Bài viết của Tâm Minh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-04-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống ở một thành phố thuộc tỉnh Hà Bắc. Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện đáng kinh ngạc về những gì đã xảy ra với một số đồng tu lớn tuổi trong thành phố của tôi và các thôn làng xung quanh.

Tác dụng kỳ diệu của việc thay đổi quan niệm

Đồng tu A năm nay đã 79 tuổi. Ngay từ khi còn trẻ, ông đã bị tê cóng chân vào mỗi mùa đông. Cứ hết hè, ông lại phải đi giày lót bông cho đỡ lạnh. Ông nói: “Có vẻ như đôi chân của tôi làm khó cho tôi. Bất kể tôi chuyển sang giày lót bông sớm đến mấy, chúng dày đến mức nào, hay tôi thay bao nhiêu đôi, thì đều không hiệu quả; chân tôi vẫn bị tê cóng rất khó chịu. Nhưng tôi cũng không có cách nào.”

Ông A bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Một hôm, các đồng tu trong nhóm học Pháp của ông chia sẻ thể ngộ về “quan niệm”. Sau khi nghe những thần tích mà các học viên khác đã trải qua sau khi thay đổi quan niệm của họ, ông A nói: “Tôi cảm thấy đã đến lúc mình phải tìm ra lý do khiến tôi bị tê cóng. Hôm nay tôi đi đôi giày lót bông mặc dù trời chưa lạnh lắm. Đây chẳng phải là điều mà Sư phụ đã giảng về ‘chấp trước truy cầu’ sao? Đây chẳng phải là điều tôi đang chuốc lấy sao? Tôi đã ôm giữ một quan niệm cố hữu là sợ bị tê cóng. Tôi muốn thay đổi.“

Nhận ra điều này, khi về đến nhà ông A đã tháo đôi giày lót bông của mình và từ đó ông mang giày thể thao. Khi thời tiết ngày càng trở nên lạnh hơn, ngay cả khi những người khác bắt đầu đi giày bông thì ông A vẫn không đổi giày vì ông không còn bị tê cóng nữa. Căn bệnh đeo bám ông hàng thập kỷ đã hoàn toàn biến mất khi ông thay đổi quan niệm và đề cao trong tu luyện.

Trong cùng nhóm học Pháp còn có đồng tu B, đã gần 80 tuổi. Bà đã đeo kính viễn thị từ khi ngoài 50 tuổi. Trong lần đầu tiên tham gia nhóm học Pháp này, bà liên tục lau kính của mình. Ông A nói với bà: “Bà tháo kính ra và đừng đeo nữa.” Bà B hiểu ra ngay, liền mỉm cười và tháo kính ra. Đến nay đã hơn 10 năm, và thị lực của bà B đã trở lại bình thường từ lâu. Các con của bà luôn khen ngợi bà rằng: “Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ chúng tôi trở nên minh mẫn, và có đôi mắt sáng.”

Bà già mù khôi phục thị lực

Ở vùng nông thôn ngoại ô phía Đông của thành phố chúng tôi có một nhóm học Pháp, trong đó có đồng tu C, người bị khiếm thị ở tuổi 50. Người dân trong làng, già trẻ lớn bé đều gọi bà là “bà mù”.

Năm 1997, bà C nhận được băng ghi âm của Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó trở đi, bà nghe các bài giảng của Sư phụ ở nhà mỗi ngày. Không lâu sau, bà có thể từ từ nhìn thấy một chút. Bà rất vui nên đã lập tức hỏi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp). Ở nhà, bà C đeo kính viễn thị, một tay cầm sách, tay kia cầm một chiếc kính lúp. Bằng cách đó bà đọc Chuyển Pháp Luân từng chữ một. Khi hàng xóm đến thăm, họ đã cười nhạo bà: “Bà đang làm gì đấy? Tại sao bà lại vất vả thế, đeo kính và cầm kính lúp, đọc sách qua hai lớp kính à?” Bà C nói: “Đôi mắt và cơ thể của tôi cảm thấy rất thoải mái khi tôi đọc cuốn sách này.”

