Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đông Bắc

[MINH HUỆ 25-8-2022] Tôi năm nay sáu mươi chín tuổi, là một người phụ nữ nông thôn, quê ở vùng Đông Bắc, nổi tiếng cả nước là vùng đất trù phú, mưu sinh bằng nghề nông.

Gia đình tôi có hơn 33 mẫu ruộng, tính cả ruộng nước, ruộng khô và ruộng nhận khoán. Tôi cùng vợ chồng con trai làm ruộng quanh năm, chúng tôi chưa bao giờ thuê người. Tuy tuổi đã cao, nhưng tôi làm ruộng vẫn như những người trẻ khoẻ, gieo cấy vụ xuân và thu hoạch vào vụ thu. Mọi người xung quanh đều nói: “Bà này thật lợi hại. Sức làm của bà ấy bằng hai người thanh niên.”

Thật vật, người trẻ đều không làm được như tôi, tôi làm việc không biết mệt mỏi. Tôi có một thân thể khỏe mạnh như vậy là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Đại Pháp đã mang phép màu đến với tôi, giúp tôi quay lại trạng thái của thời thanh niên. Gia đình và những người xung quanh tôi đều công nhận Pháp Luân Đại Pháp thực tốt!

Đắc Pháp tu luyện

Năm 1998, một người họ hàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến nhà và đưa cho tôi bản ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi cảm thấy rất tốt sau khi nghe xong. Sau đó, vị đồng tu ấy còn để lại cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi chỉ học hết lớp một nên không nhận được nhiều mặt chữ, khi có thời gian rảnh, tôi thường đặt sách sang một bên và tìm người cùng chơi bài.

Lúc đó sức khỏe của tôi không tốt, phần eo bị đau nên ngồi không vững, lưng cảm giác nặng như vác một tảng đá, tôi thường phải nhờ các con xoa bóp cho mình hàng đêm. Tôi còn bị viêm khớp nặng, phải uống thuốc mới có thể ngủ được, đến mùa đông thường xuyên bị ho. Một ngày nọ, một vị đồng tu tới và hỏi tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân chưa. Tôi nói tôi vẫn chưa đọc. Đồng tu ấy nói với tôi: “Chị phải đọc sách đi, có bao nhiêu sinh mệnh đang chờ được đắc cứu mà chị vẫn cứ trì hoãn như vậy sao?” Tôi liền nghĩ: Việc tu luyện của tôi còn liên quan đến việc người khác có được đắc cứu hay không? Vậy thì tôi nhất định phải đọc sách.

Tối hôm đó, tôi mở sách ra và đọc thử mấy trang, tôi chỉ có thể nhận ra một vài ký tự trong mỗi dòng, nhưng điều kỳ diệu là sau khi đọc xong, tôi cảm thấy rất thoải mái, lúc đó tôi nói với con là không cần xoa bóp lưng cho tôi nữa. Tối hôm đó, tôi cũng không uống thuốc, nhưng đầu gối không cảm thấy đau, toàn thân có cảm giác thoải mái mà trước đây tôi chưa từng trải qua, như thể mọi loại bệnh của tôi đều biến mất trong tích tắc.

Kể từ ngày đó, tôi biết rằng Pháp Luân Công là Phật pháp chân chính. Từ đó, tôi bắt đầu bước vào tu luyện.

Khi mới bắt đầu học Pháp, có vài từ tôi không biết đọc, tôi hỏi mọi người xung quanh, và cố gắng đoán liên hệ ý nghĩa của từ với những từ đằng trước và sau. Thần kỳ là dần dần tôi có thể nhận ra tất cả các chữ trong toàn bộ cuốn sách, và bây giờ tôi có thể đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân.

