Bài viết của một học viên tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-02-2011] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 3 năm 1999. Trước đó tôi có rất nhiều thói quen xấu, trong đó có cả tính nóng nảy. Ở độ tuổi 38, tôi đã mắc rất nhiều bệnh tật, như nghẽn mạch máu não, vai tê cứng, đau cổ và viêm khớp. Năm tôi lên ba, xoang mũi tôi bị thương tổn và sau đó tôi không thể thở bằng mũi. Tình trạng này đã hành hạ tôi một thời gian dài. Tôi đã đi khắp nơi để tìm cách chữa trị nhưng không có cải thiện gì.

Các vấn đề sức khỏe đã biến mất sau ba ngày đọc sách Đại Pháp

Tháng 3 năm 1999, một học viên trong làng tôi đã mang một cuốn sách đến chỗ tôi và bảo “Sao anh không xem cuốn sách này nhỉ? Nó có thể giúp cải thiện bệnh tật của anh đấy.” Hai ngày sau đó, tôi cầm cuốn sách lên, ảnh của vị tác giả dường như mỉm cười với tôi. Tôi bắt đầu đọc Luận ngữ, và lập tức tôi bị thu hút. Tôi tiếp tục đọc và đọc hết cuốn sách trong 3 ngày. Đến lúc đó, tôi không còn cảm giác khó chịu, thay vào đó tâm tôi rất minh bạch. Các cơn đau nơi bàn tay, chân và lưng đều mất. Nó như thể tôi chưa hề có những vấn đề đó, và tôi đã rất vui mừng. Vào ngày thứ tư, tôi đến một điểm tập công nhóm. Trong cuốn Đại viên mãn Pháp, Sư phụ đã giảng “Hàm dưới hơi thu, lưỡi đặt hàm trên, hai hàm răng hơi hở một chút. Môi miệng khép lại.” Tôi tự nhủ “Mũi mình không thở được, liệu mình có bị nghẹt thở nếu ngậm miệng lại không nhỉ?” Tuy nhiên, vì nghĩ rằng mình phải nghe theo Sư phụ, tôi đã ngậm miệng lại. Lúc đầu, tôi không thể thở nổi và cảm thấy khó chịu vô cùng. Sau đó, ngay khi tôi đang băn khoăn không biết làm gì vì càng khó thở hơn, thì dường như có chút không khí thổi trong mũi tôi – mũi tôi bắt đầu thở lại được! Khi mới tập công, tôi đã có thể ngồi kiết già.

Sau khi tập công hai ngày, một hôm sau bữa sáng, tôi bất ngờ bị một cơn đau đầu. Sau một lúc thì nó khá hơn, nhưng lại tiếp tục đau sau vài phút. Việc này tiếp diễn khoảng 4 tiếng đồng hồ và sau đó thì tôi cảm thấy tất cả đều ổn. Những cơn đau đầu không bao giờ xuất hiện trở lại nữa.

Tôi tiếp tục học Pháp và tập công mỗi ngày. Khi tôi ngồi kiết già tập bài tĩnh công, chân tôi luôn bị đau, và quần áo tôi thường bị ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục ngồi và không hạ chân xuống. Trong sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng rằng “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” Điều này kéo dài trong 7 năm liền. Sau đó, bắt đầu từ năm 2005, chân tôi không còn đau nữa. Hơn nữa, tôi đã có thể ngồi thiền với thế kiết già  trong hai tiếng.

Ngay từ ngày đầu tiên tu luyện, tôi đã từ bỏ được vài thói quen xấu, gồm có hút thuốc, uống rượu và cờ bạc. Tôi cũng làm việc chăm chỉ hơn trước, và mọi người xung quanh tôi đều nói tôi giống như một con người khác.

