Bài viết của phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 07-06-2022] Sau nhiều thập niên sống dưới sự cai trị của chế độ cộng sản ở Trung Quốc, nhiều đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà tôi biết ngày càng hối hận vì đã gia nhập Đảng. Họ chán ngấy với việc phải trải qua tẩy não bắt buộc mỗi ngày. Một số đã nộp đơn ra khỏi Đảng, nhưng bị từ chối. Họ được cho biết rằng cách duy nhất để ra khỏi đảng là bị Đảng khai trừ nếu họ làm điều gì gây hại cho lợi ích của Đảng.

Thỉnh thoảng tôi gọi điện thoại giảng chân tướng Pháp Luân Công ngẫu nhiên đến những đồng bào Trung Quốc của mình để nói rõ sự thật về ĐCSTQ và việc nó đã tàn ác và bức hại Pháp Luân Công ra sao. Có lần, người nhận điện thoại của tôi là một cảnh sát trưởng. Lúc đầu, thái độ của ông ấy rất hung hăng, còn đe dọa sẽ bắt tôi. Những gì ông ấy nói đều là từ ngữ tuyên truyền tẩy não tiêu chuẩn của ĐCSTQ, chẳng hạn như tiền lương của họ là Đảng cấp cho và không ai có thể đánh bại ĐCSTQ. Ông ấy cũng vô tri mà thù hận Pháp Luân Công.

Tôi nhắc nhở ông ấy rằng tiền lương của ông ấy là do bản thân ông ấy tự kiếm được nhờ lao động chăm chỉ và lương của ông ấy không phải do ĐCSTQ sở hữu hay tạo ra, và nó càng không phải là món quà mà đảng ban cho. Kể từ sau Đại hội Đại biểu toàn quốc lần thứ 18, tổng cộng đã có 392 quan chức cấp tỉnh và cấp bộ đã bị bắt giữ vì tội tham nhũng và các tội danh khác. Điều này há chẳng phải là quốc gia đang được điều hành bởi một đám tội phạm hay sao? Nếu là như vậy, làm sao chúng ta có thể hy vọng họ sẽ quản lý đất nước tốt được đây? Cuộc sống của lão bách tính có thể tốt được sao?

Khi tôi tiếp tục nói thì ông ấy cũng bắt đầu công khai lên án những tên quan tham. Tôi biết ông ấy vẫn còn có lý niệm về công lý. Sau đó, tôi phân tích vấn đề sâu hơn, nói rằng bởi vì ĐCSTQ đã phá huỷ các giá trị truyền thống và đạo đức, mà thay vào đó là truyền bá vào đầu người dân thuyết vô thần và thuyết tiến hoá, kết quả là, mọi người không còn tin vào thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo nữa. Khi mọi người đi theo cái ác thay vì cái thiện, thì họ dám làm bất cứ điều gì để có lợi cho bản thân. Việc xấu gì họ cũng dám làm, lời dối trá nào họ cũng dám nói. Xã hội như vậy có thể tốt sao?

Cảnh sát trưởng nói ông ta chưa từng tham ô, chưa từng làm điều gì thất đức. Tôi khen ngợi ông ấy và nói tôi tin ông ắt hẳn đã dạy dỗ con cái rất tốt. Ngạc nhiên là ông ấy nói ông có ba đứa con và ông đảm bảo rằng chúng không gia nhập ĐCSTQ. Ông ấy còn nói: “Kỳ thực tôi đã sớm nhìn thấu Đảng Cộng sản, nên tôi không để con cháu dính dáng một chút gì tới nó.” Khi tôi đề nghị ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, ông ấy đã vui vẻ đồng ý.

Tôi nghe một học viên khác kể về trải nghiệm của cô ấy khi nói với mọi người về bản chất của ĐCSTQ. Cô ấy có một người bạn rất thông minh, lương thiện, có bằng cấp tiến sĩ. Lần đầu tiên khi cô ấy nói với người bạn về lịch sử đẫm máu của ĐCSTQ, người bạn đã từ chối lắng nghe. Tuy nhiên, khi cô ấy gặp lại người bạn này, thì thấy bạn mình đã trở thành một người khác và rất tiếp thu những điều mà cô ấy nói, bao gồm Cách mạng Văn hoá, Thảm sát Thiên An Môn, và cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Người bạn kể rằng cô ấy có tham vọng rất lớn với nghiên cứu khoa học. Cô đã đầu tư tất cả tiền bạc và công sức vào đó. Cuối cùng, khi nghiên cứu của cô có những bước đột phá, thì chính phủ đã cướp công nghệ của cô ấy, để lại cho cô một đống nợ khổng lồ.

Người bạn nói trước đây cô ấy thực sự tin ĐCSTQ là tốt và thấy rằng bằng cách gia nhập vào đảng thì cô ấy sẽ có cơ hội tốt hơn để cống hiến cho xã hội và đạt được nhiều thành tựu. Nhưng sau khi gia nhập, với những gì bản thân trải nghiệm, cô ấy đã thấy ĐCSTQ đều là nói một đằng làm một nẻo và nhận ra bản thân đã bị những tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối bao năm qua và bây giờ đã thấy nó thực sự tàn ác và phản nhân tính.