Một hôm, tôi có giấc mơ: Tôi đi cấy nhưng không tìm được ruộng, tôi nhìn thấy một nhóm người đang nói chuyện ở đó và một người phụ nữ đã chủ động đến và bắt chuyện với tôi, nói rằng sẽ dẫn đường cho tôi. Bộ quần áo cô ấy mặc có rất nhiều vòng tròn, cô ấy đi trước và tôi theo sau, cô ấy cứ liên tục nói chuyện, tôi nói với cô hình như cô là phụ thể, cô ấy nói rằng cô đã tu luyện hơn 800 năm rồi. Tôi nói: “Tám trăm năm chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.” Khi bước đến một hàng rào, cô ấy đi tới và đẩy nó sang một bên, tôi cũng đi theo sau. Đi thêm vài bước thì tôi không nhìn thấy cô ấy đâu nữa, cô ấy đã biến mất. Tôi ngước đầu lên nhìn thấy ngọn núi Jianla cách nhà tôi rất xa… tôi liền tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy tôi hiểu ra, Sư phụ đã thanh lý phụ thể trên thân thể . Người phụ nữ ấy là một con rắn, và trú ngụ trong núi Jianla. Và từ đó, cơ thể tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một đêm, khi tôi đang học Pháp, tôi thấy từng chữ trong sách đều lấp lánh ánh vàng kim, tôi vội vàng gọi người nhà nhanh chóng qua xem. Mọi người trong gia đình tôi đều rất ngạc nhiên: “Ồ! Thật lấp lánh ánh vàng!” Mọi người đều cảm thán: “Đây thực sự là Phật Pháp! Những điều Sư phụ giảng đều là sự thật.”

Các con giúp tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng

Tôi có bốn người con, ba gái và một trai. Tất cả đều đã sớm kết hôn và lập gia đình, các con tôi đều không tu luyện, nhưng chúng đều biết chân tướng Đại Pháp, và đều nhìn thấy sự tốt đẹp của việc tu luyện thông qua tôi. Con trai, con dâu, con gái và con rể đều thường cùng tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng, và tất cả đều nhận được lợi ích từ Đại Pháp.

Con rể lớn của tôi bị viêm tụy, tôi đưa cho cháu đĩa CD “Chín bài Bình luận về Đảng cộng sản”. Sau khi xem xong, con rể thốt lên: “Đây mới chính là lịch sử chân chính!” Sau đó bệnh của cháu cũng liền biến mất. Con rể lớn nói với tôi: “Pháp này thật thần kỳ!” Vào mỗi dịp lễ tết, con rể đưa tiền cho tôi, tôi đều không nhận, cháu liền nói: “Mẹ hãy cầm lấy đi, cầm lấy để làm thêm tài liệu giảng chân tướng cứu người.”

Khi ở nhà có nhiều tài liệu chân tướng, buổi đêm đến, con rể út thường lấy xe máy đưa tôi đi phân phát tài liệu ở thôn làng xa. Cháu đã làm việc tốt cho Đại Pháp, nên tích được công đức và được Sư phụ quản. Có lần khi đang ở nhà tôi, cháu bị đau đầu, đau đến nỗi không chịu nổi, liền bảo con gái tôi cùng đến bệnh viện chụp CT để kiểm tra. Tôi thản nhiên nói: “Ôi, chụp CT làm gì vậy, con đọc tài liệu chân tướng đi.” Thật đúng lúc bên cạnh là quyển《Tuần báo Minh Huệ, con rể liền tiện tay cầm lên xem, đọc được vài trang liền ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, cháu kể rằng đã có một giấc mơ, trong mơ gặp một người đàn ông mặc quần áo màu xám, trên tay cầm một cái mũ và đội lên đầu cháu, đầu của cháu phát ra tiếng như bị điện giật. Sau khi tỉnh lại thì đầu đã không còn đau nữa. Con rể quay sang nói với tôi: “Mẹ ơi, đây có phải sự thật không?” Tôi trả lời: “Tại sao lại không phải là sự thật? Đây là Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho con, bởi vì con cùng mẹ đi phát tài liệu giảng chân tướng, con đang chứng thực Pháp, và con cũng đang nhận được lợi ích từ Đại Pháp.” Cháu nói: “Con thật sự tin tưởng hoàn toàn vào Đại Pháp rồi!” Từ đó đến nay, bất kể ở hoàn cảnh nào, bất kể có bao nhiêu người, cháu đều công khai chứng thực Pháp, nói: “Tôi không tin bất kỳ điều gì, tôi chỉ tin vào Pháp Luân Đại Pháp.”

