Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2022] Tôi là một học viên lớn tuổi đắc Pháp vào năm 1996, năm nay tôi đã 74 tuổi. Hơn hai mươi năm qua, nhờ sự từ bi bảo hộ của Sư phụ tôi mới có thể bước đến được ngày hôm nay, trong tâm cảm thấy vô cùng vinh hạnh! Dưới đây, tôi xin chia sẻ về hai khảo nghiệm lớn mà tôi đã trải qua sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng tôi nói: “Pháp Luân Công thật thần kỳ!”

Vào một ngày nắng nóng tháng 6 năm 1997, sau khi nghe xong các bài giảng của Sư phụ tại nhà của một học viên, tôi liền trở về nhà lúc giữa trưa và cảm thấy thân thể không được khỏe. Trên người tôi xuất hiện những nốt mụn đỏ, ban đầu tôi nghĩ là do nắng nóng nên không để ý đến chúng. Nhưng đến buổi chiều, các vết sưng tấy xuất hiện nhiều hơn và đến ngày hôm sau thì chúng trở thành các nốt mụn mủ khiến tôi đau rát. Các nốt mụn mủ phát triển rất nhanh – bắt đầu từ lưng và lan rộng ra phía trước. Tôi không thể nằm ngửa, không thể ngủ và thậm chí không thể tắm. Tôi cố gắng không chạm vào các nốt mụn để tránh bị đau.

Tôi không nói cho người nhà biết chuyện vì nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng vượt qua quan này. Nhưng đến ngày thứ ba, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn, buộc tôi phải nói cho người nhà biết về tình trạng của mình. Chồng tôi là một bác sĩ và đã trách tôi không nói với anh ấy sớm hơn. Anh nói rằng đây là bệnh zona và thúc giục tôi đến bệnh viện để chữa trị càng sớm càng tốt. Con trai và con dâu cũng khẩn cầu tôi mau đi bệnh viện.

Tôi giữ chính niệm và bình tĩnh nói với họ: “Em chỉ đang tiêu nghiệp và sẽ sớm khỏe lại thôi. Em là một đệ tử Đại Pháp và có Sư phụ bảo hộ, sẽ không gặp vấn đề gì cả, mọi người đừng lo lắng”. Tôi giữ tâm bất động, kiên quyết không đi bệnh viện nên người nhà cũng không còn cách nào khác, đành phải bỏ cuộc.

Vào thời điểm đó tôi không biết cách phát chính niệm. Tôi chỉ liên tục cầu xin Sư phụ bảo hộ và giúp tôi sớm vượt qua ma nạn này. Tôi kiên trì mỗi ngày học ba bài giảng Pháp và luyện công hai lần. Tôi dựa lưng vào bàn để chợp mắt khi thấy quá mệt và khi tỉnh dậy sẽ tiếp tục học Pháp và luyện công. Đến ngày thứ sáu, cơn đau đã dịu đi một chút và những nốt mụn mủ trên người tôi chuyển sang màu đen. Đến ngày thứ mười thì các nốt mụn đã hoàn toàn biến mất.

Chồng tôi nghĩ đây đúng là một phép lạ, anh đã thốt lên rằng: “Anh là một bác sỹ nhưng chưa từng thấy một loại bệnh nào lại thuyên giảm nhanh đến vậy. Thông thường phải mất hàng tháng, nửa năm hoặc thậm chí lâu hơn để hồi phục. Pháp Luân Công thật thần kỳ!”. Từ tận đáy lòng anh đã thực sự tin rằng Đại Pháp là tốt và sau đó anh thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi khi cảm thấy trong người không khỏe. Anh ấy cũng đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (CCP) và các tổ chức liên đới của nó.

Rơi từ trên mái nhà xuống đất

Khảo nghiệm lần thứ hai xảy ra là vào năm 2017, ngôi nhà tôi ở là nhà mái ngói cũ nên thường bị dột mỗi khi trời mưa. Tôi cảm thấy thật phiền phức khi thường xuyên phải nhờ người đến sửa mái nhà nên tôi đã học cách tự sửa. Do trong tháng 3 có một số trận mưa lớn nên khắp nơi trong nhà đều bị dột. Tôi không thể tìm được thợ đến sửa giúp nên đã tự mình trèo lên mái nhà để sửa. Tôi phát hiện một vài tấm lưới bị mục nát nên tôi đã cạy bỏ đi và thay bằng những tấm lưới tốt hơn.