Một hôm, một vị thẩm phán quen biết với người học viên đến tìm cô ấy. Ông ấy nói đã nhìn thấy tên của mình có trong danh sách những thủ phạm liên quan đến cuộc bức hại Pháp Luân Công và hỏi liệu họ có thể xoá tên của ông đi hay không. Ông ấy biết cả bản thân và gia đình rồi sẽ bị trừng phạt. Ông ấy nói khi ông kết án các học viên Pháp Luân Công trước đây, bản thân ông không muốn nhưng bị Phòng 610 và Ủy ban Chính trị và Pháp luật ép buộc. Bây giờ ông đã nhận ra những hậu quả của nó và không còn muốn tham gia vào cuộc bức hại nữa.

Có lần, tôi đã đọc một bản tuyên bố của một luật sư nhân quyền. Ông ấy nói bản thân ấn tượng với sự kiên cường của các học viên Pháp Luân Công, những người đã chịu đựng cuộc bức hại hàng thập kỷ và kiên trì hồng truyền chân tướng ra toàn thế giới một cách ôn hoà. Khi làm người đại diện cho các học viên Pháp Luân Công và tìm công lý cho họ, ông càng chứng kiến nhiều hơn sự tàn ác của ĐCSTQ. Nhưng dù hiện tại màn đêm có tối đen đến cỡ nào, ông ấy vẫn tin rằng đến một ngày mặt trời sẽ chiếu sáng và công lý sẽ được thực thi.

Dưới đây là bản tuyên bố của ông ấy.

Thật xuất sắc khi quần thể các học viên Pháp Luân Công đã có thể kiên trì đi đến hôm nay, bất chấp chiến dịch bức hại toàn quốc của ĐCSTQ nhắm vào các học viên và nỗ lực tiêu diệt họ trong vòng ba tháng. Điều này minh chứng rằng Pháp Luân Công có sức sống vô cùng mạnh mẽ và càng chứng minh uy lực của Chân-Thiện-Nhẫn, chứng minh thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn.

Là một luật sư, đặc biệt là luật sư nhân quyền, chúng tôi có trách nhiệm lên tiếng và biện hộ nhóm người bị bức hại thê thảm nhất này. Tôi đã nhận nhiều vụ án của các học viên Pháp Luân Công bị bức hại, và rồi tôi đã trở thành bạn tốt của họ. Tôi tự mình cảm thụ được họ đều là những người rất thiện lương. Ngay cả với những cảnh sát bán mạng cho ĐCSTQ mà vô lý trí bức hại họ một cách tàn bạo, họ cũng không oán hận mà còn mang tâm thái thương cảm và muốn cứu những người đó. Họ khiến tôi không khỏi cảm thán. Nhân danh một luật sư nhân quyền, tôi thấy rằng tôi phải có trách nhiệm biện hộ và bảo vệ cho quyền lợi của họ. Đây là cũng việc mà lương tri của tôi yêu cầu.

Theo tôi thấy, xã hội ngày nay đã bị chính quyền ĐCSTQ làm hại đến người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Ở trong hoàn cảnh sinh tồn như vậy, không chỉ chúng ta không có hy vọng mà thế hệ sau càng không có lối ra. Điều mà xã hội chúng ta đang cấp thiết nhất, đang thiếu nhất, chính là những người có tín ngưỡng và sự kiên định. Mà quần thể học viên Pháp Luân Công là những người như vậy. Do đó, ngày hôm nay, nói là tôi lên tiếng cho Pháp Luân Công, nhưng kỳ thực là tôi đang lên tiếng cho chính bản thân mình và các thế hệ tương lai của chúng ta. Có người nói rằng cái ác không đáng sợ, mà điều đáng sợ nhất là thế giới im lặng và dung túng cho cái ác mặc sức tràn lan và hoành hành trước mặt họ.

Trong những năm qua, các luật sư nhân quyền chúng tôi cũng phải đối mặt với sự tà ác của ĐCSTQ trong khi tìm công lý cho các học viên Pháp Luân Công. Các cán bộ ĐCSTQ đã dùng mọi cách có thể để chà đạp luật pháp. Họ đang thể hiện bản chất thực sự của mình và không còn quan tâm đến việc che đậy nữa. Tôi hy vọng nhiều người Trung Quốc hơn nữa có thể nhìn thấu bản chất của nó.

Bầu trời trước bình minh là tối nhất, nhưng nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn mà thôi. Mùa đông lạnh giá chắc chắn sẽ qua đi và mùa xuân rực rỡ sẽ đến. Thuận theo việc quảng đại dân chúng không ngừng thức tỉnh, một xã hội không còn tà đảng cộng sản sẽ sớm đến thôi. Ngày mà Pháp Luân Công được toàn thể mọi người trên thế giới công nhận sẽ tới rất nhanh!

Cảm ơn Đại sư Lý vì đã hoằng truyền Pháp Luân Công cho thế giới và cảm ơn các đệ tử Đại Pháp đã đem chân tướng truyền rộng khắp Trung Quốc Đại lục. Là luật sư nhân quyền, tôi sẽ luôn luôn đứng về phía chính nghĩa, sát cánh cùng các bạn cho đến ngày công lý được thực thi!

Bài liên quan bằng tiếng Hán:

邪党党员的烦恼

国保大队长说-送阿姨回家吧

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/7/444607.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/8/202147.html

Đăng ngày 22-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share