Cháu gái nhỏ của tôi từng bị tiêu chảy, bệnh tình rất nghiêm trọng. Con gái thứ hai nhờ tôi đưa cháu đến bệnh viện ở làng để tiêm. Thay vì đến bệnh viện, tôi đưa cháu đến nhà của đồng tu. Chúng tôi cùng nhau học Pháp và đả tọa, sau khi học xong, bệnh của cháu cũng khỏi. Tôi hỏi cháu có muốn ăn chút gì đó không? Cháu nói muốn ăn thịt xiên nướng. Bị tiêu chảy sẽ không thể ăn thịt xiên nướng, nhưng cô bé ăn xong không gặp vấn đề gì cả, sau đó bà cháu chúng tôi cùng nhau về nhà.

Con gái thứ hai hỏi tôi: “Mẹ, mẹ đã cho con bé đi tiêm chưa?” Tôi nói: “Tiêm cái gì chứ, chưa có tiêm, con bé đã cùng mẹ đả tọa và học Pháp một lúc là khỏi rồi.” Con gái thứ hai nói: “Ồ, Đại Pháp này thật thần kỳ! Tốt quá rồi! Con gái con bị tiêu chảy nặng như thế, mà không cần tiêm hay uống thuốc gì, bệnh đã tự khỏi rồi.” Từ đó, con gái thứ hai của tôi cũng vững tin vào Đại Pháp. Con gái lớn và con gái thứ hai thường cùng tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng. Vào những năm đầu khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại nghiêm trọng các học viên Đại Pháp, các con nói với tôi: “Mẹ ơi, hiện tại tình hình bức hại khá nghiêm trọng, mẹ đừng đi ra ngoài, hãy để chúng con đi phát tài liệu thay mẹ.” Tôi nói: “Không sao cả, chúng ta cùng nhau đi!” Sau đó chúng tôi cùng đi ra ngoài.

Đôi khi, con dâu cũng cùng tôi đi phát tài liệu, cũng có lúc chúng tôi thay phiên nhau đi phát tài liệu. Khi mang nhiều tài liệu, con trai sẽ đưa tôi đi đến những nơi xa hơn bằng xe máy vào ban đêm. Các con tôi cũng chủ động quyên góp tiền để các đệ tử Đại Pháp sản xuất tài liệu chân tướng.

Cháu tôi sinh vào tháng thứ 8 của thai kỳ. Con dâu tôi đi khám thai khi thai được 8 tháng tuổi, bác sỹ cho biết có gì đó không ổn với đứa trẻ trong bụng, và khuyên không nên sinh đứa bé này. Tôi nghĩ cháu bé cũng là một sinh mệnh, vậy cứ mổ để lấy cháu bé ra, sống được thì tốt, không sống được cũng nên cho cháu bé cơ hội được sinh ra.

Cháu tôi sinh thiếu và được đẻ mổ, nên ngay khi chào đời cháu được đặt trong lồng kính. Sáng hôm sau, cháu không còn thở nữa. Khi bác sỹ đang cố gắng hồi sinh cháu, tôi lập tức xin Sư phụ cứu đứa trẻ này. Vài phút sau, cháu bé đã thở lại. Bác sỹ nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi lên xe cấp cứu để chuyển lên bệnh viện tỉnh điều trị. Các bác sỹ chuẩn đoán tim và phổi của cháu chưa phát triển hoàn thiện, đó là lí do cháu ngừng thở và thiếu oxy lên não gây ra tổn thương não. Cháu phải ở lại bệnh viện theo dõi trong hai tuần. Khi cháu tôi nằm viện, tôi có một giấc mơ: Tôi đang ở một không gian cao hơn đi xuống, ngó mắt nhìn xuống dưới, bên dưới thật là sâu. Tôi nghĩ: Tôi có nên xuống không? Ngay khi đang suy nghĩ, tôi liền bước xuống. Quay đầu nhìn lại, cháu tôi đang theo tôi đi xuống. Nhưng cháu bé có vẻ hơi khó bước đi, tôi dùng bàn tay vuốt ve lên chân của cháu, cháu tôi lại đi lại bình thường, tôi dẫn cháu tiến về phía trước…

Khi cháu tôi chào đời, bàn chân của cháu bị lật ngược.