Chỉ một vài từ đã cứu sống con trai tôi

Một ngày tháng 7 năm 2006, con trai tôi gọi cho tôi từ nơi làm việc ở một thành phố khác. Cháu khóc và nói “Bác sỹ nói con bị bệnh về đường máu và bảo con phải truyền máu.” Tôi bảo cháu “Con đừng lo lắng quá. Chỉ cần nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Bây giờ chỉ những từ này mới có thể cứu con.

Vào buổi chiều ba ngày sau, con trai tôi về nhà. Tôi hỏi xem  cháu có nhẩm những từ tôi đã bảo nó. Cháu mỉm cười và lấy điện thoại di động ra – cháu đã lưu những từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” trong điện thoại để có thể đọc đi đọc lại.

Phục hồi sau khi mặt bị biến dạng

Con trai thứ hai của tôi luôn ủng hộ Pháp Luân Công. Khi mật vụ tới nhà tôi và sách nhiễu tôi vào năm 2007, cháu đã giúp tôi mang cất những kinh sách Pháp Luân Công ở một nơi an toàn. Cháu cũng luôn theo dõi bên ngoài xem liệu có bất kỳ mật vụ nào đang đến không. Sau đó, có 14 bông hoa Ưu đàm xuất hiện trên quần áo của cháu vào ngày 6 tháng 8 năm 2008, và con trai tôi đã rất vui mừng vì điều đó.

Cháu bị một tai nạn vào ngày 8 tháng 8 năm 2008. Cháu đang lái xe máy thì bị va mạnh vào một chiếc xe máy khác. Cả hai người điều khiển xe máy đều bị chảy máu và ngất xỉu, và được đưa tới bệnh viện. Con trai tôi bị gãy xương mặt do xương gò má bị lõm vào và bị xuất huyết não, cháu phải khâu 17 mũi trên mặt. Đầu cháu bị sưng khủng khiếp, và cháu bị hôn mê suốt 38 tiếng. Trong thời gian đó, một học viên đã thầm thì vào tai cháu dặn nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Sau khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong vòng năm ngày cháu đã có thể ra khỏi giường và ăn uống bình thường. Nhìn thấy sự hồi phục nhanh chóng từ con trai, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang chăm lo cho cháu và cháu sẽ nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. Sau 11 ngày, chúng tôi rời bệnh viện về nhà. Tôi bảo con trai nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” hàng ngày. Cháu đã không dùng bất kỳ viên thuốc chống viêm nào. Khi được tháo chỉ 12 ngày sau đó, chúng tôi nhận thấy mặt cháu bị sưng, nhưng nó đã xẹp xuống ngày hôm sau. Thời gian trôi qua, xương gò má bị lõm của cháu đã dần hồi phục và giờ đã trở lại bình thường.

Một tín đồ Cơ đốc giáo đã trở thành học viên

Chị gái tôi vốn tin vào đạo Cơ đốc. Khi tôi giảng rõ sự thật cho chị trong quá khứ, chị không hề nghe chút nào. Khi tôi đến thăm chị vào năm 2008, chị bảo tôi “Chị không thể nhấc cánh tay lên. Em có thể giúp đưa chị tới bệnh viện để kiểm tra không?” Tôi bảo chị “Nếu chị nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, cánh tay của chị sẽ hồi phục và chị sẽ không cần đi khám bác sỹ nữa. Chị ấy bắt đầu nhẩm những từ này. Ngày hôm sau, chị  đến thăm tôi và mừng rỡ nói “Chị đã có thể nhấc cánh tay lên! Chị có thể mượn sách được không?” Tôi đáp “Chắc chắn rồi.” Từ ngày đó, chị đã bắt đầu tu luyện.