Sau khi thay xong tấm lưới cuối cùng, do chân không đứng vững nên tôi đã bị rơi từ trên mái nhà xuống đất. Trên mặt đất đầy những mảnh ngói vỡ, tấm gỗ mục và những chiếc đinh hoen gỉ. Người tôi bị chảy máu, khắp thân bị bầm tím và sưng tấy nghiêm trọng.

Tôi nằm im trên mặt đất và không thể cử động được. Chồng và con trai muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi lắc đầu và nói: “Đừng động vào em, hãy để em nằm nghỉ một lát”. Sau khoảng nửa giờ thì tôi dần dần tỉnh lại, người nhà nhất quyết muốn đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi vẫn từ chối.

Tôi ngồi trên mặt đất và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Thưa Sư phụ! Con lại khiến Sư phụ phải hao tâm lo lắng rồi, con xin Sư phụ bảo hộ đệ tử, giúp đệ tử mau khỏe lại”.

Tôi thầm nhẩm đoạn Pháp trong tâm:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi thấy không ổn khi cứ ngồi mãi thế này và sẽ không có ai thay tôi làm nốt công việc. Sau khoảng nửa tiếng, tôi gắng hết sức để leo lại lên mái nhà và lợp nốt phần mái ngói còn lại.

Sau khi hoàn thành công việc và trèo xuống, tôi nằm bất động trên giường và không thể cởi được quần áo bẩn vì đau đớn. Tôi liên tục phát chính niệm: “Thanh trừ và giải thể hết thảy các sinh mệnh và nhân tố tà ác đang bức hại nhục thân của ta. Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, dù có lậu ở đâu thì ta sẽ quy chính trong Đại Pháp. Không ai được phép bức hại ta!”. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp tôi mau khoẻ lại.

Ngày hôm sau, trong lúc người nhà đi làm thì tôi bắt đầu luyện công. Luyện đến bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy thực sự khó giữ nguyên cánh tay ở động tác đầu đỉnh bão luân. Nhưng tôi vẫn cố gắng kiên trì cho đến khi hoàn thành xong cả năm bài công pháp. Sau khi rửa mặt và đánh răng, tôi thay bộ quần áo sạch sẽ và học một bài giảng Pháp trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau 11 giờ trưa, tôi đi chuẩn bị bữa trưa cho gia đình vì họ sẽ về nhà ăn trưa. Con dâu thấy tôi không khỏe nên cháu nói: “Mẹ à, mẹ đừng làm việc nhà nữa, hãy đến bệnh viện kiểm tra đi, mẹ đừng làm việc quá sức”.

Tôi nói: “Không hề gì, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ sớm bình phục thôi”. Sau vài ngày, tôi đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái chính thường.

Tôi nghĩ ma nạn lần này hoàn toàn là một khảo nghiệm tâm tính đối với tôi. Bất cứ khi nào khổ nạn đến, đó là để xem tôi có kiên định tín Sư tín Pháp hay không. Tôi đã hạ quyết tâm: cho dù ma nạn lớn đến đâu, tôi vẫn sẽ bất động tâm, kiên định bước đi trên con đường Sư phụ an bài, giao cấp mọi thứ của bản thân cho Sư phụ. Đồng thời, tôi cũng cẩn thận suy xét lại chính mình: tôi có làm tốt ba việc mà một đệ tử Đại Pháp cần phải làm không? Mỗi ngày có kiên trì đối diện giảng chân tướng không? Về phương diện tâm tính có chỗ nào hữu lậu hay không?

Khi khổ nạn đến, đó là cơ hội tốt để tôi phơi bày các chấp trước, tiêu trừ nghiệp lực và kiên định chính niệm của bản thân. Tôi nhất định sẽ dùng chính niệm để đối đãi với các sự việc phát sinh, không ngừng đề cao thăng hoa bản thân trong Pháp, đồng thời làm tốt ba việc, hoàn thành hồng nguyện từ tiền sử, viên mãn theo Sư phụ trở về nhà.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/11/441158.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/14/202243.html

Đăng ngày 20-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share