Trong những ngày cháu tôi nằm viện, tôi lại mơ: Cháu tôi đã quay trở về, sức khỏe của cháu cũng rất tốt, nhưng có 4 đứa trẻ con, một chủ nguyên thần và ba phó nguyên thần. Về đến nhà, cháu bé nhìn quanh bốn phía, như muốn nói: “Tại sao mình lại ở đây?” Nhìn xong, cháu bé nằm xuống gối ở trên chiếc giường đất và ngủ thiếp đi. Sau khi xuất viện và về nhà, người nhà tôi thật sự đặt cháu bé ở trên chiếc giường đất ấy, y như những gì diễn ra trong giấc mơ của tôi. Tôi đã tự hỏi tại sao điều này lại giống những gì tôi đã mơ? Đây là điểm hóa của Sư phụ đối với tôi: Tất cả con cái trong gia đình đệ tử Đại Pháp đều có nguồn gốc căn nguyên.

Một tháng sau khi sinh, cháu trai tôi được đưa đến bệnh viện kiểm tra lại, kết quả là tất cả bệnh đều đã biến mất, mọi thứ đều bình thường, cháu hoàn toàn khỏe mạnh.

Nếu đổi lại sinh ra trong gia đình người thường, đứa trẻ dù có sống sót qua được cũng sẽ để lại di chứng. Sư phụ chính là người cứu cháu trai của tôi. Khi cháu được hai, ba tháng, tôi dùng xe đẩy cháu đi khắp làng, mọi người đều nhìn cháu, lúc đầu mọi người đều nghĩ cháu sẽ không qua khỏi, sau khi nhìn cháu họ phải ngạc nhiên nói: “Sao đứa trẻ lớn lên lại khoẻ mạnh như này! Thật là đáng yêu!” Tôi nhân cơ hội giảng chân tướng chứng thực Pháp cho họ, họ đều nói: “Tu luyện Đại Pháp thật có phúc!”

Có lần con trai tôi lái xe công nông chở người lên núi hái nấm, đi đến sườn núi thì xe gặp trục trặc trượt xuống dốc lao về phía hồ nước, xe lao xuống rất nhanh, người trên xe không thể xuống được, tất cả mọi người đều kinh hãi. Thật ngạc nhiên, một thứ gì đó ở gần chân đồi đã chặn được chiếc xe, và mọi người đều bình an vô sự.

Trên đường trở về, tay áo của con trai tôi vướng vào bánh răng và nó đã rẽ nhầm hướng về phía một con mương, vừa hay có một gốc cây to bên đường đã chắn ngang đầu xe. Do quán tính lớn, con trai tôi bị bật ra khỏi xe. Nhưng con trai tôi đã tiếp đất an toàn, mọi người trên xe và chiếc xe đều được an toàn. Sư phụ lại một lần nữa cứu những người trên chiếc xe này! Nếu mà không có sự bảo hộ của Sư phụ, thật không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.

Chồng tôi rất tôn trọng Đại Pháp. Khi tôi mới đắc Pháp, mỗi khi đến giờ phát chính niệm, ông ấy đều nhắc tôi. Từ đó đến giờ ông đều nhắc tôi phát chính niệm đúng giờ. Sau đó, ông bị đột quỵ và đã liệt hơn chục năm nay rồi, chính Sư phụ đã giúp ông điều chỉnh thân thể, giờ ông có thể tự đi lại được. Những người bị đột quỵ cùng thời điểm với ông ấy đều đã qua đời. Nhiều người khen sức khỏe của chồng tôi thật tốt. Đó thực sự là “Một người luyện công, cả gia đình được lợi ích.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Vạn vật hữu linh vì Pháp mà đến

Sư phụ giảng:

“Việc gì cũng đều không ngẫu nhiên, rất nhiều sinh mệnh cao tầng đều hạ xuống chuyển sinh muốn kết duyên với Đại Pháp, con người cũng chuyển sinh trong luân hồi, số người nhiều ngần ấy, da người chỉ có bấy nhiêu, nhiều hơn nữa thì trái đất cũng không chứa được, do đó đều có các sinh mệnh cao tầng chuyển sinh thành động vật, cũng như thực vật. Rất nhiều sinh mệnh ở nơi nhân loại đều không đơn giản, đều không phải sinh mệnh bình thường.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Ở nông thôn nhà nhà đều chăn nuôi gia súc, gia cầm, và gia đình tôi cũng vậy. Vì tôi tu luyện Đại Pháp, Sư phụ giảng rằng là bất sát bất dưỡng, tôi đã bảo con trai và con dâu tôi không nên chăn nuôi nữa. Tôi không sát sinh, tôi cũng không muốn người nhà tôi phải sát sinh. Nhưng các con đều không nghe, tôi liền nghĩ, dù gì các con cũng là người thường, muốn nuôi thì nuôi.

