Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 26-07-2022]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các đồng tu!

Vào tháng 3 năm 2002, tôi được đồng tu giới thiệu Đại Pháp và đã đắc Pháp, khi đó tôi 39 tuổi. Chỉ nửa tháng sau khi tôi đắc Pháp, cơ thể của tôi đã thay đổi rất lớn.

Trước khi tu luyện, tôi ly hôn với chồng cũ, rời khỏi nhà, tạo thành áp lực tinh thần, áp lực kinh tế, áp lực gia đình, áp lực xã hội, khiến thân thể ngày càng sa sút, bệnh khắp thân, mỗi ngày mệt mỏi phờ phạc, uống thuốc Trung y, Tây y, vô nước biển còn quan trọng hơn ăn cơm. Vì con nên mới cố gắng sống tiếp.

Và, để tránh bị chồng cũ thường xuyên quấy nhiễu vô lý, không còn cách nào khác, người thân lại giới thiệu tôi lập gia đình mới. Nhưng biện pháp này cũng không ngăn được sự quấy nhiễu của chồng cũ, thay vào đó còn mang đến sự đe dọa và rắc rối cực lớn cho người chồng hiện tại. Lúc này tôi thực sự sống không bằng chết. Lúc đó, tôi cảm thấy tiếng cười của mình còn xấu hơn tiếng khóc.

Lúc này, chị họ tu luyện Pháp Luân Công đến nhà thăm mẹ tôi, nhìn thấy sự đau khổ và cay đắng thể hiện trên khuôn mặt tôi, chị nói: “Nếu em có thể tu luyện Pháp Luân Công, có thể sẽ có một bước ngoặt mới trong sinh mệnh em trong tương lai”. Khi đó tôi nghe và chỉ mỉm cười đau khổ, cũng không có phản hồi hay suy nghĩ gì. Nhưng mẹ tôi thì lưu tâm.

Mấy hôm sau, mẹ nói: “Chị họ con nói có một quyển sách gì đó? Con đi xem thử xem”.

Tôi như một đứa trẻ vâng lời đi đến nhà chị họ. Tôi hỏi chị: “Mẹ em nói, lần trước chị nói có quyển sách gì đó? Mẹ em bảo em đến xem thử”.

Vậy là, chị họ cầm quyển “Chuyển Pháp Luân” đưa tôi, và nói: “Là quyển ‘Chuyển Pháp Luân’ này, nếu em muốn, cũng có thể học, và chị tặng em quyển sách này, nếu em không học, thì cũng đọc qua một lần nhé, rồi hãy trả lại chị”. Tôi đã ngoan ngoãn thỉnh quyển sách “Chuyển Pháp Luân” này về nhà.

Trong quá trình đọc bộ Đại Pháp này, tôi cảm thấy dường như tâm của mình mở ra một cửa sổ tươi sáng, có một niềm vui không thể nói ra. Từ đó về sau, tâm tôi không còn buồn bã lo lắng nữa, mà cảm thấy dễ thở và thoải mái. Từ trong Pháp, tôi minh bạch rằng, đây là nghiệp lực đời đời kiếp kiếp của tôi tạo thành, nợ thì phải trả, hóa ra tu luyện tốt như vậy, có thể siêu thoát khỏi con người! Đây chính là điều tôi muốn, chính là nơi quay về của sinh mệnh tôi. Tôi muốn tiếp tục tu.

Trước khi đắc Pháp, tôi luôn muốn tìm một ngọn núi cao không có người ở đó, thở thật sâu, khóc thật to, tôi luôn cảm thấy ủy khuất trong lòng mà không có nơi nào để bộc lộ hết ra. Sau khi đắc Pháp, tinh thần tôi đã khởi lên.

