Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 29-07-2022]

Con xin kính chào Sư phụ, chào các bạn đồng tu!

Trong hai năm xảy ra đại dịch, từ 2020 đến 2022, tôi đã trải qua những biến cố lớn trong cuộc đời mình. Đó là gậy cảnh tỉnh rất lớn cho việc tu luyện của tôi. Điều này đã thôi thúc tôi suy ngẫm về toàn bộ trạng thái tu luyện của mình. Tôi cũng đã buông bỏ các chấp trước để nỗ lực trở lại trạng thái mà tôi đã có từ thuở bắt đầu tu luyện. Tôi đang cố gắng hết sức để kịp bước trên con đường thành Thần của mình.

Cái chết đột ngột của chồng tôi, cũng là một học viên, vào mùa hè năm 2021 khiến tôi bị sốc. Mặc dù tôi đã trải qua nỗi đau mất cha mẹ khi còn nhỏ, nhưng đó là một quá trình dài, còn cái chết của chồng tôi xảy ra rất đột ngột. Khoảng thời gian từ khi bắt đầu xuất hiện các triệu chứng đến khi qua đời rất ngắn. Lần đầu tiên trong 22 năm tu luyện của mình, tôi thực sự cảm thấy đó là một quá trình “xẻo tim khoan xương” như Sư phụ từng giảng.

Sự ra đi của một người thân trong gia đình khiến tôi cảm thấy như vừa trải qua khảo nghiệm sinh tử. Thời điểm điều đó xảy ra, tôi đã ở nhà được gần một năm do đại dịch, bởi vậy tôi đã không liên lạc với các học viên khác trong một thời gian dài. Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của họ vào các ngày thứ Sáu khi tôi tham gia nhóm học Pháp trực tuyến. Những lời động viên của họ qua điện thoại đã giúp tôi rất nhiều, cũng củng cố chính niệm cho tôi. Tôi đã chủ động liên lạc với các đồng tu, và một trong số họ sẵn lòng chở tôi đến điểm luyện công của nhóm truyền thông vào buổi sáng để tôi có thể tham gia luyện công cùng mọi người.

Sáng hôm sau, ngay khi luyện bài công pháp thứ nhất, tôi đã cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi đã hoàn thành hai giờ rưỡi luyện công với nhóm, bao gồm một giờ cho bài công pháp thứ hai. Bình thường tôi khó có thể kiên trì lâu như vậy, và cảm giác thật tuyệt. Dường như tôi không còn chán nản nữa, và chính niệm của tôi đã được gia cường. Trong lòng tôi thầm nghĩ, từ nay về sau tôi không thể kiếm cớ để lười biếng nữa. Tôi nhất định phải kiên trì tham gia luyện công tập thể.

Thế nhưng, trong quá trình vượt quan, có nhiều lúc tôi xúc động không chịu chấp nhận cái chết tức tưởi của chồng mình, và tôi lại khóc. Tôi biết khảo nghiệm này nhắm thẳng vào cái tâm của tôi. Chỉ bằng cách tìm ra chấp trước và quyết tâm phóng hạ chúng, tôi mới có thể sớm vượt qua khảo nghiệm. Tôi không có cách nào khác ngoài việc học Pháp, tĩnh tâm học Pháp và học Pháp thật nhiều.

Đầu tiên, thay vì học Pháp với tâm thế hoàn thành nhiệm vụ như trước đây, tôi tập trung vào việc dụng tâm học Pháp, chép Pháp, học thuộc Pháp và lĩnh hội các Pháp lý một cách cẩn thận. Tôi bắt đầu học trực tuyến Chuyển Pháp Luân và các kinh văn của Sư phụ cùng các học viên khác. Sau khi học xong, chúng tôi cùng nhau trao đổi thể ngộ và trải nghiệm tu luyện.

Tôi đã và đang dần thay đổi quan niệm của mình nhờ học Pháp. Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện. Người tu luyện không thể mang theo tâm con người, mang theo nợ nghiệp, mang theo chấp trước mà viên mãn.” (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Chiểu theo Pháp, tôi hiểu rằng danh, lợi, tình, dù chỉ một chấp trước cũng không được mang đến thiên quốc, nên tốt nhất là tu bỏ chúng càng sớm càng tốt.

Tôi đã tu luyện được 22 năm, ngày nào tôi cũng học Pháp, và các đồng tu đã nhiều lần nói với tôi về lợi ích của việc học thuộc Pháp. Đến khi đó, tôi mới thực sự có động lực để học thuộc Pháp.

Hàng ngày, cứ đúng 6:30 sáng, tôi lại ngồi trước máy tính để học thuộc Pháp với các đồng tu từ khắp nơi trên thế giới. Tầng tầng Pháp lý trước kia tôi chưa từng thấy không ngừng triển hiện. Cứ mỗi lần tôi đọc lại Pháp, mỗi từ lại có nội hàm mới và mỗi từ lại có ý nghĩa khác. Đó là cảm giác mà đã lâu tôi không có được. Đó là khoảng thời gian tôi thu hoạch được rất nhiều, tựa như một quá trình thoát thai hoán cốt. Tôi đã có nhận thức hoàn toàn mới về Pháp, và tôi càng thêm trân quý cơ duyên đắc được Đại Pháp của vũ trụ.