Thị lực của bà C bất tri bất giác đã được phục hồi hoàn toàn. Lần đầu tiên đặt kính lúp xuống, bà cảm thấy kỳ lạ. Chữ vẫn rất lớn! Bà cũng cố gắng tháo kính viễn thị ra và thấy thị lực của mình vẫn bình thường. Kể từ đó, bà C không bao giờ sử dụng kính lúp hay đeo kính để đọc các sách Đại Pháp nữa.

Khi bà C gần 70 tuổi, bà vẫn làm việc và tràn đầy năng lượng. Các công nhân trẻ luôn nói: “Hãy nhìn bà lão này. Bà ấy không hề yếu hơn những người trẻ chúng ta.” Mọi người đều biết bà có được sức khỏe tuyệt vời nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi bà C bắt đầu học thuộc các sách Đại Pháp ở tuổi 60, thân thể của bà tràn đầy năng lượng và trẻ trung hơn. Bây giờ bà đã 80 tuổi và không cần phải làm việc nữa, nhưng bà vẫn kiên trì chia sẻ với mọi người vẻ đẹp của môn tu luyện và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Trả lại tiền đền bù sau tai nạn ô tô

Đồng tu D sống ở vùng nông thôn phía Nam ngoại ô thành phố chúng tôi. Bà đã trên 70 tuổi. Vào ngày 8 tháng 2 năm 2018, bà đi thăm họ hàng. Trên đường trở về nhà, bà thấy mệt khi đạp xe ba bánh nên dừng lại ngồi nghỉ bên lề đường.

Khi bà vừa ngồi xuống, một chiếc ô tô màu trắng đâm thẳng vào bà khiến bà bất tỉnh. Bà bị đè bẹp dưới gầm xe, và chiếc xe ba bánh bị lật. Người tài xế vô cùng sợ hãi và ôm lấy bà, khóc: “Bà ơi! Bà ơi!” Khi bà tỉnh lại, bà nói với người lái xe: “Không sao đâu, không sao đâu, đừng khóc.” Người đứng vây quanh xem ngày càng đông, có cả công nhân từ các nhà máy gần đó.

Bà D liên tục nói: “Bác ổn mà, bác tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu đừng lo, cháu đi đi.” Đám đông không cho người lái xe đi, và muốn anh đưa bà đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Lúc này, con trai bà D đã lái xe đến và nài nỉ mẹ mình đến bệnh viện. Người lái xe lấy ra 2.000 nhân dân tệ và đưa cho con trai bà D. Bà D bảo con trai không được nhận số tiền đó rồi lấy tiền từ tay con mình trả cho tài xế. Người tài xế quẳng tiền qua cửa kính ô tô rồi rời đi.

Cậu con trai vẫn nhất quyết đưa mẹ đi bệnh viện. Khi họ đến bệnh viện, bà nghĩ: “Ta là một đệ tử Đại Pháp. Ta sẽ ổn thôi, vì vẫn phải ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng.“ Kết quả là sau khi tốn chưa đến 200 nhân dân tệ cho cuộc kiểm tra, bà D không có vấn đề gì cả. Con trai bà đã thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi về nhà, thân thể bà D chỉ bị ê ẩm trong vài ngày. Bà biết được người lái xe ở làng An Đồn, nên ngày 13 tháng 2 bà đã đến đó để trả lại tiền cho anh ta. Cả gia đình anh đều rất cảm động. Anh nói: “Từ lâu, cháu đã nghe nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt, nhưng lần này cháu đã được tận mắt chứng kiến ​​điều đó. Ngày nay, có rất nhiều người lừa đảo người khác, huống chi là trả lại tiền, chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp làm như vậy.” Bà D đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho gia đình anh, và cả gia đình vui vẻ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và nói: “Cảm ơn bác rất nhiều! Cũng xin cảm ơn Sư phụ của bác!”

Sau đó, bà D nghe thấy người dân từ một ngôi làng gần đó kể về việc một thanh niên ở làng An Đồn đi ô tô đâm đè lên một bà lão. Bà lão là một người tốt, đã trả lại số tiền mà anh ta đưa, và điều thần kỳ là bà không hề bị thương.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/26/441750.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/29/201579.html

Đăng ngày 19-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share