải mất vài ngày cô ấy mới học xong 5 bài công pháp.
Tôi tin rằng Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi và khiến các camera giám sát không nhìn thấy chúng tôi. Tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ một phần tâm sợ hãi của mình.
Xóa bảng tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp
Gần nhà tôi có rất nhiều bảng thông tin. Thỉnh thoảng tôi cũng dừng lại đọc. Sau đó tôi tình cờ nhìn thấy một tấm bảng có nội dung phỉ báng Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi thấy rất tức giận và buồn khi thấy người ta nhục mạ một pháp môn tu luyện tốt đến như vậy. Bất kể ai đã làm ra những điều này rõ ràng là đã bị đầu độc bởi tuyên truyền của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi muốn ngay lập tức vứt bỏ nó đi nhưng cái bảng này cao hơn 1 mét 8 và rộng gần 1 mét, ở phía đối diện còn có một chiếc camera giám sát.
Tôi đã hỏi các đồng tu có cách nào hay không. Tôi muốn xóa chúng đi ngay lập tức bởi vì nó có thể khiến nhiều người hơn nữa hiểu nhầm về Đại Pháp. Cuối cùng tôi và con gái đã quyết định mua một lọ sơn phun màu đen. Tôi dự định sẽ sơn lên bảng vào lúc nửa đêm sau khi phát chính niệm.
Sau khi đưa ra quyết định, tôi phát chính niệm cả ngày hôm đó. Quá nửa đêm, tôi đeo khẩu trang, buộc tóc, lấy lọ sơn và vừa đi ra ngoài vừa phát chính niệm.
Một vài cửa tiệm bên cạnh tấm bảng vẫn mở cửa và mọi người đang ngồi nói chuyện bên ngoài. Có một xe cảnh sát đỗ cách đó gần 2 mét. Tôi bắt đầu lo lắng và cảm thấy lo sợ. Sau đó tôi phát chính niệm và về nhà. Cảm thấy thất vọng, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cần xóa bỏ những dòng chữ phỉ báng đó và chợt nghĩ giá như bây giờ trời mưa thì tốt quá vì nếu vậy tôi có thể dùng ô che để tránh camera an ninh và các cửa hàng quanh đó.
11 giờ đêm hôm sau, một cơn mưa giông đã kéo đến. Tôi biết chính là Sư phụ đang giúp mình, vậy nên tôi cầm theo chiếc ô và lọ sơn đi ra ngoài. Tôi cầm lọ sơn lên nhắm về phía chiếc bảng và xịt sơn liên tục cho đến lúc hết mới thôi. Tay tôi cũng bị dính một chút sơn vì tôi quá hồi hộp. Lúc tôi về tới nhà thì mưa cũng tạnh.
Ngày hôm sau tôi đến chỗ chiếc bảng để kiểm tra. Mặc dù nó phủ kín sơn đen, tôi vẫn có thể lờ mờ đọc được các dòng chữ. Nghĩ rằng toàn bộ chữ phải bị che thật kỹ nên tôi đã mua thêm một lọ sơn màu trắng.
Lần này, chính quyền đã phân công một bảo vệ đến khu vực bảng thông tin để canh gác. Hằng ngày ông ấy đều ở đó, nên một lần nữa tôi lại thấy lo sợ. Tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ và tiếp tục phát chính niệm. Một buổi tối, trời lại đổ mưa vào lúc 9 giờ. Mặc dù lúc này vẫn khá sớm, tôi vẫn cầm ô và sơn đi ra ngoài.
Khi đến nơi thì mưa đã tạnh nên tôi lại trở nên hồi hộp. Có nên về nhà không? Không thể! Tôi không sợ! Tôi lắc bình sơn và xịt lên chiếc bảng.
Tôi chạy khỏi đó khi nghe tiếng có người đến gần và lại tiếp tục công việc của mình khi họ rời đi. Lúc này tôi cũng không còn bận tâm nhiều về chiếc camera an ninh nữa. Tôi cảm nhận được rằng Sư phụ đang ở bên cạnh mình và tôi không còn sợ hãi. Cuối cùng tôi cũng phủ kín những thông tin vu khống phỉ báng trên bảng thông tin.
Ngày hôm sau khi đi qua đó, tôi rất vui khi thấy toàn bộ bảng đã được sơn kín. Tuy nhiên vài ngày sau, những dòng chữ phỉ báng lại xuất hiện trên bảng.
Tôi đã học Pháp và hướng nội xem mình đã có sơ hở nào trong tu luyện. Tôi chia sẻ cùng các đồng tu sau khi học Pháp và chúng tôi nghĩ rằng việc xóa đi những dòng chữ đó không phải là giải pháp tốt nhất, bởi vì họ có thể dễ dàng viết lại lên đó. Điều quan trọng hơn là cần phải giảng chân tướng cho người phụ trách việc này.
Chúng tôi đã viết một bức thư để giảng rõ những hiểu nhầm về Pháp Luân Đại Pháp, giải thích vì sao cuộc bức hại diễn ra, và quả báo có thể nhận khi phỉ báng Đại Pháp. Chúng tôi in thành rất nhiều bản và phân phát quanh khu vực và gửi các tài liệu chân tướng Đại Pháp tới bộ phận phụ trách bảng thông tin đó. Chỉ vài ngày sau, những thông tin vu khống đó đã được gỡ bỏ.
Bây giờ tôi đã thể ngộ được hàm nghĩa sâu sắc hơn của câu:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đang làm mọi việc và bảo hộ chúng ta mọi lúc mọi nơi, nếu không tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm này trước camera an ninh và nhiều người xung quanh như vậy. Sư phụ cũng đã giúp tôi thanh lý tâm sợ hãi.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/22/446548.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/12/204278.html
Đăng ngày 02-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.