Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-05-2022] Lão Lưu là người nhà của một đệ tử Đại Pháp nhưng không hề tầm thường, cao to mạnh mẽ, cũng đã 60 tuổi rồi, không mập một chút nào, có phần hiền lành và khá minh mẫn. Sư Phụ Pháp Luân Đại Pháp giảng Pháp, ông ấy nghe rất nhiều, vậy nên lời nói ra đều có liên quan với Pháp lý của Đại Pháp: Mất và được, đức và nghiệp, tu tâm tính, trừ bỏ chấp trước, hướng nội tìm, v.v. yêu cầu bản thân, giúp đỡ các đệ tử Đại Pháp đề cao, chỉ cần là việc liên quan đến Đại Pháp, ông ấy đều tận lực tương trợ. Bởi vì ông thường ở với chúng tôi, nên chúng tôi thường coi ông ấy như một thành viên trong chúng tôi.

Dưới đây là lời nói và suy nghĩ của lão Lưu:

Bạn nói xem chúng tôi có thể không cảm động sao?

Vào thời điểm đó, vợ của tôi bị mắc bệnh về máu, bị thiếu máu từ bẩm sinh, đã điều trị tại bệnh viện Thiên Tân – bệnh viện nghiên cứu huyết dịch nổi tiếng nhất trên toàn quốc, nhưng vẫn không có hiệu quả, cũng đã chữa trị tại rất nhiều bệnh viện nổi tiếng ở các tỉnh khác.

Một lần, trong cùng phòng bệnh có một cô gái 19 tuổi, cha của cô là chủ tịch ngân hàng, cô ấy cũng từng chữa qua tại bệnh viện Thiên Tân, cuối cùng đã qua đời rồi. Vợ tôi nhìn thấy tình huống vậy, trong lòng càng thất vọng, cô ấy còn trẻ, có tiền có quyền mà còn chữa không được, huống hồ là những người bình thường như chúng tôi, tiền cũng không thể cứu nổi mạng nữa. Lúc đó, vợ tôi ngày ngày chỉ nằm dài trên giường bệnh, thân thể mệt mỏi, sắc mặt xanh xao. Chúng tôi cũng biết rằng loại bệnh này không có cách chữa trị, chỉ có thể chờ chết, người thân trong nhà tâm tình đau khổ, buồn rầu ủ rũ.

Tôi khuyến khích cô ấy ra ngoài đi lại, học các loại khí công xem sao. Không ngờ rằng, Pháp Luân Công đã giúp thân thể cô ấy triển hiện thần kỳ, chỉ luyện trong một thời gian ngắn, bệnh của cô ấy liền khỏi. Sắc mặt hồng hào, tinh thần khoẻ mạnh, không cần uống một viên thuốc nào. Những gì trước đây chữa không khỏi thì nay Pháp Luân Công đã chữa khỏi hết, lại không tốn một xu, bạn nói xem chúng tôi có thể không cảm động sao? Vậy nên ý niệm đầu tiên tôi nghĩ đến là: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư Phụ Đại Pháp thật vĩ đại!”

Nhất định phải tự cứu lấy người nhà

Suy nghĩ thứ hai của tôi chính là muốn nói với người thân của các đệ tử Đại Pháp như tôi rằng: Nhất định phải tự cứu lấy người nhà. Không được để tà ác vô cớ bức hại những người thân của chúng ta, giống như trông nom một đứa trẻ, nếu bạn ở đó trông coi nó, những người xấu sẽ không dám làm gì đứa trẻ. Có thể nó là một sự ẩn dụ không phù hợp, nhưng đại ý là vậy.

Hơn 20 năm nay, tôi luôn cứu giúp vợ tôi rất nhiều lần, có lúc ngay trong ngày buộc họ liền thả người. Có một lần, vợ tôi bị bắt giam phi pháp tại trại giam trong một tháng và được thả ra mà không bị buộc tội.