Thông qua học Pháp, cảm giác “xẻo tim khoan xương” của tôi nhạt dần, dù tôi không cảm nhận được. Chắc hẳn, ở không gian khác vật chất tình đã bị tiêu đi rất nhiều.

Trong những năm qua, tôi bận rộn với công việc và không chú ý tu luyện vững chắc. Bởi vì học Pháp hời hợt, nên tôi thường xuyên gặp phải khổ nạn và khảo nghiệm. Tôi đã không dùng Pháp để xem xét các tình huống. Thay vào đó, tôi sử dụng suy nghĩ của người thường. Tôi đã không coi trọng mọi cơ hội mà Sư phụ đã an bài để giúp tôi đề cao, và tôi đã không tu luyện tinh tấn để loại bỏ các chấp trước của mình. Tôi cũng không thường xuyên hướng nội mà lại nhìn vào người khác. Bởi vậy, các tâm như ưa an nhàn, phù phiếm, ỷ lại, tật đố, ham danh lợi và tình thân quyến vẫn chưa được loại bỏ một cách vững chắc. Khi tôi kết hôn cách đây ba năm, tôi đã nghĩ đến việc cùng chồng tôi, một học viên mới, đề cao trong Pháp. Nhưng sau đó, chúng tôi dần sống một cuộc sống bình thường, và tôi rất phụ thuộc vào chồng. Vì tôi tu luyện không tốt, nên tôi không những không giúp được gì cho anh ấy mà còn buông lỏng ý chí tu luyện của bản thân mình.

Đặc biệt trong thời gian xảy ra đại dịch, tôi đã làm việc ở nhà trong một thời gian dài và không có môi trường tập thể. Tôi chểnh mảng trong việc học Pháp và luyện công, tôi không thể luyện đủ năm bài công pháp mỗi ngày. Tôi không muốn dậy sớm vào buổi sáng và thường viện lý do để xem video trên YouTube. Sau khi bắt đầu xem chúng, tôi mất kiểm soát và xem video của người thường đến tận đêm khuya, và tôi không thể thức dậy vào ngày hôm sau. Mặc dù tôi biết để tình trạng đó kéo dài là không đúng, nhưng thật khó để có thể bứt phá.

Một hôm, tôi đột nhiên thấy hai cánh tay của mình bị đau và rất khó để nâng lên. Rõ ràng, đó là sự cảnh báo cho việc tu luyện của tôi có vấn đề. Tôi nhanh chóng chính lại mình dựa trên Pháp để giải thể những quan niệm hậu thiên. Tôi phát chính niệm nhằm vào từng chấp trước cụ thể để thanh trừ chúng. Không ai trong số đó là chân ngã của tôi, tất cả đều là những quan niệm cố hữu và cần phải bị loại bỏ hoàn toàn.

Sự việc này thực sự khiến tôi nhận ra rằng không có gì là nhỏ trong tu luyện. Cựu thế lực đang chăm chú quan sát từng học viên. Nếu chúng ta không tu dưỡng bản thân, tích lũy những vật chất bất hảo này thì khảo nghiệm cuối cùng sẽ quá lớn.

Trân quý môi trường luyện công tập thể và học Pháp nhóm: Tìm lại trạng thái tu luyện như thuở đầu

Sau khi vượt qua khảo nghiệm này, tôi có một nguyện vọng mãnh liệt là nghe lời Sư phụ tham gia luyện công tập thể và học Pháp nhóm, đồng thời, quay trở lại trạng thái tu luyện mà tôi đã có thuở ban đầu.

Có lẽ Sư phụ đã thấy tâm tôi nên Ngài an bài mọi thứ phù hợp cho tôi. Điều đầu tiên tôi làm là tham gia luyện công buổi sáng với một học viên lâu năm. Sau khi biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” màu vàng kim được treo lên, bốn, năm học viên hướng ra con đường đông đúc cùng nhau luyện công. Trong mấy tháng đó, tôi cảm thấy sảng khoái và như được tiếp thêm sinh lực mỗi ngày.

Sau đó, một đồng nghiệp tình nguyện đón tôi mỗi sáng rồi đưa tôi đến văn phòng của hạng mục truyền thông để luyện công và học Pháp nhóm. Văn phòng mới rất rộng rãi và sáng sủa, và môi trường ở đó đặc biệt tốt. Tôi biết ơn nỗ lực của các đồng tu và sự an bài từ bi của Sư phụ. Tôi đã kiên trì luyện công và học Pháp vào buổi sáng cùng các đồng nghiệp của mình gần một năm nay. Hầu như ngày nào tôi cũng luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ, và tôi thường cảm nhận được Pháp Luân quay nhanh trong lòng bàn tay và hơi nóng thông thấu toàn thân thể. Tôi đã được thụ ích rất nhiều. Cánh tay của tôi không còn đau nữa, tôi cũng không rõ nó hết đau khi nào, và tôi có thể giơ lên cao.