Khoảng một tháng sau đó, chị bị ngã từ một chiếc xe bò và môi trên bị thương. Chị đã đến bệnh viện và bác sỹ đã khâu vài mũi chỉ. Chẳng bao lâu sau đó, đầu chị ấy bị sưng tướng lên và mắt chị ấy híp tịt lại. Chị cũng không thể mở miệng để ăn uống. Tuy nhiên, chị vẫn ngồi kiết già học Pháp mỗi ngày. Chị bảo “Việc này xảy ra là do chị không tu khẩu trong quá khứ, giờ chị phải thực hiện tốt hơn.” Chị cũng bảo “Khi học Pháp, chị không cảm thấy đau đầu chút nào cả. Chị thậm chí còn nhìn thấy Pháp Luân xoay quanh đầu chị.” Chị cũng đã mơ thấy Sư phụ đến và chữa lành vết thương cho chị. Khoảng một tuần sau đó, các vết chỉ khâu đã được gỡ ra.

Sư phụ đã giúp vợ tôi

Một ngày, vợ tôi bị sốt cao. Cô ấy nằm trên giường cả ngày và không ăn gì cả. Tôi bảo cô ấy nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” nhưng cô ấy không nghe. Khi tôi đang phát chính niệm lúc nửa đêm, cơn sốt của cô ấy còn tồi tệ hơn. Tuy nhiên, sáng hôm sau, cô ấy bảo “Đêm qua, cơn sốt thật là tệ, nên em bắt đầu nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Rồi em dần dần thiếp đi và sáng nay khi thức dậy thì em đã khỏe rồi.

Khi tôi đi làm ở một thành phố khác vào tháng 7 năm 2009, một ngày vợ tôi bảo tôi qua điện thoại rằng bàn tay cô ấy bị đau và cô phải ở nhà nghỉ ngơi. Tôi hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra. Vợ tôi bảo rằng tay cô ấy bị giộp khi làm việc trên đồng và sau đó thì tệ hơn do thuốc trừ sâu. Tôi bảo cô ấy nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Hôm sau tôi gọi điện cho vợ, và cô ấy bảo rằng cô ấy đã đi làm việc lại. Tôi hỏi “Chẳng phải em bảo tay em bị thương sao?” Vợ tôi đáp “Giờ chúng khỏi rồi.” Và cô ấy cũng đã bắt đầu tu luyện.

Giúp đỡ một học viên bình phục

Một tối tháng 3 năm 2009, tôi nhận được một cuộc gọi từ một học viên lớn tuổi. Bà nói đang bị ốm nặng và không thể ra khỏi giường được. Vợ tôi và tôi đã đến gặp bà và tôi bảo bà “Bà đừng lo. Bà sẽ khỏe lại vì Sư phụ đang chăm sóc cho chúng ta.” Sau đó chúng tôi ngồi xuống và phát chính niệm, tình trạng của người học viên được cải biến. Rồi tôi đọc thơ Hồng Ngâm cho bà. Nửa giờ sau thì đến giờ phát chính niệm lúc nửa đêm. Lúc đó, bà đã có thể ngồi dậy. Sau khi phát chính niệm nửa tiếng, bà đã có thể dậy khỏi giường. Gia đình bà rất kinh ngạc trước sự hồi phục nhanh chóng của bà. Con trai và con dâu bà trước đó đã không chịu nghe sự thật, nhưng giờ họ đều hỏi xin tờ giảng chân tướng. Họ cũng nói rằng họ sẽ bắt đầu tu luyện.

Mặc dù tình trạng của người học viên đã được cải thiện sau khi chúng tôi phát chính niệm, bà trông vẫn rất xanh xao. Vì tôi đã thấy những khổ nạn như vậy là  đến để lấy đi sinh mệnh của các học viên, chúng tôi đã tiếp tục học Pháp và phát chính niệm. Và bà đã hoàn toàn hồi phục sau bốn ngày.

Chính niệm khi giảng rõ chân tướng

Một ngày một học viên lớn tuổi và tôi đi ra ngoài để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Một ai đó đã phát hiện ra chúng tôi và gọi những người khác đuổi theo chúng tôi với đèn pin và gậy. Khi người đầu tiên chỉ còn cách khoảng 10 mét, anh ta hét lên với tôi “Dừng lại!” Tôi quay lại vào bảo anh ta “Đây không phải việc của anh. Hãy quay lại đi.” Anh ta thay đổi hoàn toàn và quay trở lại. Khi những người khác hỏi anh ta chúng tôi là ai, anh ta bảo “Không phải việc của các anh. Hãy quay lại đi.” Từ việc này, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã giúp chúng tôi khi chúng tôi không có bất kỳ chấp trước sợ hãi nào.