Mẹ nhìn thấy những thay đổi nơi tôi thì cảm khái nói: “Con có thể nói chuyện, có thể cười, sắc mặt trở nên hồng hào, môi cũng trở nên hồng hào”. Bất tri bất giác tôi cũng quên uống thuốc Trung Y, cũng không vô nước biển nữa. Mẹ nhìn thấy sự thay đổi kỳ diệu nơi tôi, bà nói: “Đây là quyển sách gì vậy? Mẹ cũng muốn xem thử”. Nhưng mẹ sợ ảnh hưởng tôi đọc sách, nên nói: “Con đi đến nhà chị họ xem liệu có thể giúp mẹ mượn một quyển không”. Vì vậy, mẹ và tôi lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp.

Lúc đó, cao trào đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại Lục đã diễn ra trong ba năm, đối với học viên Pháp Luân Công mà nói, thực sự là khủng bố đỏ. Vì tôi là người đắc Pháp sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, nên ở khu phố và đồn cảnh sát không có ghi chép việc tôi tu luyện Pháp Luân Công, vì vậy tôi tận dụng điều kiện thuận lợi này để chuyển tài liệu chân tướng cho các đồng tu mỗi ngày, và đến khu dân cư để phát tài liệu chân tướng.

Chớp mắt đã 20 năm. Trong 20 năm này, tôi đã quên đi những đắng cay ngọt bùi của nhân sinh, quên đi thói đời dễ đổi thay. Tôi vui vẻ! Tôi vô lo! Tôi vô cùng vinh diệu! Tôi thực sự thể hội được sự huyền diệu vô biên trong tu luyện Đại Pháp.

Bây giờ tôi muốn chia sẻ với mọi người một đoạn trong tu luyện của tôi.

Lúc đó, tôi mới đắc Pháp tu luyện được nửa năm, buổi tối trên đường đến nhà mẹ tôi để đưa “Tuần báo Minh Huệ”, tôi đã gặp phải một vụ tai nạn xe tải nghiêm trọng. Một chiếc xe tải lớn chở container dài 14 mét, nặng 19 tấn, vì tránh một chiếc xe ba gác đã móc vào tay lái của chiếc xe đạp tôi đang đi, chiếc xe bị văng ra xa, và cả người tôi hoàn toàn rớt dưới gầm xe tải. Cả người tôi bị cán hết một lượt từ bánh trước ra bánh sau, và tôi mở mắt trừng trừng bất lực nhìn nó cán xuống.

Khi đó tôi ngộ được từ trong Pháp rằng, người tu luyện gặp phải bất kỳ chuyện gì đều không phải là ngẫu nhiên, mình nhất định có chỗ không tu tốt nên bị tà ác dùi vào sơ hở, trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng: Sư phụ ơi, con sai rồi, con chỉ thụ ích từ Đại Pháp, nhưng không phó xuất cho Đại Pháp, con không thể bị cán chết, cũng không thể bị cán nát như vậy.

Lúc này xe đã cán qua người tôi, hai chân tôi co lên trước bụng và bị ép vào nhau, tôi muốn đẩy hai chân xuống nhưng làm thế nào cũng không đẩy xuống được. Vì vậy, tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn để tìm túi của mình, vì trong túi có quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân”, còn có “Tuần báo Minh Huệ”, tài liệu chân tướng, điện thoại v.v.. Do lúc đó bức hại rất nghiêm trọng, nếu bị người khác phát hiện những điều này, tôi sẽ bị cảnh sát bắt, tôi sợ người đi đường mở túi của tôi và thấy những món này, tôi nói: Cái túi giữa đường là của tôi, xin nhặt nó giúp tôi. Một người qua đường đã giúp tôi nhặt cái túi. Tôi ôm túi không buông.

Lúc này người đi đường hỏi tôi số điện thoại nhà, sau đó điện thoại cho chồng tôi, cũng gọi xe cấp cứu 120. Khi tôi nhìn lại hai chân của mình, tất cả đã thẳng ra, hơn nữa tôi không cảm thấy đau chút nào, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Một lúc sau, xe cấp cứu 120 đến và hỏi tôi đi bệnh viện nào, tôi nói, tôi chẳng đi bệnh viện nào cả, tôi không sao. Vì vậy, họ đặt cáng bên cạnh tôi, cũng không dám động vào tôi.