Tôi nói một chút thể ngộ của tôi: Đầu tiên, muốn cứu người nhà cần có chính khí. Chúng tôi không có phạm tội, đệ tử Đại Pháp đều là người tốt. Vợ của tôi luyện công sau đó liền khỏi bệnh, tâm tính cũng tốt hơn, đầu tiên là không tức giận nữa, coi danh lợi tiền tài rất nhẹ nhàng, gia đình hoà thuận, mối quan hệ với bạn bè cũng rất hoà ái, đối với xã hội, gia đình đều là việc tốt. Hơn nữa, từ Pháp lý mà giảng, cũng không có phạm pháp. Thứ ba, cần có trí huệ. Các ông quan chức đó ngày ngày đều được người ta nịnh nọt, bạn không thể cứng nhắc với người ta, không được có tâm tranh đấu, tâm bình khí hoà mà giảng, cũng không được kiêu căng.

Một lần, sau khi vợ tôi bị bắt cóc, tôi ngày ngày đều đến đòi thả người. Nhưng nha môn rất khó vào, không tiến vô được. Tôi bèn đợi cho đến khi họ không làm việc nữa, họ mở cửa ra để xe đi ra, tôi liền có thể gặp được họ. Tôi lại đến đồn cảnh sát gặp sở trưởng, tôi liền đợi ở bên ngoài, khi cánh cửa điện tử mở, tôi liền đi vào và chờ đợi, xem xem các bức ảnh trên tường, ghi nhớ họ tên của cảnh sát trưởng. Bạn đừng lo lắng, quả nhiên bị sở trưởng nhìn thấy và hỏi: “Ông tìm ai?” Tôi nói: “Tôi là người nhà của người này, đang tìm ông sở trưởng”.

Ngay sau đó, một cảnh sát liền gọi tôi vào phòng làm việc ở tầng hai. Tôi nói rõ tình huống, tôi nói: “Ông sở trưởng, tôi đã hỏi ý kiến các luật sư, trong 14 loại tà giáo bị quốc gia định tính cũng không có Pháp Luân Công, tôi cũng đã tìm một số luật sư khác, họ cũng nói như vậy, tu luyện Pháp Luân Công là không phạm pháp”.

Sở trưởng nói: “Đây là văn kiện nội bộ”. Sở trưởng liền đẩy trách nhiệm: “Tất cả đêu là bên an ninh quốc gia thực hiện, họ yêu cầu năm người chúng tôi cần phải vận chuyển đồ đạc, chúng tôi phải đi ngay. Ông hãy tìm bên an ninh quốc gia”.

Ngày thứ hai, mới sáng sớm tôi đã tìm tới cổng của sở cảnh sát, tôi nhìn thấy ông sở trưởng đến, ông ta mở cửa xe ra, tôi cũng nhìn thấy biển số xe của ông ta, tôi liền gọi: “Tôi chính là người nhà đó đây”. Ông ta sững người trong giây lát rồi lại nói với tôi rằng không phải do bên ông ta làm, hãy tìm bên an ninh quốc gia, ông cảnh sát nào đó mới là người chịu trách nhiệm trong việc này, là người hôm trước mặc áo khoác nguỵ trang đó. Mặc dù đồn cảnh sát không có quyền quản lý hồ sơ, nhưng đồn cảnh sát quản lý viết hồ sơ, ông tìm bọn họ, bọn họ sẽ bị áp lực.

Cửa của văn phòng an ninh quốc gia cáng khó vào hơn, tôi lại đứng đợi ở bên ngoài khi họ đã hết giờ làm việc, quả nhiên viên cảnh sát đang mở cửa để cho xe tiến vào, tôi liền ghi nhớ hình dáng chiếc xe và biển số. Tôi gọi ông ta, ông ta lại phất lờ tôi. Tôi liền bắt đầu chuyển chung cư khắp thành phố, chuyển hết cái này đến cái khác, đột nhiên có một hôm tại bên đường cạnh chung cư tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi, đúng là có Thần phù hộ, tôi nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ tiến vào tầng của chung cư, nên tôi đã biết số nhà của họ.

Ngày thứ hai, mới sớm tôi đã chờ ở cửa văn phòng, nhìn thấy ông ta ra, tôi liền gọi lên: Ông cảnh sát ơi, tôi là người nhà đó đây. Ông ta lại phất lờ tôi. Tôi nói: “Nhà của ông có phải là ở chung cư đó, cửa nhà đó, số nhà đó không?” Tôi vừa nói như vậy, ông ta liền sững người lại. Một lúc sau, người gác của chào hỏi tôi: “Ông người nhà ơi, ông đại đội trưởng gọi ông, ở tầng đó, phòng số đó”.