Một lần khác khi một học viên lớn tuổi và tôi ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng, tôi nghe có người la hét và tiếng chó sủa đằng sau khi chúng tôi đã đi được nửa đường. Hóa ra là có ai đó đã thấy tài liệu mà chúng tôi phân phát và chạy đuổi theo chúng tôi. Người học viên lớn tuổi bước sang bên cạnh và họ không thể tìm thấy ông ấy. Rồi họ chạy về phía tôi. Tôi vừa đặt vài tài liệu cạnh một cánh cửa và đứng tự nhiên bên cạnh cửa. Họ chỉ vào các tờ rơi bằng đèn pin và nói “Ở đây có một tờ. Người đó đã đi rất xa rồi.” Do đó, họ bỏ đi, và tôi biết là Sư phụ một lần nữa đã giúp tôi.

Chính niệm tiêu trừ các hành động tà ác

Sau khi ai đó báo tôi với cảnh sát vào tháng 9 năm 2007, sáu cảnh sát đã đến nhà tôi vào khoảng 4 giờ sáng. Khi họ trèo qua tường và đột nhập vào, tôi đang tập công. Họ cố bắt giữ tôi, nhưng gia đình tôi đã ngăn cản họ. Sau đó tôi rời đi và chuẩn bị đến một ngôi làng khác, nhưng một vài người trong số họ đã theo tôi. Nhận thức được điều này, tôi đã quay về làng. Khi tôi đi qua một chiếc xe tải của cảnh sát, một vài mật vụ cố gắng buộc tôi vào trong xe. Tôi nói mà không hề sợ hãi “Không ai được phép di chuyển.” Họ bị choáng váng và không ai trong số họ di chuyển cả. Tôi biết là Sư phụ đã giúp tôi một lần nữa. Không có tâm sợ hãi, chúng ta có thể phản lại những an bài của cựu thế lực.

Nhiều người hơn nữa bắt đầu tu luyện

Trong một gia đình ở làng bên cạnh, tôi đã nói với người chồng về pháp môn vào năm 2006. Khi chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm về tu luyện, người vợ thường đứng bên cạnh anh và lắng nghe.

Một ngày, người vợ bị ốm và với nửa người bị liệt, chị ấy không thể ra khỏi giường. Tôi đã đến và bảo với họ “Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng ‘Tốt xấu xuất tự một niệm.’ Một người thường thường xuyên có bệnh tật và chắc chắn sẽ chết. Chỉ có các học viên có thể thoát khỏi bệnh tật nhờ tu luyện.” Chị ấy gật đầu, và khoảng nửa tiếng sau, chị ấy nhờ chồng mình giúp đứng dậy. Chị ấy chậm chạp ra khỏi giường và đi vào nhà tắm. Sau khoảng 10 phút, và chồng chị lo lắng cho vợ và bước vào nhà tắm để xem xét. Chị ấy không có ở đó. Chúng tôi đợi thêm 10 phút nữa, và chị ấy trở lại với một que kem trên tay. Chị ấy đã nhảy qua tường cao khoảng một mét và chạy đi mua một que kem cho tôi. Từ ngày hôm đó, chị ấy đã bắt đầu tu luyện.

Sư phụ đã ban cho chúng ta công năng. Chúng ta phải tu luyện tốt và làm tốt ba việc để có thể xứng đáng là những đệ tử Đại Pháp.

Trên đây là những thể ngộ cá nhân tôi. Xin hãy chỉ ra những điểm không đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/19/征文选登–修炼大法后身边发生的神奇事-236340.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/15/123812.html
Đăng ngày 09-04-2011.Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share