Chẳng lâu sau, chồng tôi đến, vì anh ấy không phải là người tu luyện nên ép buộc tôi phải đến bệnh viện. Khi tôi được đưa lên xe cấp cứu, bác sĩ đã kiểm tra huyết áp, mạch và mọi thứ đều bình thường. Tôi nói với người tài xế gây tai nạn: “Anh đừng sợ, tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, tôi có Sư phụ dạy chúng tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, tôi không lừa người, anh cũng không cố ý tông tôi, chồng tôi cũng là tài xế, tôi có thể hiểu anh”. Lúc đó người tài xế rất cảm động.

Nhưng đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và nói: Người này đã bị cán rồi, toàn bộ phần bụng đều bị dập nát. Bác sĩ chẩn đoán: Chấn thương phức hợp, sốc xuất huyết (sốc do mất máu nhiều), vỡ bàng quang, chấn thương thận phải, chấn thương buồng trứng và tử cung, đầu tụy, tá tràng, chấn thương trực tràng, gãy xương chậu, gãy cả hai mắt cá chân, gãy xương bàn chân phải, gãy xương mác chân trái. Thời điểm đó bác sĩ nói: “Cứu cũng là chết, không cứu cũng chết, người đã bị cán nát bét rồi. Huyết áp đã giảm xuống 50 đến 30”. Nhưng thần trí tôi vẫn rất tỉnh táo, tất cả những câu hỏi của bác sĩ đều do bản thân tôi trả lời.

Lúc đó gia đình tôi yêu cầu bác sĩ cứu sống tôi, dẫu sống hay chết cũng cứu. Vì vậy, bác sĩ chỉ đồng ý phẫu thuật phục hồi và chỉnh sửa theo yêu cầu của gia đình, tức là các bộ phận trong bụng được đặt trở lại vị trí cũ, nó bị hỏng đến mức không thể khâu lại được, sau đó tôi sẽ được truyền máu, rồi hút hết máu trong bụng ra. Bác sĩ cũng nhấn mạnh: “Người này sẽ gặp nguy hiểm tính mệnh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, yêu cầu gia đình chuẩn bị sẵn sàng”.

Nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã sống sót một cách thần kỳ. Hơn ba giờ sau ca mổ, tôi đã tỉnh lại, hơn nữa thần trí thanh tỉnh. Tôi không bi thương, cũng không thống khổ, thân thể không hề có chút cảm giác đau đớn nào, như thể sự kiện này và tôi không có liên quan. Đổi lại, tôi còn phải an ủi gia đình mình, nói với họ rằng tôi không sao, đừng lo lắng, tôi có Sư phụ bảo hộ, tôi sẽ có thể đứng dậy, sẽ bình thường như trước đây.

Bác sĩ nhìn thấy tình trạng của tôi rất tốt và nói: Đừng thấy cô ấy bây giờ như thế này, không lạc quan đâu, nếu có một bộ phận bị viêm hoặc sốt, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng mọi lúc mọi nơi.

Vài ngày sau, bác sĩ thấy tôi ngày càng tốt hơn và nói: Người này không có 250.000 Nhân dân tệ thì không thể xuất viện, chưa kể còn phải nằm liệt giường từ ba đến năm năm. Bởi vì bác sĩ nói rằng xương chậu của tôi bị gãy vụn, không thể phẫu thuật, phải dựa vào sự phục hồi tự nhiên, và điều này không dễ dàng. Bác sĩ còn nói là xỉ xương dưới mông tôi có thể lòi ra ngoài và đâm vào tay.