Có lần con dâu tôi nuôi một đàn ngỗng. Một đêm, tôi có một giấc mơ: có một nhóm người đến nhà và muốn làm việc cho tôi. Tỉnh dậy tôi nghĩ rằng, đàn ngỗng kia có thể đều là người chuyển sinh thành, chúng đến nhà tôi là để được cứu. Tôi nói với đàn ngỗng rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Lần khác, con dâu tôi bắt được rất nhiều gà con về nuôi, đều là lông màu trắng, tôi nói chuyện với chúng về chân tướng Đại Pháp. Có hai con gà trong số chúng có vấn đề về cổ họng và liên tục kêu, vì vậy tôi đã đặt hai chú gà vào một chiếc thùng riêng, để chúng sang một bên.

Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ: Có hai cô gái nhỏ đến nhà tôi, đứng gần bức tranh: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” treo trên tường, và quay sang nói với tôi: “Chúng tôi phải đi rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đi.” Sáng hôm sau, hai chú gà con đã chết. Tôi nghĩ rằng, hai cô gái trong giấc mơ của tôi chính là hai chú gà con này, chúng đến nhà tôi là để đắc Pháp tu luyện sau khi chuyển sinh.

“Người phụ nữ cao tuổi này thật tuyệt vời”

Tôi sống cùng con trai, tôi thường làm những công việc đồng áng và việc nhà, tôi dựa theo tiêu chuẩn của người tu luyện để yêu cầu bản thân mình. Tôi luôn giữ tâm thái bình hòa, không bao giờ phàn nàn. Tôi không chấp trước vào tiền tài, danh vọng, nên cơ thể luôn ở trạng thái tốt, bất luận có làm bao nhiêu công việc đồng áng, tôi cũng không cảm thấy mệt, thân thể luôn nhẹ nhàng.

Tôi cùng con dâu đi ra đồng làm việc, làm được một lúc, con dâu thấy mệt nói với tôi: “Mẹ, mẹ vào đây nghỉ ngơi đi, ăn chút gì đó đã.” Tôi đáp: “Mẹ làm thêm chút nữa rồi nghỉ, con cứ nghỉ ngơi trước đi.” Con dâu đã đi nghỉ ngơi trước, tôi một mình làm nốt việc. Về đến nhà, con dâu vẫn còn mệt nằm trên giường đất, nói: “Thật sự quá mệt rồi! Mệt không chịu nổi mất thôi.” Tôi nghĩ, con dâu tôi là một người thường, tôi là người tu luyện, ở nhà có việc gì làm thì làm cũng không để con dâu làm nữa, dù có bận thì tôi cũng nấu bữa trưa.

Trong lúc làm việc ngoài đồng, tôi thường nhẩm thuộc Pháp, Hồng Ngâm, để bản thân hoà tan trong Pháp, vậy nên thân thể luôn ở trong trạng thái tốt. Có lần, tôi dùng máy gieo hạt đi trồng ngô, nó là một cái máy có bánh xe quay tròn để gieo đều hạt ngô, dùng sức người để hoạt động. Ruộng nhà tôi khá dốc, tôi đẩy chiếc máy khá nặng lên dốc, tôi tự nghĩ: Khi nào công việc này kết thúc, tôi còn phải học Pháp, và tôi cũng còn khá nhiều việc phải làm. Vừa xuất ra một niệm như vậy, cái máy bỗng nhẹ hơn, tự chạy về phía trước và tôi phải giữ lại để nó không đi quá nhanh.

Con dâu tôi trẻ khỏe hơn tôi, đến lượt cháu đi đẩy máy gieo hạt ngô thì rất nặng và mệt. Về đến nhà mệt không chịu nổi, chồng tôi nói với con dâu: “Cha thấy mẹ con đẩy rất nhẹ nhàng, con trẻ hơn mẹ tại sao không nhanh như bà ấy?” Con dâu tôi đáp: “Mẹ con chẳng phải người tu luyện Đại Pháp sao, con không thể so sánh với mẹ được, mẹ đẩy thấy nhẹ nhàng, cũng không mệt, nhưng con lại cảm thấy rất nặng.”

