Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2022] Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu độc tài của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Giang Trạch Dân, đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và kéo dài trong 23 năm qua. Đây là khoảng thời gian phi thường đối với các học viên tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp. Các học viên Đại Pháp đã phản bức hại trong những năm tháng khó khăn và không thể quên này, và nhiều người đã phải trải qua khảo nghiệm sinh tử khốc liệt. Với sự chỉ dạy và tâm từ bi hồng đại của Sư phụ, cũng như chính niệm của chúng ta, các học viên Đại Pháp thực hành nguyên lý phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn và dần trưởng thành trên con đường phản bổn quy chân. Cá nhân tôi đã có nhiều trải nghiệm về sức mạnh của chính niệm.

Ngày 21 tháng 7 năm 1999, một ngày sau khi cuộc bức hại bắt đầu, hàng chục học viên Đại Pháp ở thị trấn của tôi đã đi tàu đến Bắc Kinh để yêu cầu chính phủ Trung Quốc không can nhiễu việc tu luyện Đại Pháp. Tàu đến Bắc Kinh lúc 11:30 tối. Khi bước ra khỏi cổng, chúng tôi bị sốc khi thấy quảng trường đầy cảnh sát đang bắt giữ các học viên. Trước cảnh tượng đó, tâm tôi xuất ra một niệm đầu cường đại: Tôi nhất định phải thoát khỏi đây. Niệm đầu này xuất ra, quả nhiên tôi và ba học viên khác đã không bị bắt. Ngày hôm sau, chúng tôi trở về nhà an toàn.

Lúc đó, tôi không biết phát chính niệm là gì, nhưng có lẽ suy nghĩ đó của tôi là chính niệm.

Bị bắt vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp

Năm 2005, tôi bị cảnh sát của Đội An ninh Nội địa địa phương bắt giữ. Hai cảnh sát đã thẩm vấn tôi, nhưng tôi không cung cấp cho họ thông tin họ muốn. Một trong hai người khét tiếng vì đã đánh đập các học viên Đại Pháp một cách tàn bạo. Anh ta tiến về phía tôi và định đánh tôi. Tôi không hề sợ hãi. Tôi bước lên một bước và cảnh cáo anh ta: “Anh định đánh tôi à? Anh đánh đi. Nếu anh giết tôi thì thôi. Chứ nếu tôi vẫn còn sống, tôi sẽ kiện anh đến cùng, ngay cả khi tôi phải đến Liên Hợp Quốc!“ Anh ta đột nhiên ỉu xìu như một quả bóng xì hơi, và lẩm bẩm: “Tôi không muốn đánh bà.” Sau đó, anh ta quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Hầu như tất cả các học viên Đại Pháp địa phương bị bắt đều bị anh ta đánh đập. Nhưng với chính niệm của tôi, anh ta không dám động vào tôi.

Trong thời gian tôi bị giam giữ phi pháp trong trại lao động, chúng tôi may mắn nhận được những kinh văn mới của Sư phụ do các đồng tu đưa vào. Khi các kinh văn mới đến tay tôi, tôi liền chép lại và chuyển chúng cho các học viên khác.

Một lần, tôi có một bài kinh văn mới trong túi của mình. Khi tôi chưa kịp chuyển đi thì đội trưởng của trại lao động đã ra lệnh khám xét thân thể. Trên đường trở về phòng giam từ nhà ăn, mọi người bị khám xét trước cổng, từng người một. Dạo đó là mùa hè, và tôi đang mặc một chiếc áo phông cộc tay nên rất khó để che giấu thứ gì. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, xin hãy giúp con để tà ác không thể nhìn thấy kinh văn trong túi của con.”

Khi tôi đến cổng, không có lính gác quanh đó mà chỉ có một học viên tà ngộ. Cô ấy chỉ chạm vào túi đeo vai của tôi và không nhận ra tờ kinh văn. Tôi rất vui và trong tâm thầm cảm tạ Sư phụ. Đây là uy lực của chính niệm và cũng là uy đức của Sư phụ.