Trong hoàn cảnh như vậy, người nhà và các đồng tu thay phiên nhau đọc sách “Chuyển Pháp Luân” cho tôi nghe mỗi ngày, đồng tu không nề hà vất vả đến chăm sóc tôi suốt 24 giờ, và giúp phát chính niệm gia trì cho tôi. Một đồng tu đã mô tả tình huống lúc đó và nói, toàn thân tôi, đặc biệt là phần xương hông, toàn bộ chỗ này bị xẹp, bằng phẳng, xẹp vì không có khung xương nâng đỡ nên toàn bộ thân bẹt ra rất rộng. Hơn nữa có rất nhiều ống dẫn vào dạ dày, có máu, tiểu ra máu, v.v., trên miệng tôi vẫn đeo mặt nạ oxy, thở rất khó khăn, không có khí lực và giọng nói rất yếu. Đồng tu khích lệ tôi: Phải kiên định chính niệm, tin tưởng Sư phụ, tin tưởng Đại Pháp, sẽ có kỳ tích xảy ra! Tôi nói với cô ấy bằng giọng yếu ớt, tôi kiên định. Cô ấy phải ghé tai vào cạnh miệng tôi mới có thể nghe tôi nói.

Bác sĩ xúc động nói: “Sao chị có thể thay đổi mỗi ngày, và hồi phục nhanh như vậy, chị có tin tưởng gì không?” Tất cả chúng tôi đều mỉm cười chân thành. Vì bệnh viện tôi ở có địa điểm luyện công trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, nên một số bác sĩ đồng tu cũng đến phòng bệnh thăm tôi, động viên tôi phải kiên định trong Pháp, dĩ Pháp vi Sư.

Nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, 17 ngày sau, các cơ quan nội tạng của tôi đã lành lại. Bác sĩ nói với chồng tôi: Vợ anh thật cừ! Nếu là tôi, dẫu bảy hay tám mạng cũng chẳng còn, vì bảy, tám bộ phận trong bụng đã bị cán nát, chỉ cần một bộ phận phát viêm sẽ nguy hiểm sinh mệnh, nếu muốn kết quả tốt, thì phải làm bảy, tám ca phẫu thuật, bởi vì ca phẫu thuật lần này chỉ là chỉnh sửa và phục hồi vị trí, chưa đạt đến hiệu quả trị liệu.

Tôi biết tất cả những điều này đều là Sư phụ làm cho tôi. Con người không có khả năng này. Tôi cũng không phải làm ca phẫu thuật thứ hai hay bất cứ ca phẫu thuật nào khác. Cảm tạ Sư phụ đã vì tôi mà chịu đựng tất cả những điều này!

Vì từ háng đến bàn chân đều được cố định bằng thạch cao đúc, nên tôi không thể cử động. Tôi nghĩ mình là người tu luyện, như vậy không thể luyện công, vì vậy tôi tự gỡ dần thạch cao ra, bác sĩ nhìn thấy thì trách móc nói: “Chấn thương nặng như vậy cả 100 ngày mới lành, sao chị lại…” Tôi nói: Xin lỗi, mọi hậu quả xảy ra, bản thân tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không liên quan gì đến anh. Anh ấy mỉm cười vui vẻ.

Từ từ, tôi bắt đầu cử động cơ thể, dần dần tôi có thể ngồi dậy, có thể gác chân lên thành giường và thõng xuống, có thể đứng trên mặt đất, tôi có thể dựa vào tường để luyện công, nếu tôi có thể đứng trong một phút, tôi sẽ luyện trong một phút, nếu tôi có thể đứng trong hai phút, tôi sẽ luyện trong hai phút, và nếu tôi có thể đứng bao lâu thì sẽ luyện bấy lâu. Như vậy, mỗi ngày tôi học Pháp, luyện công (nhưng không luyện công hết), và phát chính niệm, tất cả đều không bỏ sót. Tôi đã xuất viện sau 64 ngày, tự bước ra khỏi bệnh viện bằng đôi chân của mình.