Khi ở bên các đồng tu, tôi đã học được cách quý trọng thời gian. Chẳng hạn, ngay khi lên xe, chúng tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Chúng tôi nghe các bài chia sẻ trên Đài Phát thanh Minh Huệ trong bữa ăn. Dần dần, tôi cảm thấy mình có nhiều năng lượng hơn. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ bốn, năm giờ nhưng tôi luôn tỉnh táo, bởi vậy tôi có nhiều thời gian hơn để làm ba việc.

Giờ đây, khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của tôi là khi tôi ở bên các đồng tu luyện công và học Pháp. Tôi thực sự có cảm giác tôi đang đồng hóa với Pháp. Dường như mọi tế bào đều đang mỉm cười, như thể tôi đang trở lại giai đoạn đầu của quá trình tu luyện của mình. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Trước kia, tôi đã thường lấy lịch trình bận rộn làm cớ để không tu bỏ sự trì trệ của mình. Tôi thường không thể đảm bảo luyện công đủ mỗi ngày, tôi cảm thấy xấu hổ rằng mình thậm chí còn không đáp ứng được những yêu cầu cơ bản nhất của một học viên mới. Tôi ngộ ra rằng, thực ra luyện công cũng chính là quá trình tiêu nghiệp. Không thể kiên trì luyện công kỳ thực chính là không muốn chịu khổ, mà chịu khổ cũng là một phương diện của đề cao tâm tính. Điều đó có nghĩa là tôi đã không chủ động tiêu trừ nghiệp lực, cũng không đề cao tâm tính của mình. Sau một thời gian, nghiệp lực tích lũy nhiều lên, người ta có thể phải đối mặt với hoạn nạn lớn.

Học Pháp nhóm cũng rất hữu ích. Mỗi buổi sáng sau khi luyện công, chúng tôi học Chuyển Pháp Luân. Trong quá trình học Pháp, nhất định phải nhập tâm, đọc rõ ràng từng chữ và đối chiếu với bản thân mình. Sau khi học xong một bài giảng, chúng tôi bắt đầu một ngày bận rộn với công việc truyền thông, và tôi cảm thấy rất vững vàng trong tâm.

Bởi vì tôi viết tin quốc tế, nên trong một khoảng thời gian ngắn phải từ lượng lớn thông tin để chọn ra những tin có thể truyền tải giá trị truyền thống, được người đọc quan tâm, hoặc có thể vạch trần sự tàn ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và sự xâm nhập của bóng ma cộng sản vào thế giới phương Tây. Điều đó không dễ. Tôi thường cảm thấy khi học Pháp tốt thì sẽ sự bán công bội, không tốn nhiều công sức mà kết quả vẫn cao. Trí tuệ về việc chứng thực Pháp sẽ không ngừng xuất ra, bao gồm cả ý tưởng, tìm được tài liệu phù hợp và cách viết. Mọi việc diễn ra suôn sẻ và lượt xem tin bài tôi viết cũng tương đối cao.

Khối lượng công việc của tôi mỗi ngày vốn không nhỏ, tôi phải hoàn thành ba bài báo để đăng trên trang web và duyệt nhiều bản thảo. Sau đó, tôi được yêu cầu chịu trách nhiệm về hai ấn bản của tờ báo địa phương, tin tức Canada và tin tức cộng đồng, và tôi còn phải viết kịch bản cho video. Nhưng tôi nhận thấy bằng cách kiên trì luyện công và học Pháp nhóm vào buổi sáng, khả năng chịu đựng áp lực của tôi cũng tăng lên. Tôi có thể hoàn thành công việc hàng ngày của mình hiệu quả hơn và tôi không bị bỏ lỡ buổi học Pháp nhóm buổi tối.

Nhờ học Pháp, dần dần tôi không còn động tâm bởi số lượt xem các bài báo mà tôi viết nữa. Tôi chỉ cố gắng hết sức, còn lại là thuận theo tự nhiên. Tôi chỉ là một lạp tử trong hạng mục, tôi chỉ cần làm tốt vai trò của mình.

Mỗi lần học Pháp xong, tôi cảm thấy mình được Pháp tẩy tịnh, và tôi cũng cảm thấy các đồng tu gần gũi nhau hơn. Như thể những giãn cách trong các không gian khác đã được Pháp tiêu trừ. Đó cũng là động lực cho chúng tôi chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình.

Sức cứu người của các phương tiện truyền thông vô cùng lớn. Mới đây, thời báo Epoch Times và Đài Truyền hình NTD đã chuyển tới địa điểm mới. Có thêm nhiều học viên từ một số nhóm truyền thông tham gia luyện công buổi sáng, và trường năng lượng cũng lớn mạnh hơn.

Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nhất định ghi nhớ rằng tôi phải duy trì trạng thái tu luyện tinh tấn như thuở ban đầu để hoàn thành thệ ước cứu người của mình và bài thi của tôi nộp lên có thể làm hài lòng Sư phụ.

Con xin tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các đồng tu!

(Bài trình bày tại Pháp hội chia sẻ trải nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/29/446846.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/5/202644.html

Đăng ngày 18-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share