Các vụ bắt giữ quy mô lớn tại địa phương

Năm 2010, hàng chục đồng tu trong huyện của chúng tôi đã bị bắt, và nhà của họ đã bị lục soát trong một nỗ lực bức hại quy mô lớn của cảnh sát địa phương. Đội trưởng Đội An ninh Nội địa huyện và trưởng đồn cảnh sát thị trấn đã dẫn một toán cảnh sát đến nhà tôi. Họ lục soát toàn bộ nhà tôi ngay khi họ đến. Tôi lập tức phát chính niệm cường đại, “Xin Sư phụ bảo vệ đệ tử, làm cho họ không tìm thấy bất cứ thứ gì.”

Một cảnh sát chiếu đèn pin vào gầm giường và nhìn thấy mấy hộp đựng đĩa CD mà tôi từng nhét vào đó rồi quên mất chúng. Anh ta hô lên: “Có hộp đựng đĩa CD ở đây!” Với chính niệm đầy đủ, tôi mắng anh ta: “Anh hô gì thế. Những hộp đó không phải đĩa CD mà là hộp đựng đồ trang sức! Anh không biết thì đừng hô” Anh ta lập tức im bặt.

Cảnh sát lục soát tất cả các phòng nhưng không tìm thấy gì. Với sự bảo hộ của Sư phụ, không có chuyện gì xảy ra với máy tính, máy in và tài liệu Đại Pháp của tôi. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát và bị giữ qua đêm cùng các học viên khác. Tôi không ngừng phát chính niệm để thanh trừ hoàn toàn những nhân tố tà ác bức hại các học viên Đại Pháp. Tôi cũng nhắc các đồng tu phát chính niệm. Đồng thời, tôi đọc thuộc lòng hai bài thơ của Sư phụ:

Uy Đức
Đại Pháp bất ly thân
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn
Thế gian Đại La Hán
Thần quỷ cụ thập phân”

Tạm dịch:

Uy đức
Đại Pháp chẳng ly thân
Trong tâm: Chân Thiện Nhẫn
Đại La Hán cõi người
Quỷ thần sợ mười phần”

Chính Thần
Chính niệm chính hành
Tinh tấn bất đình
Trừ loạn Pháp quỷ
Thiện đãi chúng sinh”

Tạm dịch:

Chính Thần
Chính niệm chính hành
Tinh tấn không ngừng
Trừ quỷ loạn Pháp
Thiện với chúng sinh”

Với chính niệm mạnh mẽ của chúng tôi, cảnh sát không tìm thấy bất cứ thứ gì làm căn cứ để bức hại chúng tôi, và sau ba giờ, ba người chúng tôi đã trở về nhà an toàn.

Phát tờ rơi vào buổi tối

Vào một buổi tối mùa xuân năm 2014, tôi cùng một đồng tu mang theo khoảng 100 tờ rơi đến một ngôi làng lân cận. Trong quá trình phát tờ rơi, chúng tôi đã gặp hai người đàn ông, họ rất kiệm lời. Chúng tôi tiếp tục việc phát tờ rơi. Thật không ngờ, họ đã theo dõi và báo cáo chúng tôi. Sau khi xong việc, chúng tôi quay trở lại, vừa ra đến đầu làng chúng tôi liền nhìn thấy ánh đèn từ xe cảnh sát. Một xe chặn đường hướng Bắc Nam, một xe chặn đường hướng Đông Tây.

Chúng tôi rẽ vào con đường nhỏ đi lên đồi và nhìn xuống. Chúng tôi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát trên đường hướng Đông Tây đi về phía làng của chúng tôi. Tôi và đồng tu ngồi xuống và phát chính niệm: “Xin Sư phụ gia trì cho đệ tử giải thể các tà ác đang âm mưu bức hại chúng con, và để cảnh sát bị tà ác thao túng trở nên rối trí.”