Những năm đầu, gia đình tôi không có nhiều ruộng, nên tôi đi làm thuê cho người khác. Mọi người đều muốn thuê tôi thay vì người khác vì họ biết: tôi trung thực, siêng năng, tâm tính tốt, làm việc vừa tốt vừa nhanh nhẹn. Tôi giảng chân tướng ở bất kỳ nơi đâu tôi tới, tôi dùng lời nói và việc làm của mình để chứng minh vẻ đẹp của Đại Pháp, mọi người đều đồng ý với Đại Pháp.

Sau đó, con trai tôi nhận một ít ruộng khoán, gia đình chúng tôi có thêm công việc để làm. Chồng tôi gặp vấn đề về sức khỏe không thể làm việc, tôi, con trai và con dâu cùng nhau làm ruộng, không cần thuê ai bao giờ.

Đến vụ cấy lúa mùa xuân, con dâu tôi ngồi trong lán và phủ đất lên khay mạ, tôi ngồi xổm và đặt khay mạ lên ruộng, tôi làm xong chỉ trong một buổi sáng mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Khi cấy mạ vào mùa xuân, phải tưới nước ẩm ruộng trước, sau đó vớt lúa và cỏ nổi trên mặt nước. Nhà tôi có lần thuê một người đàn ông đi dọn cỏ trên các mẫu ruộng, người đó mất hai ba ngày mà không dọn sạch cỏ trên ba thửa ruộng, sau này tôi tự làm thì chỉ mất một buổi sáng là xong ba thửa ruộng. Kể từ đó, tôi tự tay làm sạch hết rễ lúa và cỏ hơn 30 mẫu ruộng của nhà tôi, và tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Vào mùa thu, sau khi thu hoạch lúa xong phải phơi thóc, tôi đã tự mình phơi hết chỗ thóc của 33 mẫu ruộng. Ở những nhà khác, nhiều người cùng làm đã cảm thấy rất mệt, có vài nhà còn tụm lại cùng làm, mà vẫn mệt đến không chịu nổi, nhưng mấy việc này ở nhà tôi, một mình tôi cũng hoàn thành được, mà không cảm thấy mệt chút nào. Mọi người đều rất khâm phục nói: “Bà già này cái gì cũng có thể làm, thật là thần kỳ!”

Gia đình tôi còn có 15 mẫu đất rừng trồng cây thông. Chúng tôi bận trồng rẫy mà quên không để ý đến những mẫu đất đó, cỏ dại mọc khắp nơi, thậm chí cao hơn cả những cây thông con. Toàn bộ mẫu đất trông giống như một đồng cỏ lớn.

Con trai và con dâu tôi nghĩ rằng công việc dọn dẹp quá nhiều, không nên làm, muốn bỏ luôn cả những cây thông giống. Tôi nghĩ không được như vậy, mình phải dọn sạch sẽ những mẫu đất này, những ngày công việc đồng áng nhẹ nhàng, tôi dậy sớm đi xe điện lên núi cắt cỏ, tôi vừa làm việc vừa nhẩm thuộc Pháp, cũng không cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng cắt sạch cỏ ở bốn ngọn đồi rưỡi. Mọi người đều nói: “Ôi, tôi hoa mắt khi nhìn những công việc ở đây. Bà ấy đã tự mình làm sạch hết. Bà ấy thật giỏi.”

Mọi người trong làng đều biết là sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi mới có thể khỏe như vậy, mới có năng lực siêu thường như thế.

Cứu độ chúng sinh

Gia đình tôi có nhiều ruộng, hàng ngày làm việc ngoài đồng, gặp người có duyên thì tôi liền giảng chân tướng cho họ. Tôi giảng chân tướng ở bất cứ nơi nào tôi đi, làm việc gì đều nghĩ cho người khác trước. Ruộng khoán của nhà tôi ở cạnh ruộng của một gia đình ở thôn khác, cấy lúa xong thì phải canh nước, rút nước nên tôi giúp hàng xóm canh, tôi cũng chia sẻ bữa trưa của tôi với hàng xóm. Tôi giảng chân tướng cho ông ấy và giúp ông làm tam thoái. Sau này, mỗi khi nhìn thấy tôi, ông ấy đều vui vẻ chào hỏi và giới thiệu tôi với những người đi cùng: “Chính là bà ấy, rất có năng lực và tốt bụng.” Tôi nhân cơ hội giảng chân tướng cho những người ở đó, khuyên họ làm tam thoái và chứng thực Đại Pháp.