Nhìn thấy đội trưởng an ninh, tôi nói: “Con dâu chúng tôi sắp sinh em bé rồi, mẹ chồng không có ở bên cạnh, đối với con cái sẽ là tâm tình gì, tôi cũng không thể trở thành một đại lão gia được”. Ông ta lấy ra một chiếc điện thoại và cho tôi xem tấm ảnh, nói là được tìm thấy từ nhà chúng tôi, tôi khẳng định không hề biết đến nó, tôi nói: “ Ngày ngày tôi đều dọn nhà, không hề nhìn thấy thứ này bao giờ.” Trong khi nói chuyện, đội trưởng an ninh hỏi tôi: “Ông để bà ấy luyện Pháp Luân Công làm gì? Tôi nói: “Tôi cũng không có nguyện ý để bà ấy luyện, nhưng không có cách nào khác, không phải vì có bệnh sao, lúc đó không cần tiêm thuốc, không mất nhiều tiền liền chữa khỏi, luyện Pháp Luân Công rất tốt mà, ông nói xem chẳng lẽ không cho bà ấy luyện?

Ông ấy nói: ” Chúng tôi cũng không vui vẻ gì khi quản sự việc này, chúng tôi phải làm theo cấp trên cả ngày lẫn đêm, chúng tôi không có cách nào, chỉ vì sinh tồn, vì miếng cơm, đây là cấp trên bảo làm vậy, ông tìm cấp trên nhé”. Ông ấy để tôi về nhà chờ đợi. Sau đó, ngày ngày tôi đều đến cổng an ninh đòi gặp mặt. Một tháng sau đó, đại đội trưởng an ninh quốc gia gọi điện cho tôi bảo tôi đưa vợ về nhà.

Đệ tử Đại Pháp có thể trở về nhà, chủ yếu là có Sư Phụ Đại Pháp bảo hộ, sự giải cứu của gia đình chúng tôi cũng là một trong số đó.

Đệ tử Đại Pháp tại nhà cũng cần tu luyện thật tốt

Suy nghĩ thứ ba của tôi là muốn tặng cho đệ tử Đại Pháp một vài lời: “Tại nhà cũng cần tu luyện, đệ tử Đại Pháp đi qua năm tháng khổ nạn, không hề dễ dàng, tôi hy vọng các bạn có thể công thành viên mãn.

Như câu nói, người ngoài cuộc thì sáng tỏ, tôi nhìn thấy có một số đệ tử Đại Pháp tu tại nhà lại giải đãi bản thân, không thể thời thời làm theo yêu cầu của Đại Pháp (tất nhiên không phải vợ tôi), trong các học viên Pháp Luân Công mà tôi tiếp xúc, từ trong ngôn luận, tôi cũng nhìn thấy một số thiếu sót, tu chính là tu tâm của mình. Ví như nói, khi bạn trên đường giảng chân tướng cho một nam sinh, anh ta nói lời rất khó nghe, bạn có thể nhẫn trụ được, kết quả khi về nhà, chồng của bạn đối với bạn nói những lời rất khó nghe, bạn lại không nhẫn trụ được. Tôi cho rằng cô ấy là tu chưa tốt. Nhưng có chỗ mừng là, bạn có thể chỉ ra cho cô ấy, cô ấy ngay lập tức sẽ nhận thức được là bản thân đã sai rồi, cũng sẽ quy chính dần dần. Vậy nên, tôi cũng nhìn thấy sự khác biệt của một Đệ tử Đại Pháp và một người thường không tu luyện.

Có một số đệ tử Đại Pháp nói với tôi, đừng đứng ngoài mà xem nữa, hãy mau mau tiến nhập vào hàng ngũ của đệ tử Đại Pháp. Nhân tâm người thường của tôi vẫn còn rất nhiều, đoạn thời gian ngắn vẫn chưa làm được như yêu cầu của Sư phụ, chỉ sợ làm bôi nhọ danh dự Đại Pháp. Trước tiên tôi vẫn cứ làm tốt vai diễn của người nhà đệ tử Đại Pháp đã nhé, đây chính là xe nhẹ chạy đường quen.

Nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm nay, con cúi đầu kính chúc Đại Sư Lý sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán:https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/5/14/442190.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/16/201311.html

Đăng ngày 25-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share