Chúng tôi xuống đồi và đi bộ về làng của mình. Chúng tôi thấy chiếc xe cảnh sát đầu tiên đã ở trong làng của chúng tôi, và chiếc thứ hai đang theo sau. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm: “Hãy để cảnh sát lạc đường và đèn trên xe cảnh sát tắt để họ không thể nhìn thấy gì.”

Khi chúng tôi về đến ngôi làng, đèn pha trên xe cảnh sát đã tắt hẳn. Chúng tôi về đến nhà an toàn lúc 10:30 tối.

Khi tôi thức dậy để phát chính niệm vào nửa đêm, tôi thấy hai chiếc xe cảnh sát vẫn đang cố gắng chặn chúng tôi trên đường về nhà. Những chiếc đèn pha của họ đang rọi chiếu khắp cánh đồng. Tôi rất mệt sau chuyến đi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi phát chính niệm. Khi tôi tỉnh lại vào khoảng 1 giờ 30 sáng, tôi thấy đèn của hai xe cảnh sát vẫn đang rọi chiếu gần nhà tôi. Họ đã nỗ lực hết sức nhằm bắt giữ chúng tôi.

Chiến dịch “Gõ cửa” của Đảng Cộng sản Trung Quốc

Vào năm 2017, cảnh sát bắt đầu sách nhiễu các học viên Pháp Luân Đại Pháp bằng cách “gõ cửa” nhà của họ. Hai nhân viên cảnh sát đến nhà tôi nhiều lần, nhưng tôi đều tránh được. Rồi một hôm họ đến ngay sau bữa ăn sáng, và tôi chưa kịp rời đi, vì vậy tôi phải đối mặt với họ. Lập tức tôi xuất chính niệm để giảng chân tướng cho họ. Tôi nói với họ về những trải nghiệm của tôi sau khi tu luyện Đại Pháp.

Một người lắng nghe rất chăm chú. Cuối cùng, anh ấy nói: “Nếu Pháp Luân Đại Pháp tốt như vậy, bác có thể tập ở nhà và chúng tôi sẽ không làm phiền bác nữa.” Thái độ của anh ấy rất tốt.

Thái độ của cảnh sát kia không tốt lắm, anh ấy hỏi tôi về việc phân phát tài liệu Đại Pháp. Tôi không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào anh ta. Một lúc sau anh ta ngừng nói về điều đó. Khi họ rời đi, người cảnh sát có thái độ tốt đã quan tâm hỏi tôi rằng tôi có khó khăn gì trong cuộc sống hàng ngày hay có cần họ giúp đỡ gì không.

Qua sự việc này, tôi thực sự ngộ ra ý nghĩa của lời giảng của Sư phụ:

“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” (Tinh tấn yếu chỉ II)

Chiến dịch “Xóa sổ”

Năm ngoái, đồn cảnh sát đã triển khai chiến dịch “Xóa sổ” của ĐCSTQ. Bí thư thôn cùng hai cảnh sát đến nhà tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho họ với chính niệm mạnh mẽ. Một trong hai cảnh sát là lãnh đạo. Cuối cùng họ đã không làm khó tôi. Khi họ rời đi, tôi tiễn họ ra tận cổng. Sau khi họ lên xe, tôi nói với họ: “Sau này các anh đừng đến nữa. Nếu các anh đến thì sẽ ảnh hưởng đến xã hội. Mọi người sẽ nghĩ các anh đến để bắt người.”

Sau đó, tôi tình cờ gặp lại người lãnh đạo kia. Anh ấy lịch sự nói với tôi: “Chúng tôi không quan tâm nếu bác tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Đã hơn một năm trôi qua và họ không đến nhà tôi nữa.

Trên đây là những trải nghiệm cá nhân của tôi về uy lực của chính niệm của các học viên Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/17/446224.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/6/203142.html

Đăng ngày 17-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share