Một hôm, tôi đi từng nhà một để phát tài liệu, có người ngạc nhiên nói: “Giữa ban ngày ban mặt, bà dám phân phát thứ này sao?” Tôi đáp: “Tôi đang cố gắng cứu người.” Tôi chưa bao giờ ngừng chứng thực Pháp, cho dù công việc đồng áng bận rộn thế nào.

Tôi đã đến từng nhà trong làng của tôi để giảng chân tướng, tôi còn gửi tài liệu giảng chân tướng cho trưởng làng, giúp ông làm tam thoái (thoái xuất khỏi Đảng, Đoàn, Đội của Trung cộng), ông ấy cũng rất tôn trọng Đại Pháp. Có người không ủng hộ Đại Pháp, tôi đã gửi cho họ thêm tài liệu chân tướng, sau khi đọc chúng, họ nói: “Thì ra đây là những gì đã xảy ra! Những gì trong tài liệu nói rất có lý.” Hầu hết trong số họ cũng đã đồng ý thoái Đảng và những tổ chức liên quan.

Tôi cũng đến từng nhà ở những ngôi làng bên cạnh để phát tài liệu chân tướng, tôi còn tặng những người dân trong làng tài liệu chân tướng và lịch để bàn, họ đều hiểu rằng Đại Pháp là tốt.

Tôi giảng chân tướng cho bất cứ ai tôi gặp, cho dù là lên núi hay ra đồng, hay là khách đến nhà chơi, kể cả những người công nhân dọn rác.

Một lần, có người từ thị trấn đến nhà tôi làm thủ tục cho vay, nhìn thấy dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” dán trên cửa liền hỏi: “Nhà bà tại sao lại dán cái này lên cửa? Ai là người tu luyện Pháp Luân Công?” Tôi nói: “Là tôi tu luyện, hồi trước tôi không phải là một người rất nhiều bệnh hay sao? Chỉ đọc sách thôi là bệnh đã khỏi hoàn toàn. Đại Pháp thần kỳ như vậy, đây chính là Phật Pháp chân chính.” Họ hỏi: “Đều là sự thật sao?” Tôi đáp: “Là sự thật, là tự bản thân tôi trải nghiệm.” Họ đều đồng tình: “Ôi, thế thật sự là rất tốt!”

Phần kết

Sư phụ đã từng giảng pháp lý tiểu hoà thượng làm cơm ở nhà bếp vừa khổ vừa nhọc. Tôi đã tu luyện nhiều năm như vậy, chiểu theo lời Sư phụ mà “hòa tan trong Pháp”. Dù làm công việc đồng áng nặng nhọc, nhưng tôi không cảm thấy khổ, càng không thấy mệt, bởi vì Pháp đang chế ước hết mọi thứ. Trong hoàn cảnh Đại Pháp đang bị bức hại nghiêm trọng ở Trung Quốc, cuộc sống ở bên trong gia đình hay bên ngoài của tôi đều bình yên.

Mỗi khi tôi ra ngoài, dân làng đều nói: “Nhìn xem bà ấy thật khỏe, học Đại Pháp, có thể làm các công việc nặng nhọc mà không mệt mỏi gì!” Mọi người đều cảm thán về năng lực làm việc của tôi, cũng hiểu rằng nhờ tu luyện Đại Pháp tôi mới có cơ thể khỏe mạnh như bây giờ. Từ những lời nói và hành động của tôi, họ thấy được sự giản dị, thiện lương của các đệ tử Đại Pháp. Tôi thật may mắn khi có thể trở thành đệ tử của Sư phụ. Tất cả những gì tôi có đều là do Sư phụ ban tặng, tôi không thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

(Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.)


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/2/201647.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/28/442270.html

Đăng ngày 23-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share