Chồng đã mua cho tôi một đôi nạng để tôi có thể tập đi, nhưng tôi không thích thứ đó, tôi không dùng nó để giúp tôi, cũng không cần. Tôi thà cầm chiếc ghế đẩu hoặc đi dựa vào tường, cũng không dùng đến nó. Tôi nghĩ mình nhất định phải mau chóng tự đi được, giống như người bình thường vậy.

Sư phụ giảng:

“Tốt xấu xuất tự một niệm; nếu như bà nằm tại đó nói: ‘Ái chà, tôi hỏng rồi, chỗ này bị rồi, chỗ kia bị rồi’. Nếu thế thì đã có thể gân đứt xương gãy, tê bại rồi. Chư vị được cấp bao nhiêu tiền, cả đời còn lại chư vị nằm tại bệnh viện mà không ra, hỏi chư vị có thể thoải mái không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Nhân đây, con cảm ân Sư phụ! Cảm ân Đại Pháp! Đã ban cho con sinh mệnh thứ hai. Tôi muốn nói ra những thần tích mà Đại Pháp đã triển hiện trên thân tôi, đi tới đâu thì nói tới đó, hoàn thành sứ mệnh và trách nhiệm cứu người mà Sư phụ đã giao cho tôi. Đồng thời cũng cảm ơn các đồng tu đã chính niệm gia trì và dốc lòng chăm sóc tôi!

Sau khi xuất viện, tôi đến đại đội giao thông để kết thúc vụ việc với tài xế. Tôi giảng chân tướng cho cảnh sát xử lý vụ việc trong đội giao thông. Họ nói: “Chị là người đứng đầu phải không, chị đừng cố thay đổi tôi!” Đó là do Trung Cộng phá hoại truyền thống, khiến đạo đức trượt dốc. Buổi sáng, tài xế gây tai nạn đến gặp tôi và hẹn đến chiều sẽ hoàn tất thủ tục. Kết quả là buổi chiều bên cảnh sát thụ lý cho tôi biết tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn, cảnh sát bảo tôi đến tòa và khởi kiện anh ta ngay lập tức.

Khi tôi đến tòa án, tôi giảng chân tướng cho thẩm phán, và thẩm phán nói: “Đại Pháp thật thần kỳ!” Về sau, vừa nhìn thấy tôi, họ liền mời tôi vào văn phòng để nói chuyện.

Họ nói: “Khi chị đến, chúng tôi ở đây sẽ có tài liệu Pháp Luân Công, chị có phát không?”

Tôi nói: “Vâng, vì tôi thấy các anh chị đều bận rộn, e rằng sẽ làm phiền mọi người, vậy tôi để tài liệu ở đây rồi đi nhé.”

Trong quá trình văn phòng luật tư vấn về trường hợp này, tôi đã giảng chân tướng cho luật sư, nhưng một số không dám đối mặt, một số thì thiện ý nói: Chú ý an toàn nhé!

Nhìn lại chặng đường, mặc dù tôi không được bồi thường, nhưng có cơ hội đi đến nhiều lĩnh vực khác nhau để giảng chân tướng Đại Pháp, như vậy tôi cũng rất hài lòng rồi.

Trong chuyện này, tôi đứng ở cơ điểm người tu luyện mà nhìn vấn đề, và từ trong Pháp, tôi ngộ được: Lý bất thất bất đắc, buông bỏ chấp trước vào tiền tài lợi ích, gặp chuyện phải nghĩ cho người khác, nghĩ xem liệu người khác có thể chịu đựng được không. Tôi không nên lãng phí thời gian vào vụ kiện, tôi nên quay lại phát tài liệu chân tướng cứu người, nhanh chóng gia nhập vào hồng lưu Chính Pháp, giảng rõ chân tướng Đại Pháp bị bức hại, cứu độ chúng sinh, hoàn thành đại nguyện tiền sử.

Cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các đồng tu!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/7/26/感恩師父給予我第二次生命-446727.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/2/202587.html

Đăng ngày 15-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share